Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 57: Gả cho ba của bạn trai (11).
Bùi Hồi gặp mặt lớp trưởng và ủy viên học tập chủ yếu là muốn hỏi thêm về mấy sư đệ của cậu, mà các sư đệ đều bận công tác, tạm thời không có thời gian gặp mặt cậu. Ngược lại là ba của bọn họ dặn lớp trưởng và ủy viên học tập chăm sóc thật tốt cho cậu, tiện đường hỏi một câu: đã kiếm được tiền quỹ để gây dựng sự nghiệp rồi sao?
Bùi Hồi bị câu nói này đả kϊƈɦ, có chút ủ rũ, nói với bọn họ vài câu thì tách ra lên lớp. Hệ võ thuật chuyên nghiệp cũng không lý tưởng lắm, chương trình học thoải mái đơn giản, mỗi lần lên lớp chỉ giảng chút kiến thức chuyên nghiệp cùng với bài tập vận động nóng người. Giảng mấy bài vận động làm nóng người thông thường, tiếp đến là chạy bộ, cuối cùng mới học theo giáo trình. Con đường này như cái giàn hoa, thoạt nhìn đẹp đẽ, trêи thực tế không có lực sát thương bao nhiêu.
Học xong một bài giảng, Bùi Hồi có chút thất vọng lại cảm thấy như trong dự kiến, cũng may cậu học chỉ là vì bằng chứng nhận, vốn cũng không ôm mong đợi bao lớn. Đây là võ thuật chuyên nghiệp bình thường hiện nay, trước lấy bằng chứng nhận, một bên thi đấu lấy thưởng một bên tiếp tục học tập tu luyện.
Sau khi tan lớp cậu quay về biệt viện nhà họ Tạ, sinh hoạt hàng ngày cơ bản không khác biệt gì so với bình thường ——à sai rồi, vẫn có chỗ khác.
Đang lúc Bùi Hồi chuẩn bị nước thuốc để tắm, lúc xoay người liền phát hiện Tạ Tích đã mặc một bộ áo tắm mỏng manh đi vào bên trong. Trong không khí tràn đầy hơi nước, nhiệt độ vốn là hơi cao, Bùi Hồi cảm thấy không thật gian chật chội, hô hấp có chút không kɧօáϊ. Hơi ẩm tẩm ướt áo tắm, áo tắm ẩm ướt dính vào người Tạ Tích, thiếu chút nữa bị kϊƈɦ thích đến hít thở không thông.
Trừng nhìn chằm chằm hơi nước, trêи người Tạ Tích, hơi nước làm ướt tóc của hắn, tóc tai đều bị dán sát vào cổ, còn chảy xuống vài giọt nước. Hình tượng bình tĩnh cấm ɖu͙ƈ lúc thường vào thời khắc này đều bị đánh vỡ, trở nên gợi cảm mê người. Cánh tay dựa lên thành bồn tắm, lười biếng liếc mắt nhìn lại đây một cái tràn ngập ý cười trêu tức. Nước nóng thấm ướt áo tắm, áo tắm mỏng manh dính ở trêи người, từ lồng ngực đến bụng, phác hoạ ra đường nét căng chặt nam tính, quả thực là... yêu nghiệt.
Bùi Hồi chợt thấy mũi có chút ngứa, không nhịn được che miệng nuốt nước miếng một cái: "Tạ, Tạ tiên sinh —— "
Tạ Tích ngước mắt: "Sao vậy?"
Bùi Hồi lắp ba lắp bắp: "Ngài, ngài sao lại mặc bộ này?" Ngắt lấy lòng bàn tay để làm mình tỉnh táo, cảm giác quái quái, có loại kϊƈɦ động muốn nhào tới.
"Em thẹn thùng à?" Tạ Tích nhướng mày, trầm ngâm chốc lát nói rằng: "Lần trước không phải em còn mò cơ bụng của tôi sao?" Hắn khẽ cười nói: "Tôi đối em có ý, có ɖu͙ƈ vọng, lúc chúng ta cùng tắm nước thuốc, em thì muốn xoa bóp huyệt đạo, cũng coi như là sờ mò toàn thân tôi rồi. Vốn là tôi có tình cảm và ɖu͙ƈ vọng với em, nếu như tôi không mặc quần áo để em trực tiếp sờ lên đến, tôi nhận được kϊƈɦ thích lớn như vậy sẽ không tự khắc chế được, dưới tình huống kϊƈɦ động sẽ làm ra chút chuyện không thể cứu vãn... Tôi đây là suy nghĩ cho em."
