Sau khi xử lý xong vết thương cho Chu Linh Vân, bà vú liền đem theo đứa trẻ ra ngoài.
Với tâm trạng hiện tại, chắc rằng cô sẽ chẳng còn đủ tinh thần để dỗ dành đứa trẻ này.
Ra tới ngoài cửa, Trình Thiếu Khanh đã đứng đợi sẵn.
Hắn cũng không khá là bao, vết cắn của Chu Linh Vân vô cùng sâu khiến cho tay hắn in hằn lên vết thương dài, bắt buộc phải bó lại bằng băng gạc.
“Cô ấy sao rồi?”
“Không kêu không khóc, như người mất hồn vậy…” Bà vú nhẹ giọng nói.
“Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, đừng để cô ấy xuống mật thất.”
“Còn nữa… thỉnh thoảng đem Nhiên Tuyết đến.”
Bà vú nhẹ gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi, còn có chút chần chừ như muốn nói gì đó.
Trình Thiếu Khanh nhíu mày, dường như hắn đang chờ câu nói của bà.
“Thiếu gia… một cô gái tốt như vậy đáng ra không nên chịu đựng những đau đớn thế này.
Hay là… cậu dừng lại đi.”
Hắn không muốn nghe nhất là những lời nói thế này.
Ánh mắt ấy dần hạ xuống thấp, Trình Thiếu Khanh nén giọng nói của mình xuống đáy họng, âm thanh trầm lạnh thấu xương thấu tủy.
“Đây không phải chuyện bà nên quản.
Làm tốt nhiệm vụ của mình và câm miệng lại.”
“…”
Bà vú rời đi rồi, Trình Thiếu Khanh mới thả lỏng nắm tay của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn vào bên trong cửa, đặt người con gái đang thất thần ngồi trên giường vào mắt.
Trình Thiếu Khanh làm sao không biết được bản thân mình đã biến chất đến mức nào? Hắn cưỡng cầu Chu Linh Vân ở bên mình, nhưng cô lại sống chết một lòng một dạ với Lục Sở Ngạo.
Hắn nhẹ nhàng, đối xử với cô hết mực cưng chiều, cô liền đem tình cảm của mình với Lục Sở Ngạo giấu đi trước mặt anh, đằng sau liền âm thầm nhớ nhung.
Hắn cho cô cơ hội cuối cùng, cô liền bất chấp tất cả chỉ để muốn nhìn mặt anh một lần cuối.
Trình Thiếu Khanh có làm trăm phương ngàn kế, biến thái độc ác thế nào đi chăng nữa, trái tim của Chu Linh Vân vẫn luôn hướng về Lục Sở Ngạo.
Đã nhiều lần anh tự hỏi, rốt cuộc trong Chu Linh Vân từng có một vị trí cỏn con nào dành cho hắn hay không, dù chỉ là rất nhỏ?
Có lẽ là không.
Hắn yêu cô điên cuồng, cô cũng yêu Lục Sở Ngạo ngây dại.
Trong cuộc đua này, hắn mãi mãi đuổi theo phía sau cô, mãi mãi không bao giờ chạm được vào trái tim ấy.
Tại sao đến một chút tình cảm của một nữ nhân nhỏ bé mà Trình Thiếu Khanh lại với không tới? Cũng bởi như vậy mới dưỡng ra một ác ma Trình Thiếu Khanh, một kẻ điên cuồng, biến thái chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục.
Hắn đã đi tới mức đường này tuyệt nhiên sẽ không thể quay đầu lại.
Một là bước tiếp, hai là từ bỏ và mất đi tất cả.
Đương nhiên, hắn sẽ chẳng bao giờ lựa chọn từ bỏ.
Mặc cho Chu Linh Vân có yêu Lục Sở Ngạo đến mức nào đi chăng nữa, Trình Thiếu Khanh đều không quan tâm.
Bởi… hắn yêu cô còn nhiều hơn thế, nhiều hơn tất cả những gì mà hắn đang làm.
Hai ngày hôm sau, Trình Thiếu Khanh không mảy may đả động gì đến Chu Linh Vân.
Hắn biết cô sẽ chẳng dễ dàng để hắn động vào người cho nên cũng không muốn gượng ép.
Quan trọng là ở công ty còn có nhiều chuyện phải giải quyết.
“Lục Sở Viêm, giải quyết hắn sao rồi?”
Trợ lý của hắn kính cẩn cúi đầu.
“Từ hôm qua đến giờ anh ta quậy phá trong công ty không ít, còn nói là Trình tổng cho phép nên tác oai tác quái.”
Hắn nhíu chặt mày, không nghĩ Lục Sở Viêm lại bị bản thân dung túng cho vượt quá giới hạn như thế.
“Không phải tôi đã nói trông chừng hắn cẩn thận, đừng coi hắn thực sự tồn tại hay sao? Hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ở đây thì ổn nhưng bên DNS… không ổn lắm…”
“Cái gì?”
“Vương tổng hôm qua có lịch đến bàn hợp đồng nhưng Trình tổng ngài không có mặt, lại không dặn dò gì nên Lục Sở Viêm hắn ta tự tiện tiếp khách, còn nói hắn là chủ.
Kết quả… chọc cho Vương tổng tức giận rời đi, hủy bỏ hợp đồng…”
“Chậc! Cái tên sâu phá hoại này…”
Trình Thiếu Khanh tức điên đập mạnh tay xuống bàn.
Đáng lý ra hắn nên giải quyết sớm chuyện của Lục Sở Ngạo sau đó phải lập tức giải quyết con sâu mọt này.
Không ngờ chỉ cần chậm một bước liền khiến cho bao rắc rối xảy ra.
“Thằng em trai đáng chết của hắn cũng sắp không còn mạng nữa, Lục Sở Viêm hắn ta để lại cũng chẳng còn lợi ích gì, tìm cách trừ khử sớm đi.”
Lời nói văng vẳng của Trình Thiếu Khanh lọt vào tai của Lục Sở Viêm.
Hắn đã đứng ở bên ngoài nghe lén từ nãy tới giờ, hai tai như ù đi khi nghe được những lời của hắn.
Lục Sở Viêm không phải thằng ngu, hắn trước tiên phải chạy trốn khỏi nơi này, trốn khỏi sự săn lùng của Trình Thiếu Khanh.
Thật may mắn rằng, người của hắn ta một chút cũng không phát hiện ra vết tích của hắn.
Chưa bao giờ Lục Sở Viêm nghĩ bản thân sẽ hại em trai của mình đến chết, hắn luôn vọng tưởng bản thân sẽ có một tương lai sáng láng, nhưng lại không ngờ rằng mình bị một con cáo già lợi dụng.
Chỉ cần hắn còn sống, Trình Thiếu Khanh sẽ tìm mọi cách để bắt hắn về để bịt miệng.
Lục Sở Viêm đã biết quá nhiều rồi.
Hắn làm chuyện xấu cũng nhanh, mà chuồn cũng nhanh, trước khi rời khỏi thành phố này còn không quên để lại một lá thư nói rõ những gì hắn biết về mưu đồ của Trình Thiếu Khanh.
Sau đó, Lục Sở Viêm lặn mất tăm không có dấu tích.
Đáng ngạc nhiên là tải sản của Lục gia vẫn còn đó, không một chút biến chuyển.
Liễu Như Ý từ lâu đã quy y cửa Phật, muốn rửa lỗi và tự nhìn nhận lại