Trong lòng Tần Hành Phong sợ hãi mà nhìn cậu.
Trần Kỳ chiêu cười nhạo một tiếng: "Chả có gì thú vị."
Cậu mở cửa trực tiếp xuống xe, không ít âm thanh khác nhau bị chắn bởi mặt kính đều phát ra.
Mấy nhân viên bảo vệ đang đợi ở xung quanh tiến lên, dò hỏi: "Cậu Hai."
"Cảm giác cũng không tồi." Trần Kỳ Chiêu ném chìa khoá cho đối phương, mặt khác tiếp tục giao lưu cùng mọi người: "Âm thanh không tồi đúng không?"
"Đm, cái tiếng này đã quá!"
"Vl, đỉnh hơn cái xe đó của anh Vinh nữa."
Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu xuống đóng cửa xe, trong cabin xe chỉ còn lại một mình anh ta.
Anh ta nhìn vào vị trí cần điều khiển một cách suy xét.
Lần này xe không khoá, anh ta đẩy cửa xuống xe, lúc vừa dẫm xuống mặt đất thì chân chợt mềm nhũn, không chịu khống chế mà quỳ một chân trước xuống.
Có một thanh niên tay đang giơ điện thoại quay video nhìn thấy: "Anh Phong sao thế?"
Sắc mặt Tần Hành Phong có chút tái nhợt, miễn cưỡng giải thích nói: "Lúc bước xuống không cẩn thận bị vấp ngã."
Nhan Khải Lân vừa hay đứng ở bên cạnh, thấy thế cười một tiếng: "Anh như này không phải là chân mềm ra rồi đấy chứ?"
Xung quanh cười vang dội, sắc mặt Tần Hành Phong xanh mét.
Sắc mặt khó coi giống hệt với anh ta còn có Trình Vinh, không lâu trước đây Trình Vinh đã nhờ người của trường đua xe lái xe anh ta vào trong nhà trường đua xe, vốn tưởng muốn hạ đi sự uy phong của Trần Kỳ Chiêu, chỉ một lúc sau nào ngờ tên này đã thu hút đi hết được sự chú ý của tất cả mọi người, thậm chí có người còn lấy xe của anh ta đi so sánh với xe của Trần Kỳ Chiêu, mà xe anh ta thì đậu lẻ loi ở đường xe bên ngoài không người hỏi thăm, giống như một vai hề nhảy nhót vậy.
Trần Kỳ Chiêu thử xe xong liền quay lại ngồi trên ghế sô pha, những người khác đã từng người từng người một chạy đến trường đua xe khác chơi đùa.
Cậu nghịch điện thoại một lúc,bỗng phát hiện Nhan Khải Lân cũng đi rồi trở về: "Không phải nói muốn chơi sao?"
Nhan Khải Lân không biết sao, vốn dĩ vẫn chơi rất vui vẻ, chơi một hồi lâu thấy Trần Kỳ Chiêu ngồi một mình bên này: "Anh, sao anh không qua đó chơi vậy?"
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu ngừng ở trên người Trình Vinh cách đó không xa, nhìn thấy sắc mặt đối phương thản nhiên, còn muốn lui tới nói chuyện cùng với những người khác liền có một cảm khác khôi hài không nói rõ được.
Cậu thu hồi mắt, hỏi: "Nhan Khải Lân, em thấy đám bạn này của em thế nào?"
Nhan Khải Lân khó hiểu: "Cũng tạm ổn, có thể chơi cùng với nhau."
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu ảm đạm, nội dung lời nói ra lại rất sắc bén: "Vậy em thấy bọn họ chơi với em là vì địa vị nhà họ Nhan hay chỉ muốn kết bạn cùng em đơn thuần?"
Nhan Khải Lân nghe vậy thì ngẩn người, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cậu ta cứ do dự mãi mới trả lời mơ hồ: "Chắc cái gì cũng có."