Từng bước dụ dỗ, lương thiện vô hại, cực kỳ thẳng thắn, Bùi Hồi đều bị những hành động chính phái của hắn làm cảm động, âm thầm phỉ nhổ chính mình tâm lý nổi lên ý nghĩ dơ bẩn không nên có. Vì vậy tâm tình bình tĩnh lại giúp Tạ Tích xoa bóp huyệt đạo, nhưng xoa bóp huyệt đạo cần phải toàn tâm toàn ý, trong lúc làm khó tránh khỏi việc lòng bàn tay chạm đến da dẻ nhẵn nhụi đầy sức hấp dẫn.
Bùi Hồi nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Tạ Tích một chút, người sau nở nụ cười ôn nhu cũng không có gì khác thường, dường như là vô cùng tín nhiệm cậu. Bùi Hồi cúi đầu, kẹp chặt hai chân, trong lòng không ngừng đọc thầm kinh sám hối.
Tạ tiên sinh là nhân sĩ chính phái, mặc dù động lòng cũng sẽ tự khắc chế chính mình, vì cậu mà suy nghĩ mọi điều. Nhưng cậu lại không chịu được mê hoặc, nổi lên ý nghĩ khinh nhờn, Bùi Hồi cảm thấy mình quá tồi tệ rồi.
Tạ Tích liếc nhìn Bùi Hồi, chú ý tới động tác của cậu không được tự nhiên, khóe môi câu lên, cười như gió xuân. Mặt ngoài ấm áp nhưng bên trong lại ẩn giấu ɖu͙ƈ vọng cùng tham lam cơ hồ muốn tràn ra ngoài, có thể là vì đạt được mục đích, mạnh mẽ nhịn xuống cỗ tham lam dã tâm này, trong lúc vô tình làm bộ chạm đến Bùi Hồi. Mặt lộ vẻ kinh ngạc đúng lúc: "Em—— "
Ầm —— tiếng vật nặng ngã vào trong nước, hơn nữa nước trong bồn tắm bị văng ra, bọt nước tung toé. Toàn thân Bùi Hồi ướt đẫm, phần lưng dựa sát vào vách tường, hoảng sợ nhìn Tạ Tích: "Tạ...Tạ tiên sinh, ngài nghe tôi giải thích —— tôi, tôi không có ý không an phận với ngài đâu. Là nó không nghe lời, chuyện này không liên quan đến tôi." Lời nói thoái thác này nói có chút ngại, vì thế cậu thay đổi cách nói khác: "Ý của tôi đó là, nó xâm phạm bản tâm của tôi, ý chí của tôi, thuộc về sinh lý kϊƈɦ động—— Đúng! Là sinh lý kϊƈɦ động, tôi không phải có ý như vậy đối với ngài, tôi rất là tôn kính ngài, không có ý muốn cưỡng hϊế͙p͙."
Gấp đến độ sắp khóc tới nơi, nhìn cậu mỹ vị giống như câu ở trong mộng kia vậy, thậm chí càng mỹ vị hơn. Ánh mắt Tạ Tích trầm trầm, nói rằng: "Tôi biết là sinh lý kϊƈɦ động, em gấp cái gì?"
Hắn đi đến trước mặt Bùi Hồi hạ thấp thân, sau đó nắm chặt mệnh căn (bé ciu) của cậu, nhìn thẳng vào hai mắt, nụ cười có chút mờ ám. Bao bọc lấy chỗ đó của Bùi Hồi, nhéo hai lần, nghe đến âm thanh hít khí của Bùi Hồi, còn mang theo chút tiếng khóc nức nở.
"Còn rất có tinh thần." Tạ Tích nắm mệnh căn của cậu trong tay, làm cho cậu không thể động đậy. Để ý biểu tình trêи mặt cậu, tỉ mỉ động viên, tỉ mỉ hầu hạ. Còn kề sát ở bên tai Bùi Hồi cố ý nhỏ giọng, thanh âm gợi cảm lại trầm thấp nói: "... Thật sự rất đáng yêu, đặc biệt có tinh thần, hoạt bát."
