Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 65: Dĩ hạ phạm thượng (2).
Bùi Hồi đến trước mặt Tạ Tích đưa cho vài thứ bùa chú: "Phiếu Miểu tông có nhiều đệ tử chưa đến Dung Hợp cảnh nên cũng không thể ngự kiếm, bọn họ sẽ tới Đan Sách Các mua vài loại bùa chú. Loại truyền tống phù này giá tiền rẻ mà dùng tốt, được hoan nghênh nhất. Ngươi bây giờ ở động phủ của ta, lên xuống núi đều không tiện, dùng bùa chú là tốt nhất."
Đan Sách Các là cửa hàng bán các loại bùa chú ở tu tiên giới, bên trong cửa hàng không thiếu bùa chú nào, được hoan nghênh nhất bùa chú truyền tống. Trong đó còn có phù chú điều khiển kiếm, hoặc là Tiên Hạc, Loan Phượng dùng để chở người bay, chỉ là giá cả đắt đỏ, đệ tử bình thường mua không nổi.
"Sư phụ giao vài đệ tử cho ta dẫn xuống núi du lãm rèn luyện, Tạ sư đệ mới nhập môn ba tháng liền đạt tới Trúc Cơ, không cần lo lắng thiên phú tu luyện, còn lại cố gắng củng cố thực tiễn. Vậy đi, ngươi sẽ theo ta xuống núi du lãm."
Tạ Tích: "Nghe sư huynh dặn dò."
Bùi Hồi gật đầu, dùng bùa chú triệu tập các sư đệ sư muội cần phải xuống núi du lãm, hối họ mau quay về địa điểm triệu tập. Tại bãi đất trống dưới chân núi, Nghiêm Sương Tuyết chờ ở chỗ này đã lâu, nhìn thấy hai người tới thì vô cùng cao hứng, đầu tiên là la lên sư huynh rồi vô cùng tự nhiên đi tới bên cạnh Tạ Tích: "Tạ sư đệ, hai ngày nay không thấy ngươi xuống núi, hay là vui đến quên cả trời đất quên luôn ta?"
Tạ Tích cười cười, đối đáp hai câu nhưng cũng không nói chuyện mình nhịn đói, nếu không Nghiêm Sương Tuyết nhất định sẽ trách tội Bùi Hồi. Với lòng dạ hẹp hòi này của Bùi Hồi, tất nhiên sẽ ghi thù lên trêи đầu hắn. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng thấy phiền vì hành vi tiểu nhân này.
Bùi Hồi xác định số người, quay đầu lên đường: "Tiểu sư muội, Tạ sư đệ, lên đường thôi."
Dứt lời, thân hình mọi người lóe lên, thoáng qua liền biến mất. Người tu tiên không không có Kim Đan thì không thể ngự kiếm bay, nếu như muốn ngự kiếm thì phải làm trận pháp trêи thân kiếm hoặc dùng bùa chú. Trước đây Bùi Hồi ngự kiếm bay đều là làm trận pháp trêи thân kiếm. Bọn họ cũng sẽ không ngự kiếm, rốt cuộc là người tu tiên, tốc độ cũng cực nhanh.
Đi suốt một ngày một đêm không dừng lại, cuối cùng cũng đến trấn nhỏ mà chưởng môn sư phụ chỉ định. Gần đây trong trấn nhỏ xuất hiện vụ án yêu tà hại người, bách tính báo cho tiên minh, tiên minh tuyên bố án này, liền gọi Phiếu Miểu tông nhận án giải quyết.
Bùi Hồi đi tuốt ở đằng trước, một thân trường bào màu chàm tay áo rộng bay, lướt nhẹ mềm mại như tiên nhân, diện mạo tuấn tú không thiếu uy nghiêm, nghiễm nhiên là khí chất của tiên gia. Trấn nhỏ này hiển nhiên là từng gặp qua tiên nhân, mặc dù đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy người tuấn tú như vậy, cho nên đoàn người Bùi Hồi rước lấy vô số chú ý, đặc biệt là nữ tử chiếm đa số.