Trần Kỳ Chiêu đáp lại: "Nếu như ngày nào đó nhà họ Nhan phá sản...!em nghĩ liệu bọn họ sẽ giúp đỡ người anh em đang gặp nạn này chứ?"
Trước giờ Nhan Khải Lân chưa từng suy xét đến vấn đề này, cậu ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Qua một lúc lâu sau mới hỏi: "Chắc là có?"
"Vậy sao?" Trần Kỳ Chiêu cầm một lon nước lạnh ném cho cậu ta: "Uống chút nước cho tỉnh táo đầu óc."
Nhan Khải Lân ngừng lại một lúc lâu, bỗng mở miệng nói: "Anh Chiêu, nếu như ngày nào đó nhà em phá sản rồi, anh có thu nhận giúp đỡ em không?"
Móng tay của Trần Kỳ Chiêu cậy vào nắp lon, giây tiếp theo nắp bia đã được mở ra, giọng điệu không đổi: " Không, anh sẽ chỉ đập tiền vào em, cho em cút ra ở khách sạn."
Nhan Khải Lân suy nghĩ một lúc: "Vậy cũng không tồi, ở khách sạn càng tự do!"
Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu nhìn Nhan Khải Lân giống như đang nhìn một đứa thiểu năng: "Anh biết sao anh của em lại để em ở nhà của Thẩm Vu Hoài rồi."
Nhan Khải Lân: "Hả?"
Trần Kỳ Chiêu không giải thích, mắt hơi nhíu như nghiền ngẫm việc gì đó.
Cứ nhắc đến Thẩm Vu Hoài, Nhan Khải Lân lại tuôn ra một đống đề tài: "Nói đến Thẩm Vu Hoài, hình như dạo gần đây anh ấy bắt đầu bận rồi, mấy ngày nay không về khu chung cư nội thành, lần trước em quay về nội thành cũng không nhìn thấy anh ấy."
Trần Kỳ Chiêu mở mắt: "Bận gì?"
"Em biết đâu, chắc là chuyện hạng mục của thầy hướng dẫn.
Anh ấy bận em càng tự do, từ lúc kết bạn với anh ấy em còn không dám đăng bất cứ thứ gì ở trên vòng bạn bè cả."
Nhan Khải Lân lục lại danh sách Wechat của cậu ta, dường như click mở ra Wechat của Thẩm Vu Hoài, nói: "Nhưng mà có vẻ anh ấy sẽ không hay soi vòng bạn bè của em, mỗi lần em đăng lên vòng bạn bè đều chặn anh ấy với anh của em để phòng ngừa, sợ sẽ xảy ra chuyện gì."
Trần Kỳ Chiêu: "Đưa anh xem điện thoại."
Nhan Khải Lân không hai lời liền đưa qua: "Anh xem cái gì thế?"
Trần Kỳ Lân không nói gì, nhưng kết quả hình đại diện với số điện thoại cậu dùng để tìm kiếm trước đó giống nhau.
Cậu thuận tay click mở vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, phát hiện ra vòng bạn bè của đối phương vô cùng tẻ nhạt, là một người trẻ tuổi còn chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không nhìn ra tình hình kết bạn trong vòng bạn bè của anh, hoặc là trích dẫn bài văn của viện nghiên cứu, hoặc là đủ loại hình ảnh thi đua, cuộc sống cá nhân hiếm lại càng hiếm.
Có thể thấy vòng bạn bè một năm của Thẩm Vu Hoài, rất nhanh đã lướt đến phần đầu.
Nhan Khải Lân bất tri bất giác hỏi: "Anh, em phát hiện anh rất để ý đến Thẩm Vu Hoài."
Trần Kỳ Chiêu không nói, đang lúc muốn thoát ra khỏi vòng bạn bè đột nhiên nhìn thấy một người đang đứng sát cạnh Thẩm Vu Hoài trong một bức tranh nào đó.
Ảnh chụp là hai người đứng sóng vai, trước ngực đều mang bảng hiệu dự thi, dường như là một "đồng đội" của cuộc thi hợp tác lần nào đó.
Tấm ảnh