“Không khởi động được? Sao lại tà môn như vậy chứ?” Đằng sau hai nữ sinh đang sợ hãi có một thanh niên nhú đầu lên cười nói vui vẻ: “Nói như vậy, trừ phi phát sinh sự cố nghiêm trọng, nếu không xe bus làm sao lại xuất hiện trục trặc được. Bà xem, có con dơi bị đâm chết trêи kính chắn gió kìa, tôi nghe nói dơi còn được coi là biểu tượng của sự phúc thọ đấy. Chúng ta lỡ đâm chết phúc thọ rồi, điều đó có đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ tao ngộ bất trắc không ——”
“A a a ông đừng có mà nói linh tinh!” Nữ sinh hoảng sợ hô to, bịt hai tai lại chạy đến cái ghế cách xa thanh niên đó ngồi. Còn những người khác, đặc biệt là các nữ sinh, vốn dĩ đã cảm thấy sợ hãi với sự cố ngoài ý muốn này, thanh niên đó còn cố ý dọa dẫm khiến cho bọn họ cảm thấy rất bất mãn.
Thanh niên cũng biết mình đã chọc cho mọi người tức giận, sờ sờ cái mũi ngượng ngùng xin lỗi. Bùi Hồi tranh thủ dùng di động gọi vào số máy bàn ở nhà, nhưng không hiểu sao không có ai nghe máy, muốn lên mạng gửi tin xin trợ giúp cho Cao Hoa cũng vô dụng. Hắn hỏi những người khác: “Đừng hoảng loạn, di động của mọi người có bắt được tín hiệu không?”
Mọi người nhanh tay lấy di dộng ra xem: “Không có.” Bọn họ hai mặt nhìn nhau, tựa hồ ý thức được sự việc nghiêm trọng. Có một cô bé tóc dài miễn cưỡng cười nói: “Trong núi thường không có tín hiệu, có lẽ sau khi rời khỏi sơn đạo sẽ bắt được thôi.”
Bùi Hồi đành phải hỏi tài xế: “Bác tài có biết sửa xe bus không? Không có cách nào khởi động xe bus được à?”
Tài xế: “Tôi tự có kinh nghiệm, dưới tình huống thế này đúng là không có biện pháp khởi động.”
Bùi Hồi: “Xem ra không có biện pháp điều khiển xe lần theo tuyến đường cũ về rồi, chúng ta xuống xe đi bộ ra khỏi vùng núi này thôi. Tôi nhớ là chúng ta mới chỉ đi vào một chốc đã phải dừng lại, hẳn là không cách sơn đạo quá xa.”
Mấy người còn lại đều đồng ý đề nghị của Bùi Hồi, lục tục xuống xe. Trong núi tối om không thấy một tia sáng, cúi đầu nhìn dưới chân vốn không thấy rõ đường đi. Bọn họ đành phải bật điện thoại mở đèn lên chiếu sáng, để mấy cô gái đi ở giữa, cẩn thận sâu độc động vật trong rừng.
Lúc bắt đầu còn có tiếng nói cười, thẳng đến khi Bùi Hồi và tài xế đi đầu dừng lại.
Mọi người đang khó hiểu hết sức đã nghe thấy tài xế hoảng sợ nói: “Chúng ta đã đi mất nửa tiếng rồi… Tôi nhớ là chỉ lái xe vào một lát đã phải dừng xe, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường?”
Bùi Hồi dùng di động chiếu sáng bốn phía, tìm chỗ tương đối cao dốc bò lên trêи, vươn mắt nhìn bốn phía phát hiện trong rừng có vô số đường mòn do bọn họ tạo thành. Đường mòn lộn xộn chứng tỏ người đi đường không theo một quy luật nào cả, giống như ruồi nhặng không đầu cứ bay bừa.
Hắn biểu tình ngưng trọng: “Chúng ta lạc đường rồi.”
Chỉ mong không gặp phải quỷ đả tường [1].
[1]Quỷ Đả Tường [鬼打墙]: Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
Mấy người trẻ tuổi đi sau kinh hoảng không thôi, nghị luận sôi nổi, tất cả đều quyết định muốn quay về theo đường cũ: “Đi một đoạn đường dài như vậy vẫn không thấy điểm cuối, nếu cứ đi sâu vào cũng không biết sẽ đến nơi nào hay nhìn thấy thứ gì, còn không bằng quay về men theo đường cũ. Đằng nào cũng có thể vào trong xe bus nghỉ tạm một đêm, mọi người thấy thế nào?”
Tài xế nhìn về phía Bùi Hồi, Bùi Hồi trầm ngâm một lát: “Quay trở về đi.”
Vì thế mọi người quay trở về, lại đi gần nửa tiếng vẫn không nhìn thấy xe bus đâu. Có người đã bắt đầu hoảng loạn: “Rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ chúng ta lại đi nhầm đường? Rõ ràng là men theo ký hiệu khắc lên thân cây này đi, làm sao lạc được?”
“Đáng lẽ em nên đổi chuyến xe khác, rõ ràng có con đường núi mới xây dựng, tại sao em lại không nghe lời ba em cứ bướng bỉnh đòi đi đường này chứ?” Một trong hai nữ sinh trung học tóc ngắn ôm nhau khóc huhu, nói mấy câu khiến người đứng đây kinh hách: “Con đường này luôn xảy ra tai nại giao thông, ba em cứ nói nó hung tà, hồi trước còn có rất nhiều tài xế không hiểu sao lại mất tích trong núi… Hu hu, khoảng thời gian trước còn từng phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, nhất định là bị ‘dớp’ rồi.”