Nghiêm Sương Tuyết quấn lấy Tạ Tích nói chuyện, nhìn như trò chuyện ấm áp vui vẻ, kì thực một đường đều là một mình nàng nói thao thao bất tuyệt. Tạ Tích ngẫu nhiên đáp một hai câu, cười một cái, chuyển đề tài về lại bên Nghiêm Sương Tuyết. Người khác nhìn thì cho là bọn họ ở chung rất tốt, đến Nghiêm Sương Tuyết cũng không nhận ra có gì khác thường, lúc đã tiến vào trấn nhỏ còn cảm thấy nói chưa đã thèm.
Nghiêm Sương Tuyết: "Không biết cha để chúng ta đi đến trấn nhỏ xử lý vụ án gì?" Nàng nhìn hai bên một chút, nói lần nữa: "Bách tính an cư lạc nghiệp, không có sầu muộn ưu phiền, trong trấn cũng không có tà khí, làm sao lại nói là yêu tà quấy phá?"
Tạ Tích nhẹ giọng đáp lại: "Ta cũng không biết."
Nghiêm Sương Tuyết chuyển động con ngươi, mím môi nở nụ cười: "Ta đi hỏi sư huynh." Nói xong, quả thực chạy đi dò hỏi Bùi Hồi, không tới một phút liền chạy trở về: "Ta biết tình huống rồi, nghe nói là một phú hộ trong trấn nhỏ nửa tháng trước con trai nhà bọn họ cưới vợ, kết quả vào nửa đêm ấy chú rể bị tân nương ăn chỉ còn lại sọ não."
Vừa dứt lời, chúng đệ tử ở bên cạnh mồm năm miệng mười thảo luận dồn dập, có người suy đoán yêu tà ăn thịt người, có người nói trấn nhỏ này không có tà khí, nên không có yêu tà.
Nghiêm Sương Tuyết hỏi Tạ Tích: "Tạ sư đệ, ngươi nói xem có phải là yêu tà quấy phá không?"
Tạ Tích: "Tân lang nửa đêm bị ăn còn lại sọ não, có thể là vì sao? Tu tà (người tu tà) thủ đoạn tàn nhẫn, ít có kẻ ăn người, huống hồ nếu thật là Tu tà, sao chỉ ăn mỗi một mình tân lang?"
Nghiêm Sương Tuyết: "Nói cũng đúng, Tu tà luôn luôn thích nhổ cỏ tận gốc, nếu thật là bọn họ gây nên, có lẻ cả nhà chú rể sẽ bị diệt sạch. Lẽ nào thật sự là do yêu tà gây nên? Loại yêu tà nào sẽ đóng vai tân nương ăn tân lang? Tạ sư đệ, ngươi cảm thấy sẽ là loại yêu tà gì?"
Lúc này, Bùi Hồi đột nhiên nói chen vào: "Đến" Cậu liếc mắt nhìn Tạ Tích, sau đó nhìn về phía Nghiêm Sương Tuyết, rồi nói với mọi người nói: "Còn chưa tới hiện trường xem thử, không nên suy đoán lung tung. Giả như trong lòng đoán là yêu tà, dễ bị suy nghĩ chủ quan dẫn đến phán đoán sai lầm, đây là điều tối kỵ khi xuất ngoại rèn luyện."
Mọi người cúi đầu, bị giáo huấn nên có chút xấu hổ. Có người lén lút mở mắt mở miệng nói rằng chuyện suy đoán là yêu tà đầu tiên là Tạ Tích, tất cả dồn dập ý thức được Đại sư huynh không thích Tạ Tích mới nhập môn này. Sư huynh trước mặt mọi người bác bỏ lời hắn nói, không nể mặt nể mũi chút nào, cái này tương đương với trực tiếp làm mất mặt...
