Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 58: Gả cho ba của bạn trai. (12)
Bùi Hồi xác định quan hệ yêu thương cùng Tạ Tích, lúc giúp đối phương điều trị thân thể thì trở nên đặc biệt ân cần hơn, đồng thời gọi điện thoại về trong thôn, nhờ người trong thôn thông báo cho sư phụ trong núi rằng cần nhiều dược liệu. Cậu một bên học tập, một bên tiếp tục điều trị thân thể cho Tạ Tích, ở chung với nhau cũng như trước, không có nhiều khác biệt lắm.
Người duy nhất cảm thấy không dễ chịu chính là lão quản gia, tận trung trêи cương vị công tác · một ông già mẹ goá con côi · quản gia biểu thị mắt chó mình đã mù, mỗi khi bọn họ cùng ở một phòng, lão quản gia đều sẽ chọn cách đóng cửa lại rời đi. Không hổ là quản gia có tu dưỡng rèn luyện cao, thời điểm thế này cũng sẽ không ở lại chỗ này làm bóng đèn điện.
Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, dựa theo bước đầu tiên là xoa bóp huyệt đạo, cho nên lúc mới bắt đầu vẫn rất bình tĩnh. Ước chừng nửa giờ sau, bên trong sẽ có tiếng động kịch liệt, cũng kéo dài một quãng thời gian rất dài mới ngưng. Bùi Hồi thở hổn hển đi ra, hai má đỏ bừng, cẳng chân khẽ run, kɧօáϊ cảm quá mức kịch liệt, dư vị còn lưu lại, chưa bình phục.
Tạ Tích còn ở lại trong phòng tắm thu thập đơn giản một chút, sẽ không để bên trong quá loạn, tránh lúc quản gia dẫn người tới thu thập, Bùi Hồi sẽ lúng túng. Chỉ là cử chỉ này chính là giấu đầu hở đuôi, ít nhất tâm lý lão quản gia đã rõ ràng.
Bùi Hồi ngồi co quắp ở trêи ghế sa lon, ngửa đầu nhìn nóc nhà, cậu cảm thấy chính mình gần đây quá tận tình. Mặc dù không hoàn toàn làm tới bước cuối, thế nhưng Tạ tiên sinh rục rà rục rịch, hơn nữa kỹ thuật quá tốt, thiếu chút nữa liền nhả lời đồng ý. Thở dài, làm một con cá mặn xoay về phía bên trái, không cẩn thận đụng tới cái bình nhỏ. Hiếu kỳ nhặt lên nhìn thử, chữ đều là tiếng Anh.
May là khoảng thời gian này dù có ham mê sắc đẹp cũng không quên chuyện học tập, đoạn chữ tiếng Anh này trêи căn bản cũng có thể hiểu, tự nhiên biết đến tác dụng của bình nhỏ màu xanh này là cái gì.
"Dịch bôi trơn thân thể..." Bùi Hồi quay đầu nhìn ghế sô pha, ánh mắt như gặp phải đại địch. Tính thăm dò khe hở trong ghế sô pha tìm tòi nghiên cứu, còn thật sự tìm ra được ba con sâu. Tò mò tìm kiếm ở đầu giường, phía trước cửa sổ cùng trêи bàn sách đều tìm ra vài vật nhỏ nhỏ gì đó, Bùi Hồi hoàn toàn bị chấn kinh luôn.
Tại ghế sô pha, đầu giường, phía trước cửa sổ cùng trêи bàn sách giấu những thứ đồ này thì có thể thấy rỏ ý đồ của người giấu, đây là muốn mỗi một địa phương đều thử một lần? Bùi Hồi bụm mặt, quá 'sắc' mà.
Tạ Tích mang theo người đầy hơi nước nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ đi ra, thấy Bùi Hồi đang xoay lưng với mình bụm mặt, còn tưởng cậu thẹn thùng. Vì vậy đi tới từ phía sau lưng ôm Bùi Hồi: "Kế tiếp là học tập sao?" Lúc ngước mắt lên, liền nhìn thấy những món trêи bàn.
Các thẻ bài, khẩu vị cùng hình dáng đều có, Tạ Tích biểu tình quái dị: "Hồi Hồi... Là muốn thử mỗi thứ một lần?"
Bùi Hồi: "Nói lung tung! Tất cả đều được em tìm ra từ trong phòng của ngài." Cậu đem những chỗ giấu đồ vạch ra nói rằng: "Tạ tiên sinh, tuy rằng giữa hai người yêu nhau làm mấy chuyện này cũng rất thỏa đáng, nhưng nên tiết chế một chút mới đúng."
Cơ hồ những địa phương có thể play trong phòng đều không buông tha, đây cũng quá ɖâʍ loạn đi mà.
Tạ Tích nửa ngày không có nói gì, sau đó mới lên tiếng: "Không phải tôi giấu."
Bùi Hồi không tin, cậu liền gọi quản gia vào, quản gia đàng hoàng biểu tình trịnh trọng lại nhìn thấy đống đồ vật trêи bàn kia, sau đó trong nháy mắt tỏa ra một loại ánh mắt từ ái của người làm ông, mang theo chút nhiều chuyện, hiền lành, vui mừng, hòa ái. Không cần hỏi, chân chính là biểu tình 'ɖâʍ loạn' cần có.
Bùi Hồi: "Chú Dũng, chú —— "
Lão quản gia tràn ngập từ ái: "Tuỳ cơ ứng biến." Vốn muốn nói 'sinh hoạt vợ chồng', nhưng vẫn nên hàm súc một chút mới tốt.
