*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Hồi trừng lớn hai mắt: “Quan phòng?”
Tạ Tích rời khỏi tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Bùi Hồi, bế hắn lên từ tấm ga giường nhăn nhúm rồi đi thẳng vào phòng tắm: “Một loại âm dương quỷ thuật đã bị thất truyền từ lâu, lấy xương sống làm xà nhà, lấy xương đùi làm cột trụ, xây lên một quan phòng. Có người không biết chân tướng đã vào đó ở, qua năm tháng tích tụ, cửa nát nhà tan. Gia đình chuyển vào đây ở trùng hợp có một phụ nữ trẻ tuổi có bát tự thuần âm*, vì bị quan phòng ảnh hưởng nên đột tử, cuối cùng biến thành lệ quỷ trú ngụ trong quan phòng, không ngừng hại người vô tội.”
*TruyenHD
Bùi Hồi nghe vậy sởn tóc gáy, khi bị thả vào bồn tắm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Tích đang xả nước như muốn khóa chặt người này lại: “Âm dương quỷ thuật? Nói cách khác quan phòng là do người làm? Tại sao loại quỷ thuật hại người như thế này lại tồn tại?” Chỉ cần Tạ Tích còn ở bên cạnh hắn hắn sẽ không sợ hãi, chỉ cần không sợ hãi, chỉ số thông minh của Bùi Hồi luôn giúp hắn bắt được trọng điểm.
Tạ Tích bước vào bồn tắm, đặt Bùi Hồi vào trong lòng mình: “Kẻ sáng tạo ra quan phòng ban đầu chỉ định nuôi quỷ, âm dương quỷ thuật, thuật đuổi quỷ dịch quỷ trấn quỷ. Có kẻ tâm thuật bất chính học được quỷ thuật, biến quỷ thuật thành tà thuật. Quan phòng hại người rất nặng nên đã bị liệt vào hàng cấm thuật, là loại tà môn ma đạo. Quan phòng em gặp phải là của kẻ tốn trăm phương ngàn kế mới nuôi ra được lệ quỷ, song đạo hạnh không sâu, hẳn là mới nuôi chưa đến mấy năm.”
(dịch: loại trừ, xóa bỏ)
“Ở đó tôi nhìn thấy rất nhiều thi cốt.” Ngụ ý là nuôi chưa được mấy năm đã chết nhiều người như vậy, nếu cứ để im thêm mấy năm nữa, vậy con lệ quỷ đó còn dám hung hăng ngang ngược giết nhiều người đến thế nào nữa đây?
“Quan phòng quỷ thuật thất truyền cũng là do lệ quỷ được nuôi ra quá hung, dễ bị mất khống chế dẫn đến phản hệ.” Tạ Tích chẳng có hứng thú gì với kẻ nuôi quỷ, quan phòng và con lệ quỷ đó, nhưng bây giờ tâm tình y đang rất tốt, cho nên đối với vấn đề của tiểu thê tử đều là hỏi gì đáp nấy: “Nữ tử vốn là âm, lại thêm bát tự thuần âm mệnh đồ nhấp nhô, bị trúng kế uổng mạng nên biến thành lệ quỷ, hung tính mười phần. Người sống trong quan phòng đó sinh khí suy nhược, từng người đột tử, lệ quỷ áo đỏ ấy hẳn cũng chết thảm sau khi người nhà thị bị đột tử.”
Bùi Hồi: “Là ai nuôi quỷ?”
Bàn tay Tạ Tích thâm nhập vào phía sau Bùi Hồi giúp hắn vệ sinh, thờ ơ trả lời: “Kẻ sắp chết thôi, không quan trọng.”
Trán Bùi Hồi kề lên trêи bờ ngực trần trụi của Tạ Tích, gương mặt ửng đỏ, cắn chặt môi dưới lông mày nhíu chặt, biểu cảm ẩn nhẫn. Một lúc lâu sau mới nấc một tiếng hỏi: “Được chưa? Tôi đói rồi.” Hắn từ tối đến giờ chưa được một hạt gạo vào bụng, đến một ngụm nước cũng chưa được uống, lại tốn một đống sức lực đào vong và vận động, đói lắm rồi.
Tạ Tích: “Ừm, ta đi nấu cơm.” Y hôn hôn thái dương Bùi Hồi, buông tay ra, hai người đứng dậy lau khô bọt nước trêи người rồi sóng vai rời khỏi phòng tắm.