Cũng chỉ là, tất cả mọi người ở Phiếu Miểu tông đều biết Đại sư huynh cùng tiểu sư tỷ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm sâu. Có lúc Đại sư huynh đối mặt với tiểu sư tỷ sẽ mỉm cười, Tạ Tích vừa đến lại trực tiếp cướp đi mọi sự chú của tiểu sư tỷ, chẳng trách Đại sư huynh sẽ nhằm vào Tạ Tích.
Nghiêm Sương Tuyết le lưỡi "Sư huynh dạy rất đúng."
Sắc mặt Bùi Hồi hòa hoãn đi rất nhiều, sau đó nhìn về phía Tạ Tích: "Tạ sư đệ?"
Nụ cười trêи mặt Tạ Tích không thay đổi, gật đầu, rũ mắt.
Đường đường là thủ đồ của chưởng môn đứng đầu bảy mươi hai Tiên môn vậy mà không nén được đố kị, lòng dạ hẹp hòi không nói còn nãy sinh tình cảm với nữ nhi, tầm mắt cũng hạn hẹp, không kham được vị trí thủ đồ.
Đối với với thái độ khiêm tốn này của Tạ Tích, trong lòng Bùi Hồi cảm thấy an ủi. Cậu chính là lo lắng Tạ sư đệ cậy tài khinh người, cần phải biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, người tu chân thiên phú càng cao lại càng phải làm đến nơi đến chốn, khiêm tốn thỉnh giáo.
Cho dù là trong trấn nhỏ có một yêu tà ăn thịt người thì cũng phải cẩn thận một chút, phải ghi nhớ kỹ rằng không nên dựa vào miêu tả cùng lời đồn đại liền đưa ra kết luận. Nếu phán đoán sai lầm, sẽ đưa tới mối họa lớn.
Bùi Hồi vô cùng thưởng thức với thái độ của Tạ Tích, nhưng mà tất cả mọi người lại cảm thấy cậu đang nhằm vào Tạ Tích.
Phú hộ của trấn nhỏ họ Thái, vốn là người từ vùng khác, vừa đến ở trấn này không tới hai năm. Nửa năm trước, Thái phu nhân đến miếu ngoài trấn dâng hương, trêи đường đau chân, gặp được một cô nương xinh đẹp tuổi trẻ. Cô nương kia chữa chân giúp Thái phu nhân, rồi tự mình đưa Thái phu nhân về nhà.
Thái phu nhân cảm động và nhớ nhung ân tình này của nàng, mời nàng ở lại nhà mình. Cô nương kia không cha không mẹ, thịnh tình không thể chối từ liền đồng ý ở lại, một lần ở lại này chính là nửa năm. Nàng chịu khó thông minh hơn nữa rất hiếu thuận, trợ giúp Thái phu nhân quản lý nhà họ Thái trật tự rõ ràng. Phu thê nhà họ Thái càng nhìn càng thích nàng, vì vậy muốn cưới nàng cho con trai nhà mình.
Cô nương đồng ý, vì vậy Thái gia cử hành lễ thành hôn. Một tháng trước, vào đêm thành hôn, Thái thiếu gia bị ăn đến chỉ còn xương đầu, mà sau đó tân nương biến mất không còn tăm hơi. Từng có người hầu ban đêm thức giấc, nói là tình cờ nhìn thấy bóng dáng hồng ảnh chợt lóe trong viện, tỉ mỉ nhớ lại, kia không phải là tân nương sao?
Thái phu nhân bị kϊƈɦ thích quá lớn, sinh bệnh nằm ở trêи giường. Tiếp đón đám người Bùi Hồi là Thái phú hộ, ông khó nén bi thương, khẩn cầu Bùi Hồi: "Các vị tiên trưởng nếu như có thể báo thù cho con trai ta, Thái mỗ nguyện đem cả nhà họ Thái dâng lên."
Bùi Hồi: "Không cần. Trảm yêu trừ ma là chức trách của bọn ta, phiền ngài tỉ mỉ miêu tả chuyện đêm đó cùng với chuyện tân nương mất tích."