"... Sợ cái gì? Ngại ngùng? Em có tôi cũng có, không bằng hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau..." Một cái tay khác của Tạ Tích kéo tay Bùi Hồi qua đè lên trêи người mình: "Cũng giúp tôi một chút nhé?"
Chạm tới nước nóng cùng vật kia nóng rực làm Bùi Hồi lập tức rụt tay về, nước mắt tràn đầy hốc mắt, chết sống không dám liều tới, nhưng vì ham muốn hưởng lạc mà thẳng lưng. Chính mình lại không chịu giúp trở lại, rồi không cho Tạ Tích đi, đúng thật là ích kỷ. Tay phải ở sau lưng, trong chốc lát liền nâng mu bàn tay ngăn chặn âm thanh phát ra từ miệng, thanh âm này đến cậu nghe cũng cảm thấy mất thể diện.
Tay trái kéo vạt áo Tạ Tích gắt gao, đến nông nỗi này rồi mà vẫn nói ra được mấy chữ phản bác Tạ Tích. Cậu nói: "Không, không nhỏ."
Tạ Tích sửng sốt một chút, lập tức bật cười, hiển nhiên rất sung sướиɠ. Cái trán Bùi Hồi để trêи lồng ngực của hắn, cảm nhận được chấn động kia, ánh mắt từ từ mất tiêu cự, càng khó giải thích hơn là cảm thấy rất an toàn, rất muốn tựa sát vào người kia.
Hơi nước bao phủ lấy toàn bộ phòng tắm, trêи tường gạch trắng noãn mang theo mấy giọt nước ngưng tụ từ hơi nước, từng giọt trượt xuống dưới, lưu lại một đạo vết tích ướt dầm dề. Một cái đầu màu đen đột nhiên ngửa ra sau, từng sợi tóc ướt nhẹp vung ra vết tích ướt dầm dề, lập tức phá hoại những vết nước chảy xuống ở trêи tường kia. Ngẩng đầu cao lên, lộ ra cái cổ thon dài cùng hầu kết, gần giống như là một con thiên nga sắp chết nhìn trời khóc.
Tạ Tích liền gặm cắn mấy cái ở hầu kết của cậu, cuối cùng tại lúc Bùi Hồi bạo phát mà đột nhiên gỡ bỏ vạt áo của cậu hướng trêи bả vai cắn xuống một ngụm thật mạnh, mãi đến tận khi thấy máu mới thu hồi lại thú tính tàn nhẫn. Chậm rãi khôi phục lại dáng dấp vô hại dịu ngoan, ɭϊếʍ khô sạch sẽ vết máu kia. (hong phải H mà thấy nuwsng ghieee)
Bùi Hồi thất thần một hồi lâu, hoàn toàn bị đắm chìm trong dư vị, cho dù là vai bị cắn đến chảy ra máu, cả người cậu cũng chỉ run rẩy co vào trong lồng ngực Tạ Tích. Qua một lúc sau, cậu được Tạ Tích ôm ra khỏi phòng tắm, quần áo trêи người bị cởi ra, hắn một lần nữa chuẩn bị kỹ càng quần áo sạch để đổi cho cậu.
Bùi Hồi hoàn hồn trong chớp mắt, trừng Tạ Tích thật lâu không nói gì.
Tạ Tích tiến đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng nói rằng: "Hiện tại em nên hiểu tôi nổi lên ɖu͙ƈ vọng gì đối với em rồi chứ? Nếu như em cũng nảy sinh, mà tôi là vì yêu em, muốn nắm em, chạm lấy em. Mà em, chỉ nhìn thấy thân thể của tôi liền nảy sinh ɖu͙ƈ vọng. Hồi Hồi, em thật 'sắc' (ý nói háo sắc mê trai) mà."
Sắc? Cậu rất háo sắc sao? Hiện tại Bùi Hồi rất loạn, một phút chốc trong đầu là câu này không ngừng khuếch đại tuần hoàn lên án, một phút chốc là dáng dấp Tạ Tích trong phòng tắm. Cậu buồn rầu phát hiện, một khi nhớ tới Tạ Tích trong phòng tắm, cậu liền miệng đắng lưỡi khô, có chút rục rà rục rịch. Cho nên, cậu quả nhiên háo sắc như lời lên án của Tạ tiên sinh vậy, mà còn đối với Tạ tiên sinh bất kính.