Bùi Hồi làm ổ trêи ghế sô pha, lôi di động ra gọi cho Cao Hoa, miêu tả khái quát lại chuyện mình gặp phải quan phòng, hỏi anh có manh mối gì về nó không. Cao Hoa trầm mặc một lát, nói với hắn anh sẽ hỏi ông ngoại mình thử xem sao. Bấy giờ Tạ Tích đã bưng một chiếc khay làm từ gỗ ra khỏi phòng bếp, trêи khay là một chiếc tô lớn màu nâu gỗ, trong tô là vắt mỳ trắng ngà cùng mấy cọng rau xanh.
Bùi Hồi: “Mỳ chay à?” Nếu không phải ngửi thấy hương thơm nức mũi, có lẽ anh đã không cả muốn ăn rồi. Canh quá nhạt, đối với loại người khẩu vị mặn không thịt không vui như Bùi Hồi mà nói, sức hấp dẫn của tô mỳ chay này không phải quá lớn.
Tạ Tích đưa cho hắn đôi đũa và thìa: “Nếm thử.”
Bùi Hồi gắp vài sợi mỳ lên ăn thử, chợt giật mình. Sợi mỳ dai dai mềm mềm, nước dùng ngon miệng, lúc nhai mỳ còn thoang thoảng vị ngọt thanh của thịt cá. “Đây là mỳ gì vậy?” Hắn chưa bao giờ ăn qua.
“Mỳ lươn.” [1]
[1] Nguyên văn: 鳗面
“Cái gì?”
Tạ Tích đang nấu nước, sau khi xác nhận lượng nước vừa đủ và ấn nút đóng nắp thì bắt đầu gọt vỏ tuyết lê: “Sợi mỳ được làm từ bột mỳ và thịt cá chình hoa [2], sáng nay rảnh rỗi nên làm một ít rồi cho vào ngăn đông lạnh, giờ chỉ cần thả vào nước canh gà và thêm chút nấm là có thể ăn được.”
[2] cá chình hoa: là một loài thuộc Bộ Cá chình, có thân hình dài rắn, thiếu vây bụng, đôi khi cả vây ngực; vây lưng và hậu môn dài, phía sau thường gắn với vây đuôi, không có gai cứng; bong bóng thông với ruột.
Chẳng lẽ anh ta tự thân vận động?! Bùi Hồi rất là kinh ngạc, chả trách sợi mỳ dai dai mềm mềm, nước dùng trong veo lại ngọt thanh như vậy, hóa ra là do anh ta tự tay làm. Lập tức cảm thấy hứng thú với Tạ Tích đang mải gọt vỏ tuyết lê, hắn biết Tạ Tích cực kỳ chú trọng trêи phương diện này, yêu cầu cực cao. Theo đuổi sự tận thiện tận mỹ trong từng thành phẩm, đặc biệt trêи phương diện trù nghệ.
Dạ dày của Bùi Hồi đã bị chinh phục, hắn hỏi: “Ngài đang nấu món gì vậy?”
“Trà hoa quả.” Tạ Tích cầm lấy vỏ quả đã được gọt xong, một dây hoàn chỉnh không bị đứt. “Ta từng nghiên cứu cách làm trà hoa quả, rất dễ làm. Hơn nữa hiệu quả không tồi, tỷ như trà tuyết lê, kiện vị nhuận phổi. Dạ dày của em không tốt lắm, phải chăm sóc cẩn thận mới được. À, còn có công dụng giải khát nhuận giọng rất tốt.”
Ban đầu Bùi Hồi cũng không để ý, chờ đến khi mở miệng mới phát hiện giọng mình khản đặc đến mức không nói lên lời. Lập tức trắng mắt lườm Tạ Tích: “Lão lưu manh.” Nếu anh ta biết khắc chế một chút thì mình còn bị mất tiếng sao?
Tạ Tích ôn nhuận cười: “Vi phu sai rồi.”
Tốc độ nhận sai cực nhanh, thái độ cũng rất ôn hòa, làm người ta chẳng muốn truy cứu nữa. Môi Bùi Hồi giật giật, lại chẳng thể thốt ra một câu trách cứ, chỉ có thể hậm hực uống trà hoa quả y nấu cho. Nước trà thanh nhuận giải khát, yết hầu hơi xưng đau đã dịu xuống một chút rồi nên hắn cũng không chọc Tạ Tích nữa. An tĩnh uống hết nước trà rồi ngáp dài một cái, cố vực lại tinh thần giúp Tạ Tích dọn dẹp phòng bếp. Đáng tiếc dọn thì chẳng đến đâu, ngược lại còn bày ra một đống, vì vậy đã bị Tạ Tích ôn tồn dỗ đi ngủ.
Bùi Hồi do dự: “Không cần tôi phụ một tay ư?”
