Theo như lời Di Hòa nói, hôn lễ sẽ diễn ra sau một tuần nữa nhưng hai ngày liên tiếp Dương Mỹ An không liên lạc được với Phó Quân Sơn.
Cô có đến cục cảnh sát tìm nhưng họ nói rằng anh đã xin nghỉ phép.
Hết cách, Dương Mỹ An đành tìm tới nhà họ Phó nhưng người gặp cô lại là Di Hòa.
“Cô gái này thật lì lợm.”
Di Hòa nhíu lông mày nói: “Tôi sẽ không để hôn sự này bị hủy đâu.
Mọi chuyện đã đâu vào đó rồi, chúng tôi không thể thất hứa với nhà họ Hạ.”
“Dì à, hãy cho con được gặp Quân Sơn một lần nữa thôi.” Dương Mỹ An như muốn bật khóc.
Cô vốn rất bướng bỉnh nhưng ở trước mặt Di Hòa, Dương Mỹ An lại tự mình hạ thấp cái tôi mà năn nỉ.
Từ khi yêu Phó Quân Sơn, cô đã biết đến cái nhẫn nhịn để đạt được hạnh phúc, tính đanh đá trẻ con không thể lúc nào cũng tùy tiện bày ra được.
“Tôi không thể.” Di Hòa đáp: “Mời cô về cho, lát nữa bên nhà họ Hạ sẽ đến đây bàn chuyện hôn sự.”
Dương Mỹ An lủi thủi ra về, cô vừa ra khỏi cổng liền bắt gặp đoàn xe tiến vào sân nhà họ Phó.
Cô bất giác quay đầu nhìn, trùng hợp bắt gặp ánh mắt cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu óng ánh bước xuống xe.
Dương Mỹ An đoán chắc đó chính là tiểu thư nhà họ Hạ, nhìn cô ấy so với cô đúng là khác nhau một trời một vực.
Phó Quân Sơn đứng trên tầng nhìn qua cửa sổ sát đất đã chứng kiến tất cả.
Anh bất lực đấm mạnh vào tấm kính, sau đó quay về hướng cửa ra vào mà quát lên.
“Mau mở cửa cho con… ba, mẹ…”
Phó Quân Sơn vì không đồng ý hôn sự này nên đã quyết định bỏ nhà đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc ba mẹ anh đã nhanh hơn một bước nhốt anh lại, tước lấy điện thoại để anh không thể liên lạc với Dương Mỹ An.
“Mở cửa ra, con sẽ không thay đổi ý định đâu.”
Tiếng khóa cửa lách cách vang lên, Phó Quân Sơn lùi lại sau định ngay khi cửa mở liền xông ra ngoài.
Có điều người đến khiến anh có chút lạ lùng, không ngờ lại là Hạ Kiều Vy - vị hôn thê của anh.
“Cô tới đây làm gì?” Phó Quân Sơn cau mày, tự động đứng cách xa Hạ Kiều Vy hai mét.
Hạ Kiều Vy chẳng nói chẳng rằng bước vào phòng khóa cửa, cô kéo kính râm để lộ đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo quanh một vòng căn phòng.
“Cô muốn làm gì?”
“Cô gái ban nãy là người yêu anh sao?” Hạ Kiều Vy hỏi.
“Cô định làm gì cô ấy? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không kết hôn với cô và tuyệt đối đừng động đến em ấy.”
“Ha, anh mạnh mồm ghê.” Hạ Kiều Vy cười nhếch mép.
“Anh có thể làm gì trong khi căn phòng này anh còn chẳng ra được?”
Phó Quân Sơn không còn lời nào để nói.
Đúng vậy, anh đang bất lực chứng kiến người con gái mình yêu phải chịu đau khổ mà chẳng thể làm gì.
“Phó Quân Sơn, tôi đến đây để nói với anh một điều rằng, tôi là bạn không phải thù.” Hạ Kiều Vy chớp mắt nói.
Mấy ngày sau, Dương Mỹ An tìm đủ mọi cách để có thể liên lạc với Phó Quân Sơn nhưng bất thành.
Cô liên lạc với cả Lục Hạ để tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng nhận lại cũng chỉ là tin bất lực.
Phó gia canh giữ rất nghiêm ngặt, Lục Hạ chỉ có thể đưa cho Dương Mỹ An tấm thiệp cưới để cô trà trộn vào hôn lễ.
Dương Mỹ An ngồi nhìn tấm thiệp phớt hồng cùng với tên của Phó Quân Sơn được in bên cạnh tên một cô gái khác.
Nước mắt cô bỗng chốc rơi, từng giọt từng giọt nhỏ lên thiệp cưới.
“Là do tình yêu đã bào mòn đi bản tính của cô hay là do cô bị ngốc vậy?”
Dương Mỹ An ngẩng đầu nhìn chủ nhân giọng nói.
Là cô gái xinh đẹp với mái tóc ánh nâu mà cô đã thấy trong sân nhà họ Phó.
“Cô là…”
“Tôi là Hạ Kiều Vy.” Hạ Kiều Vy gõ nhẹ lên tấm thiệp cưới trên bàn.
“Là người chuẩn bị kết hôn với Phó Quân Sơn.”
“Cô tới đây làm gì?” Dương Mỹ An cau mày, ánh mắt đột nhiên trở nên hung hăng, như có thể lao vào cắn xé đối phương bất cứ lúc nào.
“Đến để trêu chọc tôi sao?”
“Tôi đến để nhắc nhở cô, khi đến hôn lễ của tôi phải mang món quà đặc sắc nhất đấy nhé.” Hạ Kiều Vy nhướng mày cười.
“Cô…”
“An An, em vẫn ổn chứ…?”
Dương Mỹ An vốn đang định đứng dậy quyết chiến với Hạ Kiều Vy thì đột nhiên thanh âm từ trong điện thoại truyền tới.
Điện thoại là do Hạ Kiều Vy mở, bên trong đang phát một đoạn ghi âm của Phó Quân Sơn.
“Nghe đi.” Hạ Kiều Vy nghiêng đầu nhắc.
Dương Mỹ An chần chừ không quá lâu, sau đó liền cầm điện thoại lên nghe.
“An An, anh xin lỗi vì đã không liên lạc cho em trong thời gian qua.
Từ khi nào em lại trở nên yếu đuối như vậy? Dương Mỹ An mà anh biết là cô gái rất mạnh mẽ, sẵn sàng đứng lên đấu tranh khi cảm thấy bất bình chứ không phải lặng lẽ rời đi rồi khóc một mình như vậy.
Em tin anh chứ? Còn anh thì tin tưởng em lắm đấy.
Vậy nên hãy cứ là chính mình em nhé.
Anh đợi em.”
“Chú à…” Dương Mỹ An mỉm cười tự trách.
Chính cô cũng không nhận ra tại sao mình lại thay đổi như vậy.
Có lẽ cô muốn là người hoàn hảo trong mắt gia đình Phó Quân Sơn nhưng có lẽ như vậy họ lại được nước lấn tới.
Dương Mỹ An trả lại điện thoại cho Hạ Kiều Vy, cô nói.
“Tôi biết mình phải làm gì rồi.
Và tôi nghĩ là cô đến đây có lẽ cũng chung mục đích với tôi.”
“Thông minh đấy.
Không hổ là người phụ nữ