Bùi Hồi sợ đến dùng cả tay và chân nhảy xuống giường, vội vàng nói xin lỗi rồi sau đó mở cửa chạy ra ngoài. Lúc chạy trêи hành lang thì đụng vào lão quản gia lại càng giật mình hơn, vội vội vàng vàng xin lỗi rồi quay trở về phòng của mình khoá cửa lại, nhảy lên trêи giường lấy chăn bao cả thân. Từ đầu đến chân, đến cọng tóc cũng không lộ ra ngoài.
Tuy chỉ liếc nhìn qua một chút, nhưng lão quản gia nhìn thấy đầy đủ hết, thanh niên đẹp đẽ kia từ trước đến giờ mặt mày lạnh lẽo trong nháy mắt này lại nhu hòa, khóe mắt đuôi lông mày đều là xuân tình. Thân là người từng trải, lão quản gia không nói được gì, tiến vào trong phòng Tạ Tích dọn dẹp tàn cục, tiện đường mờ ám nhắc nhở: "Hồi Hồi sử dụng lòng thành, tiên sinh cũng phải dùng chân thành đối với cậu ấy."
Ông nhìn Tạ Tích lớn lên, tự nhiên biết đến lối làm việc của hắn. Thâm tâm chỉ cần nổi lên ɖu͙ƈ vọng liền nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào mà chiếm lấy, đây là lần đầu Tạ Tích đối với một cá nhân nổi lên ɖu͙ƈ vọng. Mà người này không giống với những người trước kia chỉ vì hư vinh, tài phú. Có đôi khi dùng thủ đoạn quá mức kịch liệt và tâm tính kế lại với người mình yêu sẽ xúc phạm tới họ.
Lão quản gia hi vọng Tạ Tích có thể chậm rãi một chút, không nên gấp rút mà bức bách hai bên, tránh khỏi những thương tổn kia.
Toàn thân Tạ Tích thả lỏng đồng thời rất vui vẻ mà nói rằng: "Tôi đã thể hiện đầy đủ chân thành." Ít nhất trước mắt mà nói, hắn cũng không lừa dối Bùi Hồi. Chỉ có điều có mấy lời nói kia thật một nửa giấu một nửa, có thể hiểu lầm hay không là chuyện của Bùi Hồi. Nhưng mấy cái này cũng không tính là nói dối. "Nếu như tôi không phải quá mức quý trọng, lòng không nỡ thương tổn em ấy, em ấy lúc này là đang nằm trêи giường tôi rồi."
Sắc mặt lão quản gia như thường, cũng không vì câu nói này mà cảm thấy đỏ mặt hay xấu hổ. Chỉ là nói: "Cậu ấy còn nhỏ, ngài không nên dùng cách thức như lãnh đạo ép cậu ấy yêu ngài".
"Thành niên, em ấy đã thành niên rồi." Tạ Tích cảm thấy có chút lạnh, vì vậy đứng dậy chuẩn bị đổi quần áo ướt sũng trêи người. Hắn còn đối với lão quản gia nói: "Em ấy hiểu được chuyện bình thường và không bình thường giữa nam nhân khác nhau thế nào, nếu như em ấy là thiếu niên chưa thuần thục, đối với tình cảm cùng ɖu͙ƈ vọng cũng không có nhận thức nguyên vẹn. Như vậy thì còn có thể chỉ trích tôi dẫn dụ, là lỗi của tôi, em ấy không nhất định yêu tôi. Nhưng nếu ngược lại, em ấy hiểu rỏ những điều đó, cũng biết giữa nam nam và nam nữ bộc phát ɖu͙ƈ vọng khác nhau. Em ấy vẫn sinh ra ȶìиɦ ɖu͙ƈ đối với tôi, không thể phủ nhận là tôi rắp tâm dẫn dụ, cũng không thể thay đổi chuyện em ấy đã động tâm đối với tôi rồi."
Lúc Tạ Tích ý thức được điểm này, rất hưng phấn cũng rất kϊƈɦ động. Nếu không phải cố gắng khắc chế chính mình ngăn lại vui sướиɠ đè cậu xuống, bây giờ Bùi Hồi đã phải nằm trêи giường ở phòng hắn, bi thương khóc lóc nỉ non, làm gì còn có cơ hội bình tĩnh bỏ trốn về trong phòng mình xưng tội?
