*Bối cảnh hiện tại Trình Thiếu Khanh được miễn tội chết, lãnh án tù sau năm năm, cộng với việc cải tạo tốt và được Trình Diễn Khương bảo lãnh nên an toàn ra khỏi tù.
Hắn ta chọn đến một thành phố khác để sinh sống và làm lại cuộc đời, vĩnh viễn quên đi quá khứ trước kia.
Thành phố H.
Sống ở đây không lâu nhưng Trình Thiếu Khanh nhờ vào tài năng và trí tuệ của mình đã tạo cho bản thân một vị trí khá vững trong giới kinh doanh.
Hơn thế nữa, ngoài việc làm tổng giám đốc của một công ty lớn, hắn còn trở thành lão đại khét tiếng trong giới giang hồ.
Đương nhiên, Trình Thiếu Khanh sẽ không đi vào vết xe đổ như trước kia.
Tuy nói hắn là lão đại trong giới giang hồ nhưng thực chất cũng là kinh doanh ngầm, hợp pháp.
Nói hoa mỹ thêm thì giống như anh hùng diệt trừ những kẻ ác giúp mọi người, cụ thể là mấy đám lưu manh.
Có vẻ khá nực cười, nhưng Trình Thiếu Khanh hắn đã hoàn lương.
Chỉ có điều, người bên ngoài nhìn vào sắc mặt lạnh lùng ấy chỉ có một chữ: sợ.
Từ khi ra tù, Trình Thiếu Khanh đã trở nên trầm tính và lạnh lùng hơn xưa.
Bất kể ai nhìn vào đều có cảm giác chết chóc đến đáng sợ.
“Đại ca, bắt được nó rồi!”
Cánh tay phải Đàm Lâm, cũng là anh em tốt của Trình Thiếu Khanh kéo theo một tên bợm già, trên mặt sần lên không ít những vết sẹo dài vô cùng khó coi.
Lão ta bị trói chặt tay, bịt chặt mắt và ném xuống dưới chân của Trình Thiếu Khanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên này là ông trùm ma túy trong thế giới ngầm, từ trước tới giờ đã ăn không biết bao nhiêu tiền của những kẻ ngốc, còn dám cả gan lừa Trình Thiếu Khanh một khoản tiền lớn.
Đến khi vỡ nợ, ông sa cơ lỡ bước, anh em không còn là nơi để nương tựa hắn liền có ý định chạy trốn.
Cuối cùng vẫn là bị bắt về đây.
“Mày tưởng ăn tiền của tao là dễ vậy à?”
Thanh âm lạnh thấu xương khẽ vang lên, mũi giày bóng loáng ghì chặt vào đầu của người trước mặt.
Đầu của ông ta còn cứng lắm, vẫn cố ngẩng cao không muốn phải cúi mặt trước Trình Thiếu Khanh.
“Ông chủ Phong đúng là con người ngay thẳng nhỉ? Đến chết vẫn không chịu cúi đầu?”
“Có rắm mau thả, đừng phí lời với ta.”
“Ông lẽ ra phải hiểu rõ nhất lý do bị bắt tới đây chứ nhỉ? Khoản tiền ông nợ tôi, tính khi nào mới trả?”
“Tao đã trả mày một nửa số tiền rồi, hạn tiếp theo là sang tháng, mày có bị ngu không mà bắt tao vào lúc này?”
Trình Thiếu Khanh bật cười, dùng một chân đạp lão ngã xoài xuống đất.
“Tôi nghe nói ông đang chuẩn bị lên máy bay đến Ý.
Nếu đòi không sớm ngộ nhỡ ông chơi ở đó vui quá, rồi biến mất luôn thì sao?”
Phong Khang mím chặt môi không biết phản bác lại điều gì.
Hóa ra mọi nhất cử nhất động của ông ta đều bị Trình Thiếu Khanh phát hiện, đến cả ý định muốn trốn chạy khỏi thành phố này cũng không qua mắt được hắn.
“Cho tao thêm một tuần, tao sẽ trả hết nợ cho mày.”
“Làm sao tôi biết được ông sẽ không chạy?”
“Mày chỉ có thể tin tao.” Ông ta cao ngạo tràn ngập trả lời.
Dù sao con đường phía trước của lão già này chỉ có một song sắt, đi thế nào rồi cũng sẽ về vị trí của mình.
Trình Thiếu Khanh còn có trăm ngàn cách để ông ta không thể trốn khỏi đây.
Hắn mỉm cười, ra lệnh cho Đàm Lâm thả Phong Khang rời đi.
…
Vài ngày sau đó, trên con hẻm nhỏ vắng người qua lại, một cô gái nhỏ tầm mười bảy tuổi khoác theo chiếc cặp sách, dáng vẻ rụt rè đi đến vị trí mà mình cần đến.
Phong Khang đã chờ sẵn ở đó.
Hắn hút một điếu thuốc lá, nhả cho làn khói mập mờ trên không trung.
Rốt cuộc cũng chờ được người đến.
“Mày làm cái con mẹ gì mà lâu vậy? Muộn của ông đấy mấy một ngày rồi? Mày có biết chậm một ngày, tao sẽ cận kề cái chết một ngày không?”
Bước chân nhỏ run run khẽ khựng lại, cô nghe thấy âm thanh ở phía trước liền không dám đi nữa, chỉ lấy từ trong người ra một chiếc phong bì, run rẩy đưa về phía trước.
Phong Khang ném điếu thuốc xuống đất, tiến tới giật lấy nó một cách thô bạo.
Ông ta mở ta, chỉ vỏn vẹn có mười tờ, không hơn không kém.
“Con khốn mày đùa tao đấy à?”
Lão thét lên vào mặt cô gái nhỏ phía trước khiến cô ôm chặt lấy đầu, nước mắt rưng rức như sắp khóc.
“Chỗ tiền này còn không đủ cho tao mua vé máy bay!”
Cùng với sự tức giận, lão ta túm lấy mái tóc của cô gái ấy, đẩy thật mạnh vào tường.
Sức lực của con gái vốn đã yếu, cộng thêm sự đánh đập của một lão già khiến cho cô gái kia không thể phản kháng.
Cô khóc òa lên trong đau đớn, ngoại từ kêu lên oai oái thì chẳng nói được gì.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị đối xử như thế.
Phong Khang đánh cho sướng tay liền dở thói biến thái, cơ thể lấm lem cùng với gương mặt khóc lóc cũng đáng yêu này đã khơi dậy dục vọng của ông ta.
Những chiếc cúc áo trên người được giật đứt hết, lộ ra bụng tròn đầy ghê tởm.
“Cơ thể mày thế này sao không biết tận dụng mà đi làm đ.ĩ? Kiếm được không ít tiền đâu! Nhưng trước hết, để tao huấn luyện mày trước đã!”
Một tiếng cười man rợ vang lên trong con hẻm nhỏ, cô gái ngồi trong góc phát giác ra nguy hiểm liền vội vã né tránh, hai tay quơ quăng không ngờ lại đập trúng đầu ông.
Đây là lần đầu tiên cô dám chống lại ông ta, không