Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 64: Dĩ hạ phạm thượng (1).
Ánh kiếm xoẹt ngang bầu trời, phá tan tầng tầng mây đen sấm sét, âm thanh nổ vang qua đi, mây đen tản ra, hào quang vạn trượng chiếu rọi. Ngọn núi Tử Vân bao năm qua vẫn luôn được phủ trong ánh hào quang lấp lánh đẹp như tiên sơn, trêи núi lúc này có một người ngự kiếm bay giữa không trung, bay qua núi Tử Vân đến núi Nhạn Đãng.
Đỉnh núi Nhạn Đãng được bao quanh quần điện, vì nơi này là nơi ở của phong chủ Phiếu Miểu tông, Kiếm tông đứng đầu giới Tu Chân. Người ngự kiếm phá không kia chính là đồ đệ thân truyền của chưởng môn Phiếu Miểu tông, tuổi tác chỉ mới hai mươi liền đã đạt tới Dung Hợp cảnh. Có thể nói thiên phú không đồng nhất với những vị đồ đệ khác, mà trong 72 tiên môn giữa mấy vạn người tu tiên của giới Tu chân, cậu nằm trong mười người đứng đầu Thiên Kiêu Bảng.
Sau lần đột phá Dung Hợp cảnh này, Bùi Hồi dự định thỉnh cầu chưởng môn sư phụ chấp nhận gả tiểu sư muội cho chính mình. Mọi người truyền miệng với nhau, Đại sư huynh Bùi Hồi cùng tiểu sư muội là một đôi trời sinh. Sứ mệnh của đại sư huynh chính là dạy dỗ đệ tử, nỗ lực tu luyện vì sư môn, đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì cưới tiểu sư muội làm lão bà, đảm nhiệm vị trí chưởng môn.
Bên trong lời đồn còn nói thêm, Đại sư huynh cùng tiểu sư muội là thanh mai trúc mã, cho nên hai bên tình nguyện.
Vừa vặn, tiểu sư muội là con gái của chưởng môn, xác thực là thanh mai trúc mã với Bùi Hồi. Nhớ đến tiểu sư muội, Bùi Hồi liền lộ ra nụ cười ôn nhu, thế nhưng chỉ hiện qua một thoáng liền thôi. Bởi vì thân làm Đại sư huynh, lúc nào cũng cần bảo trì vẻ nghiêm túc, không thể cợt nhả.
Bùi Hồi hạ xuống diễn võ trường của Phiếu Miểu tông, vượt qua diễn võ trường, đi thêm mấy trăm bậc thang, trêи đường đi gặp các sư đệ sư muội, cậu đều được bọn họ chào hỏi, cậu chỉ lạnh lùng gật đầu đáp lại. Đi đến đại điện, nhìn thấy chưởng môn sư phụ thì cẩn thận hành đại lễ: "Sư phụ."
Chưởng môn chân nhân vui vẻ gật đầu: "Sư phụ muốn bế quan một khoảng thời gian, mấy ngày gần đây dưới ngọn núi có yêu tà quấy phá, ngươi mang theo mấy đệ tử đi rèn luyện đi."
"Vâng. Sư phụ." Bùi Hồi đáp lời xong, không chút do dự muốn mở miệng xin chưởng môn đem tiểu sư muội gả cho cậu, kết quả còn chưa mở miệng, âm thanh thanh thoát của tiểu sư muội từ xa truyền đến ——
"Cha, con mang Tạ sư đệ lại đây rồi này! Đại sư huynh? A —— Đại sư huynh đã đột phá rồi sao?!"
Bùi Hồi nghiêng người, ý cười trong mắt nhìn về tiểu sư muội Nghiêm Sương Tuyết đang vui mừng. Nghiêm Sương Tuyết chúc mừng một phen sau đó không thể chờ được nữa lôi kéo một đệ tử đứng phía sau quấn lấy chưởng môn chân nhân, ngữ khí kiêu ngạo mà nói rằng: "Cha, ngài mau nhìn Tạ sư đệ —— hắn đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ rồi!"
Chưởng môn hơi lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhớ rằng tên đệ tử trước mắt này mới được nhận vào trong Tông mà đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ —— ba tháng trước còn là một người phàm, hiện tại cũng đã lên tới Trúc cơ trung kỳ, tốc độ tu luyện này có thể nói là tiến triển cực nhanh. Đáng tiếc ông không nhìn ra căn cốt, nhưng hẳn là một người bất phàm.
Chưởng môn khá là vui mừng: "Không sai. Tranh thủ đột phá Trúc Cơ, cuối tháng này trong Tông có cuộc tranh tài nếu ngươi đoạt được vị trí đứng đầu thì có thể trở thành đệ tử nội môn của Phiếu Miểu tông."
Nghiêm Sương Tuyết làm nũng: "Cha, Tạ sư đệ thiên phú hiếm thấy, còn tham gia thi đấu chọn lựa gì nữa? Không bằng trực tiếp nhận đệ ấy làm đệ tử nội môn đi."
"Quy củ không thể không tuân theo. Bùi Hồi, lại đây gặp Tạ sư đệ một chút." Chưởng môn đem tân đệ tử có thiên phú siêu tuyệt giới thiệu cho thủ đồ nhà mình: "Ba tháng trước hắn được thu nhận vào Phiếu Miểu tông, thiên phú kỳ giai, cũng không kém chút nào so với ngươi."
