Nhan Khải Lân với Trần Kì Chiêu nói chuyện rất vui vẻ, đến khi Thẩm Vu Hoài trở về mới biết đối phương đã thanh toán xong rồi.
"Em mời mà, anh Hoài buổi trưa anh còn đặc biệt đến đón em." Nhan Khải Lân nói: "Để hôm khác mời anh ăn cơm, không được từ chối đó."
Thẩm Vu Hoài khẽ mỉm cười: "Vậy để hôm khác nói sau nhé, anh về thư viện trước đây."
Người vừa rời đi, Nhan Khải Lân đã nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Bóng dáng của Thẩm Vu Hoài khuất dần chỗ ngã rẽ, Trần Kì Chiêu thu hồi ánh mắt, trả lời: "Không vội, hôm khác đi sau."
Cậu thản nhiên nói: "Sao Thẩm Vu Hoài lại ở đây?"
"Ồ, Viện Nghiên cứu mà anh ấy cùng người hướng dẫn cách Đại học S không xa, ký túc xá cũng ở bên cạnh ký túc xá của chúng ta.
Bình thường lúc rảnh rỗi thì đến thư viện Đại học S đọc sách, thỉnh thoảng còn giúp đỡ người hướng dẫn như một trợ giảng hay gì đó." Nhan Khải Lân nhớ ra cái gì thì nói cái đó: "Tóm lại, cuộc sống sinh viên của anh ấy không thể so sánh với chúng ta...!Trong miệng của anh trai em thì anh ấy là trâu nhất, cái gì cũng biết."
Trần Kỳ Chiêu trầm ngâm.
Nhan Khải Lân hỏi: "Vậy thì khi nào chúng ta đi chơi? Bọn Trình Vinh tìm em trên wechat mỗi ngày."
Ngón tay Trần Kỳ Chiêu đang gõ cái gì đó trên phần bình luận, chưa được bao lâu lại xoá sạch.
Giọng cậu không thay đổi: "Chủ nhật không tồi, là một ngày tốt."
***
Cuộc họp trong phòng họp vừa mới kết thúc, trợ lý Từ gõ cửa tiến vào văn phòng Trần Thời Minh, đặt tài liệu kế hoạch hàng quý mới lên bàn làm việc của anh ấy.
Trần Thời Minh đang xem một văn kiện, đối với một số hạng mục công việc ở trên, anh ấy cau mày: "Bảo cậu tra về chuyện điện tử Nhuệ Chấn có manh mối chưa?"
Công ty nhỏ điện tử Nhuệ Chấn này không có nhiều tiếp xúc với nghiệp vụ hợp tác của nhà họ Trần, nếu không phải ý tưởng đột phá của Trần Kỳ Chiêu là làm hạng mục đầu tư thì anh ấy sẽ không để ý đến cái công ty nhỏ cũng được xem như là có xu thế phát triển này.
Nhưng rõ ràng là Trần Kỳ Chiêu không có hứng thú lắm với hạng mục này, rất nhiều văn kiện còn chưa đọc đã chuyển sang luôn cho trợ lý Từ, điều này cũng thấy Trần Thời Minh nhận thấy vấn đề.
Hạng mục hợp tác của điện tử Nhuệ Chấn quá tốt rồi, thu nhập lợi nhuận trong ngắn hạn cao hơn thị trường chung, giống như một miếng bánh ngọt bày ở bên ngoài màu sắc sặc sỡ tươi ngon hương vị ngọt ngào, khiến người ta rung động không thôi.
Khác nghề như cách núi*, nếu không phải có sự chuyển đổi gần đây của công ty con nhà họ Trần có liên quan đến ngành trí tuệ nhân tạo, Trần Thời Minh nhạy bén với thị trường nên từng nghiên cứu thị trường, sẽ không chắc có thể nhìn ra vấn đề của hạng mục ngay lập tức.
Nhưng một khi đã nhìn ra, anh ấy cũng nhận ra được rất có thể Trần Kỳ Chiêu đã bị tên nhóc nhà họ Tần đó lừa rồi.
(*) Không ở trong nghề không biết tình hình nghề đó
Trợ lý Từ nói: "Trước mắt điện tử Nhuệ Chấn có vài hạng mục trên thị trường được phản hồi rất tốt, nhìn từ bên ngoài không có vấn đề gì, nhưng điều tra kỹ sẽ thấy phạm vi kinh doanh của họ hơi rộng, Tôi đã cẩn thận kiểm tra động thái đầu tư của họ từ năm trước đến quý trước, phát hiện ra các nguồn tài trợ của họ không hoàn toàn minh bạch."
Trần Thời Minh đáp: "Tiền không sạch sẽ, còn công ty của Tần Hành Phong thì sao, đã tra chưa?"
"Công ty của Tần Hành Phong có quan hệ rất mật thiết với điện tử Nhuệ Chấn, hạng mục này của cậu Hai có bóng dáng xử lý của Tần Hành Phong." Trợ lý Từ đưa hai phần tư liệu cho Trần Thời Minh, tiếp tục nói: "Rất có thể bọn họ muốn cho cậu Hai thu được ích lợi ngắn hạn, giăng lưới to bắt con cá lớn, từ đó đạt được mức đầu đầu tư càng cao."