Bùi Hồi: "..."
Lão quản gia nhìn qua nhìn lại giữa Bùi Hồi và Tạ Tích, người trước che mắt không lên tiếng, người sau lặng lẽ cho cái ánh mắt khích lệ. Mà xem trạng thái này, hẳn là còn chưa làm đến cùng. Lão quản gia tận trung với cương vị trầm mặc chốc lát, đưa ra kiến nghị: "Tôi có cái USB 120G."
Lần này đến Tạ Tích cũng thoáng kinh ngạc: "Chú Dũng, càng già càng dẻo dai."
Lão quản gia khiêm tốn: "Ba đời tích luỹ mới được vậy, không thiếu thể loại nào cả." Từ đời ông nội Tạ Tích đến đời Tạ Tích, cũng tính là trải qua ba đời. Thân là một người có hành vi nghề nghiệp chuẩn mực, thường ngày không chỉ muốn bận tâm chuyện trong ngoài nhà, có lúc còn muốn cung cấp cho tiên sinh cái USB sức chứa 120G.
Bùi Hồi liếc nhìn hai người bọn họ: "Cái USB gì cơ?"
Tạ Tích: "Không có gì, tôi cùng chú Dũng nói vài tiếng. Hai chúng ta vẫn chưa tới bước đó, trước tiên mà nói, nếu em không nguyện ý, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em." Tiện đường vỗ vỗ mu bàn tay Bùi Hồi, quay đầu lại liền căn dặn lão quản gia: "Giấu chỗ kín một chút, nói địa điểm cho tôi." Dừng một chút nói rằng: "Kỳ thực cũng có thể giấu thêm đồ ở chỗ thảm trải sàn."
Lão quản gia dùng ánh mắt đã rõ.
A, tên nam nhân chó chết này.
Tiễn lão quản gia đi rồi, Tạ Tích trở về bàn giao với Bùi Hồi, cũng đem đồ trêи bàn cất đi khóa lại: "Những thứ đồ này về sau sẽ không tùy tiện thả loạn bên ngoài." Chỉ cần không bị phát hiện, không bị coi là thả loạn.
Ánh mắt Bùi Hồi mơ hồ, tiếp theo lúc đang ôn tập thì xuất thần. Tạ Tích thấy thế, thẳng thắn dừng giảng bài lại, lấy đi giấy bút trêи tay cậu: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bùi Hồi đứng ngồi không yên, do dự hồi lâu mới lặng lẽ hỏi hắn: "Loại chuyện kia... Sẽ thoải mái sao?"
Đôi mắt Tạ Tích tối lại, hầu kết lăn lên lăn xuống: "Tùy theo từng người."
Bùi Hồi: "Là có ý gì?"
Tạ Tích: "Ý nói là, phải xem kỹ thuật. Một người đàn ông kỹ thuật tốt hay xấu, chính là thể hiện qua việc thoải mái hay không thoải mái. Theo lý mà nói, người không có kinh nghiệm kỹ thuật cũng không quá tốt, nhưng không loại trừ được khả năng thiên phú dị lẫm... Hồi Hồi, chuyện như vậy vẫn là sau này thảo luận. Tôi không có ý ghét bỏ kỹ thuật của em —— "
Bùi Hồi đánh gãy lời hắn: "Ngài cảm thấy em không được à?!" Nhớ lại mỗi lần đều là Tạ Tích giúp cậu giải quyết, cậu sướиɠ đến muốn bay lên, hồn cũng xuất thần. Nhưng đến lúc cậu giúp Tạ Tích, biểu tình Tạ Tích ẩn nhẫn, còn có chút vẻ thống khổ, tuy rằng mỗi lần như vậy đều gợi cảm khiến cậu mê muội.
Mấy chuyện này tựa hồ đã nói lên kỹ thuật của cậu xác thực không quá tốt. Bùi Hồi bất mãn, người đàn ông nào có thể tiếp nhận chuyện mình bị nói không được chứ? Dù cho cậu không rõ chuyện đó giữa hai người đàn ông, cũng biết rằng bị nói không được là vô cùng nhục nhã.
Tạ Tích quan sát biểu tình của Bùi Hồi, nói rằng: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều."
Bùi Hồi đột nhiên nắm lấy tay Tạ Tích: "Chúng ta thử xem đi."
"Chắc chắn chứ?" Tạ Tích nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Hồi nghiêm túc gật đầu: "Ngược lại, chúng ta đã lõa thể với nhau một thời gian dài như vậy, hôn và thân mật hơn một chút cũng có làm sao? Nhanh lên đi, bây giờ chúng ta bắt đầu." Cậu nói xong cũng bò lên trêи đẩy ngã Tạ Tích.
Tạ Tích lúc này còn làm bộ quân tử, vì vậy khước từ nói: "Em bây giờ là bị kϊƈɦ thích, không quá lý trí, trước tiên bình tĩnh một chút suy nghĩ thật kỹ —— không bằng trước tiên đọc thuộc lòng Mác Lê-nin đã?"
Bùi Hồi cầm quyển sách Mác Lê-nin ném qua bên cạnh, cởi quần áo Tạ Tích ra: "Em rất bình tĩnh, hơn nữa đã suy nghĩ kỹ rồi. Còn nữa, có chuyện gì thì tự em gánh chịu, dù sao cũng đã thành niên, em biết mình đang làm gì. Tạ tiên sinh vì muốn