Tai nạn giao thông liên hoàn? Ấn đường Bùi Hồi nhảy dựng, hắn nhớ Cao Hoa từng nhắc tới một con đường chữ vong có phong thuỷ cách cục cực kỳ hung tà. Nơi sơn đạo và đường núi trước mắt này cách con đường chữ vong đó một đoạn đường, dọc theo đường đê chỉ để ý mấy tấm bia giao thông chứ không chú ý đến phong thủy của sơn đạo này.
Lúc này trực tiếp đi vào, sợ là khó có thể chạy thoát.
Cũng không thể trách hắn không cảnh giác, mệnh hắn vốn rất tốt, thường xuyên gặp dữ hóa lành, hơn nữa hắn đi tuyến đường này bao năm rồi có thấy vụ tai nạn giao thông nào đâu. Bởi thế đầu tiên cũng không nghĩ tới phong thủy đoạn đường này có vấn đề.
Hắn từ trong túi móc ra một tấm linh phù mới được Cao Hoa đưa tặng, hy vọng có thể kéo dài thời gian đến lúc Tạ Tích phát hiện hắn xảy ra chuyện.
Bùi Hồi hít một hơi thật sâu, âm thầm cổ vũ bản thân, vất vả lắm mới đè nén được sợ hãi trong lòng, nhưng biểu cảm trêи mặt vẫn trấn định như thường: “Bây giờ không phải lúc để hoảng loạn, mọi người phải tiết kiệm điện, đừng ai tách đoàn.”
Trong một đám đông hoảng loạn bỗng nhiên xuất hiện một người trấn định đứng lên chỉ huy lãnh đạo sẽ lập tức trở thành tâm phúc của mọi người, bởi vậy mười mấy người rất nhanh đã tắt ánh sáng trong di động. Nháy mắt lâm vào hắc ám, đầu tiên là tiếng nữ sinh thét chói tai, sau đó là tiếng hô đau của nam sinh, khung cảnh hỗn loạn, mãi đến tận khi Bùi Hồi bật đèn lên: “Đừng có mà tắt hết chứ.”
Tài xế cũng bật di động lên, chỉ cần có ánh sáng, sự sợ hãi ẩn nấp trong nội tâm lập tức bị xua tan. Một nữ sinh trung học tóc dài khóc không ra nước mắt: “Ngay khi đèn vừa tắt, có một bóng đen bay vụt qua mắt em.”
Bùi Hồi an tĩnh vài giây, bàn tay cầm linh phù run nhè nhẹ để ra sau lưng: “Có thể là con dơi.” Kỳ thật hắn cũng nhìn thấy cái bóng đen ấy, một con mèo đã thành niên có hình thể không nhỏ nhảy vèo qua mặt hắn. Trong nháy mắt đó, hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi.
Sau khi bật đèn, cái bóng đen đó nhập vào bóng đêm chạy vọt vào trong rừng cây. Bùi Hồi thở dài: “Thử xem có gọi được cho cảnh sát không.” Tình huống trước mắt nói rõ rất nguy hiểm, nếu có thể xin giúp đỡ từ ngoại giới thì đành tận lực xin giúp đỡ từ ngoại giới vậy.
Đáng tiếc không một ai gọi được vào số điện thoại khẩn cấp, cuối cùng người duy nhất gọi được lại là tài xế, gã nhanh chóng bật loa ngoài cho mọi người nghe rõ, sau một chuỗi ‘tút tút tút ——’ dài vang lên tiếng trẻ con khóc thét quỷ dị sắc nhọn.
Tài xế sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại ra ngoài, mọi người hoảng sợ trăm miệng một lời: “Bị quỷ ám!”
“Làm sao bây giờ?”
Bùi Hồi cũng không biết nên làm gì bây giờ, quỷ không xuất hiện chính diện mà lại theo chân bọn họ chơi trò trốn tìm. Chỉ cần vây chết bọn họ ở nơi này, không cho ăn uống cũng không thể liên hệ với bên ngoài, bọn họ chỉ có thể bất lực chết dần chết mòn. Bùi Hồi định nói mình có thể giúp, nhưng hắn bây giờ ngay cả gọi người đến xin giúp đỡ cũng không được.
Lúc này tài xế đã hoàn hồn từ trong hoảng hốt, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi hình như biết cái thứ tà môn vây nhốt chúng ta là gì rồi, chính là tiểu quỷ được nuôi từ ‘truy hồn cốt’ chắc luôn.”
“Ý bác là có kẻ biết tà thuật nuôi quỷ?” Bùi Hồi hồ nghi nhìn tài xế có vẻ thành thật trung hậu, đưa ra nghi vấn: “Làm sao bác biết?”
Tài xế lau mồ hôi lạnh chảy ròng trêи trán: “Tài xế chạy xe đường dài như chúng tôi có mấy ai không biết đâu —— bởi vì có một vài tài xế lúc chạy xe hay gặp phải mấy thứ không sạch sẽ. Mấy cô cậu cũng biết, nếu tài xế bị quỷ ám thì nhất định sẽ xảy ra chết người, làm bao gia đình tan cửa nát nhà. Chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm này đâu, cho nên thông thường đều mời thần hộ mệnh. Nhưng cho dù có là thần hộ mệnh thì cũng không chịu nổi việc liên tục lăn lộn đường xa, hơn nữa mấy thứ không sạch sẽ