Tạ Tích vứt cái bát vỡ tan tành vào trong xọt rác, quay đầu lại cười: “Không cần.”
Bùi Hồi: “Được rồi.” Hắn nhún nhún vai, nhẹ nhàng tự tại trở về phòng ngủ.
Không có biện pháp, tuy rằng hắn từ nhỏ không bị ép phải ‘quân tử xa nhà bếp’ nhưng trưởng bối trong nhà đều thương hắn. Việc hắn tự tay làm nhiều nhất chính là ném quần áo vào máy giặt, và đổ thêm nước giặt vào trong máy thôi. Trừ việc đó ra thì không phải làm thêm việc gì khác, trước khi Tạ Tích đến, phòng bếp còn giăng đầy mạng nhện.
Ngày hôm sau, Cao Hoa nói cho Bùi Hồi: “Ông ngoại nói kể với tao, tầm 5 năm năm trước đúng là có phát sinh án tử liên quan đến tà thuật quan phòng nuôi quỷ, không rõ thực hư ra sao. Nhưng hiện trường bị phá hủy quá nghiêm trọng, hơn nữa xảy ra quá nhanh, không có biện pháp xác định đó có phải là thuật quan phòng nuôi quỷ đã thất truyền từ lâu không, cho nên không coi trọng lắm.”
Bùi Hồi: “Nói rõ về án tử đó một chút đi.”
Cao Hoa: “Người nhà đó họ Chương, một nhà năm miệng ăn. Sau khi dọn vào quan phòng, trong vòng 3 năm lần lượt đột tử. Nhà họ có một cô con gái treo cổ chết trong phòng, lúc chết còn mặc một bộ đồ đỏ rực, nom rất hung tà. Rồi đột nhiên căn nhà đó phát sinh hỏa hoạn, thi thể của cô gái đó cũng bị thiêu hủy theo.”
“Hồng y nữ thi? Có phải tay chân của cô ta rất dài, thân cao tầm hai mét?”
“Không sai. Hơn nữa còn là nữ giới bát tự thuần âm, lúc phát hiện cô ta mặc đồ đỏ treo cổ tự sát, mọi người trong giới thiên sư còn chuẩn bị trận địa sẵn sàng chờ lệ quỷ xuất hiện. Ngoài dự đoán nó lại bị một mồi lửa thiêu sạch sẽ —— theo lý mà nói, nếu bị lệ quỷ hung tà như vậy ám thì cơ hội thoát thân gần như bằng không. Bùi Hồi, sao mày chạy thoát được?” Cao Hoa sau khi nghe bạn tốt nói nó không có việc gì thì nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp lại lo lắng đề phòng, phải luôn đề cao cảnh giác.
Bùi Hồi: “Tao tự có biện pháp.”
Biểu cảm của Cao Hoa cực kỳ nghiêm túc: “Bùi Hồi, mày nói cho tao nghe, có phải mày bị quỷ mê rồi không?” Hồi trước anh đã hoài nghi Bùi Hồi bị quỷ mê rồi, với sự hiểu biết về Bùi Hồi của anh, cái thằng này sao có thể đi gọi gái nhiều đến mức trêи cổ rậm rạp dấu hôn? “Mày không cần quàng khăn che cổ đâu, trời nóng 40 độ thế này mà còn quàng khăn có khác gì lạy ông tôi ở bụi này không?”
Bùi Hồi muốn che cổ lại theo phản xạ, sặc nước miếng chảy cả nước mắt.
Thẳng nam Cao Hoa chẳng biết đau lòng là gì, ánh mắt nhìn Bùi Hồi như muốn nói ‘chột dạ à? Sợ đến hết cả hồn rồi kìa’. “Nhân quỷ thù đồ [3], nếu có nữ quỷ quấn lấy mày, mày tốt nhất nên đoạn tuyệt quan hệ với cô ta đi. Nếu không cả mày và cô ta đều phải chịu khổ. Hơn nữa, có thể đối phó với lệ quỷ trong quan phòng, kẻ ngu cũng biết con quỷ ám mày cũng không phải loại quỷ bình thường thiện lạnh gì cho cam. Bây giờ vẫn còn chưa muộn, nhanh tay chặt đứt đi.”
(3) Nhân quỷ thù đồ: ý nói người và quỷ có mối hận thù khó giải, là hai thứ thuộc hai thế giới khác nhau, không nên chung đụng một nhà, dễ phát sinh cừu hận.
Lời khuyên bảo tận tình của Cao Hoa chẳng có tác dụng lớn, nếu có biện pháp đuổi con ác quỷ đó đi, Bùi Hồi cũng không bị xx đến hỏng cả thận. Huống hồ