Hiện tại, tâm tình của Tạ Tích rất sung sướиɠ, dù cho việc lão quản gia nói rất nhiều điều trái tâm ý của hắn, hắn cũng không hề tức giận.
Tạ Tích thả nhẹ thanh âm, nói rằng: "Tôi càng tốt hơn so với Tạ Kỳ Phong, em ấy sẽ yêu tôi. Cổ ngữ cũng có nói, cái sau vượt cái trước."
Âm thanh rất nhỏ, đến cả lão quản gia cũng không nghe thấy. Nếu không ông liền sẽ khϊế͙p͙ sợ phát hiện Tạ Tích vậy mà đã xem con trai nuôi là đối thủ, phải biết rằng hắn thời niên thiếu cũng đã gặp qua không ít người cùng lứa kinh tài tuyệt diễm, nhưng lại chưa từng để bọn họ ở trong mắt. Bây giờ, ngược lại là xem Tạ Kỳ Phong non nớt là đối thủ, hắn từ khi nào không tự tin như thế?
Nếu như lão quản gia nghe đến câu nói kia, phỏng chừng không thể không cảm thán một chữ tình quá ma lực.
Bùi Hồi trải qua chuyện kia, nghiêm túc suy nghĩ tới nữa đêm, rốt cục quyết định muốn tìm Tạ Tích ngả bài. Sau đó mới phát hiện, Tạ Tích ngã bệnh.
Nguyên nhân chính là vì hành động hồ đồ tối hôm qua kia, mặc quần áo ướt nhẹp còn để bị thổi gió lạnh. Đến người bình thường thân thể khỏe mạnh cũng có thể sẽ cảm lạnh sinh bệnh, huống hồ là Tạ Tích thể chất kém hơn rất nhiều so với người thường?
Tạ Tích nằm ở trêи giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt tái xanh uể oải, lão quản gia ở bên cạnh treo bình truyền dịch, lúc sau thì gặp Bùi Hồi đứng ở cửa giơ tay quắt cậu lại bắt chuyện. Bùi Hồi đi tới, cúi thấp đầu, cảm giác vô cùng có lỗi, cậu không nên bỏ một mình Tạ tiên sinh chạy trở về phòng.
Tạ Tích nghe tiếng bước chân, mở mắt ra: "Hồi Hồi đến à?"
Bùi Hồi cũng không kinh ngạc hắn vì sao chỉ nghe tiếng bước chân liền biết cậu đến, nhanh chóng đè lại bờ vai hắn: "Không nên ngồi dậy, tiếp tục nằm." Ngược lại nhìn mu bàn tay Tạ Tích đâm kim truyền dịch, thấy vị trí không lệch mới yên tâm.
Tạ Tích mở mắt ra, ánh mắt lạnh nhạt đối diện cùng lão quản gia. Người sau sững sờ, lắc đầu một cái rồi đi ra khỏi phòng, nội tâm thở dài: Tiên sinh lẽ nào bệnh cũng muốn lợi dụng lấy lòng thương cảm?
Bùi Hồi ủ rũ nói rằng: "Tôi vốn là muốn trị tốt bệnh cho Tạ tiên sinh, trái lại hại Tạ tiên sinh sinh thêm bệnh."
Tạ Tích mới vừa mở miệng chính là một trận ho khan, sau khi hòa hoãn lại liền nói rằng: "Đừng dựa vào tôi gần quá, khỏi phải lây cho em." Một trận ho kịch liệt qua đi đổi lấy thoải mái ngắn ngủi, hắn liền ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, cười nhìn Bùi Hồi, hời hợt nói rằng: "Chuyện không liên quan tới em, đừng đem mấy cái sai ôm đồm lên người mình. Người bình thường sẽ không vì hóng gió một chút liền sinh bệnh."
Thân thể của hắn ba mươi mấy năm nay như thế nào hắn tự hiểu, đêm qua hồ đồ như vậy sẽ có kết quả gì tất nhiên đoán được. Nửa đêm nóng sốt, bị đốt tới thần trí mơ hồ không rõ tình huống còn có thể gắng gượng ấn xuống nút báo cấp cứu, chỉ là trước đó cũng đã ngờ tới và... thói quen.
Có bỏ có được, nếu chiếm được kết quả thoải mái, như vậy nhất thời bỏ rơi sức khỏe, thống khổ một trận thì đã