"Tiếp tục điều tra." Ánh mắt Trần Thời Minh có chút không vui: "Nội bộ của Tần Hành Phong và Nhuệ Chấn đều điều tra cho cẩn thận rõ ràng."
Trợ lý Từ định nói rồi lại thôi, không phải lần trước nói để cậu Hai chịu chút thiệt thòi để học được bài học sao?
Anh ta đáp: "Còn một chuyện nữa, cần báo với anh một chút."
Trần Thời Minh nhìn anh ta: "Có chuyện gì?"
"Vừa nhận được tin tức." Trợ ký Từ nhìn biểu cảm của cấp trên, tiếp tục nói: "Cậu Hai dẫn người đến trường đua xe vùng ngoại ô."
***
Chủ nhật, trong trường đua xe tư nhân ở ngoại ô, các loại xe cải tiến đều đậu ở trường đua xe ngoài trời.
Lúc này, vài chiếc xe cải tiến chạy vào từ đường lái xe, tạo một tiếng dừng xe phanh gấp trên mặt đất ồn ào, mấy người trẻ tuổi sáng sủa mở cửa bước xuống xe, hihi haha nói chuyện.
Tân Hành Phong cũng bước xuống xe, giao chìa khoá cho người bên cạnh, đưa mắt nhìn quanh trường đua xe.
"Anh Vinh, xe anh không tồi nha."
"Tự cải tiến sao, âm thanh động cơ này khoẻ quá rồi, lát nữa cho em thử tay nghề nhé!"
"Hứ." Trình Vinh hưởng thụ sự khen ngợi xung quanh, phủi tay của những người khác đang đặt trên xe của mình: "Vợ của tôi cũng để mấy người tuỳ tiện chạm vào được à?"
Mấy người trẻ tuổi xung quan đều cười lớn ha ha, càng thích đến chạm vào xe của anh ta.
Vừa nghe nói phải đến nơi này, Trình Vinh không chút suy nghĩ gì lái chiếc xe cưng của mình đến, lần trước ở quán bar bị Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân lừa cho hai vố, sau đó nhiều lần hẹn người ta bị từ chối hết lần này đến lần khác, rất nhiều người chê cười anh ta.
Hôm nay hiếm khi có trận đấu do Trần Kỳ Chiêu tổ chức, địa điểm đến cũng không phải nơi khác mà là trường đua xe tư nhân ở vùng ngoại ô của nhà họ Trần.
Trong trận đấu của Trần Kỳ Chiêu cướp đi hào quang của cậu, anh ta rất vui lòng.
Sau khi tận hưởng làn sóng khen ngợi, Trình Vinh lái con xe cưng của mình dạo một vòng quanh đường lái xe, khi xong việc mới chậm rì rì hỏi: "Trần Kỳ Chiêu với Nhan Khải Lân đâu?"
"Bảo là ở bên trong, kêu chúng ta đi vào trong tìm họ."
Hơi lạnh của máy điều hòa trong nhà rất mạnh, vừa bước vào phòng liền thổi tan hết hơi nóng trên người.
Trình Vinh bước vào trong nhà trường đua xe liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên chiếc sô pha rộng lớn.
Không chỉ như vậy, trên mặt bàn bày trái cây ướp lạnh ngon lành và cả đồ uống lạnh, đầy cả một bàn.
Mà Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân ngồi bên đó, một người bấm điện thoại, còn một người thì lấy máy tính bảng kịch liệt chơi game, trong miệng còn cắn nửa miếng dưa hấu, lẩm bẩm không rõ đang mắng cái gì.
Đám người đang nhễ nhại mồ hôi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cảm thấy mình ở bên ngoài trường xe chạy đua với ánh nắng mặt trời quả là việc có chút ngu ngốc.
Thấy người đã đến, Trần Kỳ Chiêu mới rời mắt khỏi điện thoại: "Đến đây, ngồi xuống đi."
Năm, sáu người mới đến ngồi xuống ghế sô pha.
Mắt Trần Kỳ xoay chuyển, dừng lại một giây trên cái túi chứa công văn ở bên cạnh Tần Hành Phong sau đó nhanh chóng dời đến người khác, không có ý định chủ động nhắc tới.
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân, có chút đau đầu.
Đề nghị đem quy ước rõ ràng của Trần Kỳ Chiêu ra, ý là muốn tìm một câu lạc bộ tốt trong nội thành để bàn bạc chuyện hạng mục, ai biết được cuối cùng Trần Kỳ Chiêu lại hẹn địa điểm ở nơi thế này, còn tự chủ trương gọi nhiều người đến như vậy.
Anh ta không ghét tổ chức cuộc thi, nhưng anh ta ghét có người làm hỏng chuyện.
Hôm nay anh ta qua đây là muốn bàn chuyện với Trần Kỳ Chiêu, hạng mục gần đây nhất đã được tung ra, vừa hay nhà họ Trần có một công ty đang làm chuyển đổi ở