Thái phú hộ nói rằng: "Nàng tự xưng là Uyển nương, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, thông tuệ hiếu thuận, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi thứ đều tinh thông. Nói là thay ta quản lý cả nhà họ Thái cũng được, phu thê và con trai ta đều vô cùng thích nàng. Chưa từng ép uổng gì, nàng cũng đáp ứng gả qua đây, thế mà tại đêm động phòng hoa chúc ăn mất con ta —— rõ ràng là yêu tà ăn thịt người! Lừa gạt phu thê nhà ta, để bọn ta tự mình đem nhi tử đưa đến miệng nàng!"
Nghiêm Sương Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không nghĩ ra là loại yêu tà nào. Yêu tà ăn thịt người không ít, nhưng loại trước tiên muốn tới gần, lừa gạt, ở chung nửa năm rồi sau đó thành hôn, kết quả ngay đêm đó ăn luôn tân lang —— "Càng giống như là đang trả thù. Ngày thành hôn, lúc mọi người đang vui sướиɠ liền để cho các ngươi rơi xuống địa ngục trong nháy mắt."
"Thái lão gia, có phải ông đã từng đắc tội với ai không? Hay là kẻ thù của ông muốn trả thù?"
"Kẻ thù?" Thái phú hộ mờ mịt nói rằng: "Chúng ta bán dạo ở bên ngoài, không thể không đắc tội với ai, mà nói đến chuyện hại người, giết người gây nên cừu hận lại không có. Ta biết mọi việc chắn chắn có đạo lý, nhưng ta chưa từng có ác ý hại người. Huống chi, rõ ràng là yêu tà ăn thịt người, lẽ nào còn cần có hận thù gì thì yêu tà mới tới ăn thịt con trai ta sao?"
Lời này của Thái phú hộ cũng làm cho mọi người không biết nói gì thêm, Nghiêm Sương Tuyết hỏi Bùi Hồi: "Đại sư huynh, ngươi nghĩ được gì rồi sao?"
Bùi Hồi: "Nếu như ta không đoán sai, nhà các ngươi đưa tới chính là một con oán trướng."
"Oán trướng?!"
Nghiêm Sương Tuyết: "Đại sư huynh, oán trướng là cái gì?"
Bùi Hồi: "Trước đây ở vùng duyên hải từng có một cô nương con gái phú hộ, ôn nhu thông tuệ, thục thận trọng thân (?), nhiều người khen ngợi. Nhưng gặp phải người không tốt, gả sai người, nhận hết thảy ngược đãi mà chết. Sau khi chết rồi oán khí tận trời, hóa thành oán trướng không có thần trí, thế gian xưng là Quỷ Tân Nương. Các nàng suốt ngày bồi hồi lãng vãng trong núi rừng, không có cách nào tiến vào trong thành trấn, sẽ hóa thân thành nữ tử xinh đẹp hiền thục câu dẫn người khác."
Cậu đối Thái phú hộ nói rằng: "Chắc là oán trướng hóa thành cô gái xinh đẹp lừa Thái phu nhân, Thái phu nhân mang nàng vào trong phủ rồi giữ nàng ở lại. Các ngươi tán thưởng nàng hiền thục, muốn cưới nàng về, nàng tất nhiên sẽ đồng ý, sau đó ở đêm tân hôn ăn mất tân lang."
Lòng Thái phú hộ tràn đầy điều không hiểu: "Chúng ta đối xử nàng như con ruột, không hề có lỗi với nàng. Tại sao nàng lại hận chúng ta?"
"Trướng giả, mê man vô thần trí. Oán giả, ngưng tụ từ sự oán hận. Đó là yêu tà, không phải là người. Oán trướng là tân nương đời trước sống đau khổ rồi chết đi nhờ oán hận mà ngưng tụ thành, mấy tân nương này khi còn sống chưa gả đi không có chỗ nào là không phải nữ tử hiền thục, phu gia (nhà chồng) đối với nàng vừa kính vừa yêu. Sau khi gả qua, nàng lo liệu trong ngoài, không được nghỉ ngơi mà còn bị trách cứ ngược đãi. Phu gia thái độ trước sau không giống nhau, bức chết tân nương, cho nên oán khí sâu nặng. Các ngươi đối với nàng càng tốt, nàng lại càng hận."