Bùi Hồi nhìn về phía đệ tử kia, vóc người tốt hơn cậu, bộ dạng tuấn tú hơn so với cậu, thiên phú cũng cao hơn cậu, là một sư đệ phi thường xuất sắc. Cậu gật đầu: "Sư đệ."
Tạ Tích mỉm cười, như gió xuân ấm áp phất qua "Ta tên Tạ Tích, ngưỡng mộ danh tiếng Linh Lộc tiên nhân đã lâu."
Bùi Hồi có danh hiệu Linh Lộc tiên nhân, chỉ vì năm đó trong cuộc thi đấu Thiên Kiêu Bảng, cưỡi bạch lộc nhảy ra từ thác nước trong linh sơn, linh tư tú vận (?), như một vị tiên.
Bùi Hồi mặt lạnh, gật gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, người này cười đến thật ôn nhu dễ nhìn, đánh giá rằng nếu thành tài trong giới tu chân thì sẽ có không ít tiên tử động tâm. Chính là thoạt nhìn có vẻ như không biết giận, không đủ uy nghiêm, điểm này dễ dàng bị người khác bắt nạt. Thôi thì, về sau cậu chú ý chỉ dạy hắn một chút là được.
Bùi Hồi cũng không biết rằng, bề ngoài lãnh khốc cùng biểu hiện của cậu lúc này khiến Tạ Tích nghĩ rằng cậu không thích hắn. Trái tim của Nghiêm Sương Tuyết rơi ở trêи người Tạ Tích, không chú ý tới mặt lạnh của Bùi Hồi. Chưởng môn chân nhân thế nhưng biết rõ bản tính của đồ đệ Bùi Hồi nhà mình, đáng tiếc là quá quen thuộc nên cho là người khác cũng biết, vì vậy không giải thích gì.
Tạ Tích rũ mắt, chuyện Bùi Hồi có vẻ không thích hắn cũng không ngoài ý muốn.
Chưởng môn chân nhân: "Bùi Hồi, trước hết ta để Tạ Tích cho ngươi chăm sóc vậy."
Bùi Hồi gật đầu, quay người, như sấm rền gió cuốn, thẳng thắn dứt khoát: "Đi."
Ánh mắt Tạ Tích tối sầm lại, nụ cười càng ôn nhu hơn, như tuỳ tùng đi ở phía sau cậu. Một đường thông qua diễn võ trường, gặp phải đệ tử trong môn phái, bọn họ không có chỗ nào là không vui vẻ mặt tươi cười chào hỏi với Tạ Tích. Thái độ nhiệt tình, thân cận, thậm chí là đưa lời mời hắn chơi chung, lúc quay đầu gặp mặt Bùi Hồi liền lập tức trở nên kính cẩn, lại có vẻ xa cách.
Bùi Hồi ý vị thâm trường liếc nhìn Tạ Tích, đợi đến chỗ không người liền nói rằng: "Tạ sư đệ rất được hoan nghênh."
Cái này cho thấy Tạ sư đệ là người tốt. Không sai, người tu tiên thiên phú ngược lại là thứ yếu, kỳ tâm mới là chính, làm chính sự, đi chính đạo, mới có thể đi được lâu dài. Trong lòng Bùi Hồi âm thầm gật đầu, ấn tượng đối với Tạ sư đệ càng lúc càng tốt hơn.
Tạ Tích cúi đầu rũ mắt, dáng dấp khiêm tốn: "Không sánh kịp phong thái Đại sư huynh."
Bùi Hồi liếc mắt nhìn hắn một cái, không nhịn được giáo huấn: "Làm người thì nên khiêm tốn, nhưng cũng không thể tự ti, ghi nhớ kỹ."
Tạ Tích: "Đại sư huynh nói rất đúng." Ý cười trêи khóe môi hắn càng thêm sâu, trong con ngươi đều là ý tứ trào phúng.
Bùi Hồi không biết hắn đang nghĩ gì, tận tâm tận lực cũng vô cùng công bằng hợp lý, dẫn hắn tới động phủ của mình: "Chưởng môn sư phụ an bài quá mức bất ngờ, trong thời gian ngắn không tìm được chỗ nào, ngươi trước tiên ở cùng ta một thời gian ngắn. Chờ tìm được chỗ nào trống, ngươi tiến vào nội môn, ta tìm sư thúc xin động phủ cho ngươi."
Tiến vào nội môn, chuyện quyết định phân động phủ là do phong chủ quyết định. Bùi Hồi chỉ là đệ tử một mạch của chưởng môn, mà hắn không nhất định phải lựa chọn vào chung một mạch, tóm lại chưa chắc đã ở cùng một ngọn núi. Đến lúc đó, làm sao cũng không tới phiên cậu đến xin động phủ cho người khác. Trong lòng không vui vẻ, tội gì còn làm bộ rộng lượng? . TruyenHD
Tạ Tích cảm thấy không thú vị, phong thái của cái vị Linh Lộc tiên nhân này thì ra cũng chỉ như thế mà được thổi phồng lắm vào, thiên phú