Thái phú hộ nghĩ không ra vì sao lại gặp phải chuyện xui xẻo này, nghe Bùi Hồi nói xong, vừa hối vừa hận. Nhưng có hối hận cũng đã chậm, con trai duy nhất bị ăn mất, không thể cứu về được. Ông thở dài, vẫn là cầu xin tiên trưởng bắt lấy oán trướng kia: "Chỉ mong sẽ không có thêm người bị hại."
Bùi Hồi đồng ý, mọi người trước tiên ở lại Thái phủ. Nghiêm Sương Tuyết dò hỏi Bùi Hồi: "Đại sư huynh, chúng ta đi nơi nào bắt cái oán trướng kia?"
Bùi Hồi: "Nàng ta còn ở trong phủ."
Nghiêm Sương Tuyết cả kinh: "Cái gì?! Vậy còn không mau đuổi theo tóm chặt lấy nàng ta?"
Bùi Hồi quay người, nghiêm túc nói rằng: "Oán trướng còn ở trong phủ, nàng chỉ thể tại đêm thành hôn ấy làm tân nương mới có thể giết người. Hiện tại nhiệm vụ của các ngươi chính là tìm ra oán trướng còn lẩn trốn trong phủ, phòng ngừa nàng câu dẫn những người khác rồi được dẫn ra khỏi phủ."
Nghiêm Sương Tuyết cũng mọi người lập tức đáp: "Dạ!"
Bùi Hồi: "Giải tán."
Mọi người dồn dập giải tán như chim muông, đến Nghiêm Sương Tuyết cũng tràn đầy phấn khởi muốn đi tìm oán trướng, bỏ lại Tạ Tích mà chạy đi. Bùi Hồi có chút ngạc nhiên: "Tạ sư đệ không đi tìm oán trướng?"
Tạ Tích: "Ta chưa quen thuộc nơi này, có muốn tìm cũng không biết đi nơi nào tìm."
Bùi Hồi: "Ta vậy mà quên mất ngươi mới nhập môn chưa tới nửa năm, cứ nghĩ là vì ngươi chưa quen thuộc nên sẽ cùng những người khác đi chung." Suy nghĩ một chút, liền nói: "Thôi, ngươi ở bên cạnh ta."
Oán trướng giảo hoạt đa đoan hơn nữa thủ đoạn hung tàn, không phải là thứ mà đệ tử trẻ tuổi mới nhập môn có thể ứng phó. Cái quy củ gì cũng không hiểu, khó tránh khỏi sẽ bị bắt nạt, nếu vì vậy sinh ra bóng tối ảnh hưởng tâm tình gieo xuống tâm ma, chính là lỗi của cậu rồi.
"Mỗi lần thí luyện thành công, đều sẽ căn cứ vào trình độ hoàn thành nhiệm vụ của các đệ tử tiến hành tính điểm. Điểm này có thể đổi thành tiền sử dụng lưu thông trong tu chân giới, dùng để mua bùa chú, phi kiếm, tiên cầm vân vân.
Tạ Tích: "Ta biết những điều này."
Bùi Hồi liếc mắt nhìn hắn thật sâu: "Biết rồi thì tốt." Cậu bước lên cầu thang, đi hai, ba bước, vẫn không nhịn được quay đầu hướng hắn nói: "Tạ sư đệ, tiền lúc trước ăn cơm cùng mua bùa chú cho ngươi, đều là ta trước tiên bỏ ra thay ngươi. Số điểm này kiếm không dễ, sư huynh cũng không tích được nhiều, cái này... Là ngươi mượn ta."
Nội tâm cậu vô cùng quẫn bách, nhưng nhớ tới mình có không nhiều điểm, còn có mấy vũ khí luyện kiếm mới cần mua, khắp nơi đều phải tốn phí. Bùi Hồi dù mất mặt mũi cũng phải lấy về