Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Dĩ hạ phạm thượng


trước sau

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 70: Dĩ hạ phạm thượng (7).

Tháp cao có tổng cộng mười tầng, chín tầng dưới đáy đều là mộ rồng. Tháp cao bố trí trận pháp đảo lộn trêи dưới, Bùi Hồi cùng Tạ Tích đi đến tầng cao nhất, kỳ thực là đi tới biển sâu.

Đẩy ra cửa tầng thứ mười, Bùi Hồi nhìn thấy tầng này trống trải nhưng ở giữa có một trận pháp che kín tro bụi, hẳn là trận pháp truyền tống đến Long cung. Cậu đi tới, nỗ lực tìm cách khởi động trận pháp. Đáng tiếc là cậu không tinh thông trận pháp, hơn nữa trận pháp dưới chân này vô cùng tinh diệu.

Vì vậy, sau khi quan sát mà không thu hoạch được gì nên không thể không hỏi Tạ Tích đang ở phía sau: "Thái sư thúc tổ, chúng ta làm sao khởi động trận pháp đây?"

Tạ Tích liếc mắt nhìn cậu một cái: "Truyền pháp lực vào, cưỡng ép khởi động."

Bùi Hồi: "Pháp lực của ta và ngươi đủ không?"

Tạ Tích: "Độ kiếp kỳ thì có thể."

Bùi Hồi: "Vậy ngài không được rồi.":))

Tạ Tích nhíu mày, quay người về phía cậu vẫy tay: "Lại đây."

Bùi Hồi lúc này đang nhìn mấy bức bích họa trong tháp, bích họa vẽ rất nhiều hình, mỗi hình như là một câu chuyện xưa. Vì vậy hờ hững đáp lại: "Có chuyện gì?"

Tạ Tích trầm mặt xuống: "Lại đây."

Rốt cuộc Bùi Hồi cũng có chút sợ hắn thật sự tức giận, vì vậy đi tới. Tạ Tích nắm bờ vai cậu cắn một ngụm "Lần sau không được nói ta 'không được', còn nói nữa thì bản tôn liền để ngươi nhìn ta thử xem ta có được hay không."

Vẻ mặt Bùi Hồi đau khổ, cảm thấy Thái sư thúc tổ thực sự khó hầu hạ, cáu giận bất thường, hở một chút nói trúng từ nào đó động đến tâm linh mẫn cảm yếu đuối của hắn. Tuy nói tuổi tác cao, đều thích tức giận lung tung, nhưng sư phụ cũng đâu có khó hầu hạ như hắn.

Bùi Hồi nghĩ đi nghĩ lại, Thái sư thúc tổ có bối phận lão tổ tông, tuổi tác lớn như vậy, thích nổi giận lung tung cũng bình thường. Hắn nhìn qua còn trẻ tuổi hơn so với sư phụ, nhưng có thể là tim đã già rồi, không trách được vui buồn thất thường.

Nhớ đến đây, Bùi Hồi ngược lại nguôi giận.

Tạ Tích thấy cậu giống như không biết chính mình sai ở chỗ nào, thật sự tức đến bật cười. Tên nhóc này không sợ hắn, mặc dù biết hắn là Thái sư thúc tổ, đã phi thăng thành Thần Quân, là Chân Long, cậu cũng không sợ.

Không biết ai cho cậu lá gan to dám ở trước mặt hắn làm càn như vậy, cho dù là sư phụ của hắn vạn năm trước cũng sẽ kiêng kỵ thân phận Long thần của hắn, không dám trêu chọc tức giận với hắn. Tên nhóc này thì được đà lấn tới, không giáo huấn hai lần thì thật sự ngang ngược cưỡi lên đầu hắn ngồi.

Thái độ Bùi Hồi dịu lại, nắm ống tay áo Tạ Tích nói rằng: "Thái sư thúc tổ, trêи vách tường có mấy bức họa."

Hiện tại nói sang chuyện khác đánh trống lảng sao? Tạ Tích yên lặng nhìn cậu nửa ngày, không có một tiếng động thở dài. Thôi, giáo huấn nhất thời cũng không vội, từ từ đi, hiện tại cũng không phải lúc.

"Chỗ nào?"

Bùi Hồi kéo Tạ Tích đến bên tường, chỉ vào bức bích họa nói rằng: "Bức họa này vẽ một rồng và một người, hình như là lúc cả hai mới vừa gặp nhau. Mấy bức này vẽ về chuyện của hai người, một cái trong đó có thể nhìn ra là rồng còn lại là người. Bức phía dưới chính là quá trình rồng và người quen biết và mến nhau, ta đoán hẳn là vị đại tiên của bí cảnh này cùng chủ nhân của Long cung."

Tạ Tích thuận theo ánh mắt nhìn qua, phát hiện suy đoán của Bùi Hồi không sai lắm. Một rồng một người quen biết từ thời tu tiên viễn cổ, lúc đó bộ tộc Chân long hưng thịnh, mà truyền thừa của Long tộc chưa từng đoạn tuyệt.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Long tộc liên tiếp ngã xuống, mệnh cung suy đoán ra Thiên Đạo đã không tha cho bộ tộc Chân long. Vị Chân long kia là bạn lữ của đại tiên cũng không thoát khỏi số mệnh phải chết, đại tiên tìm kiếm các loại phương pháp nhưng sau cùng cũng không thể cứu được tính mạng của bạn lữ, bỏ mình đi theo bạn lữ.

Bùi Hồi sau khi xem xong, thật lâu không nói gì, tâm tình khá là phức tạp.

Tu chân giới có rất ít người sa vào tình ái, dù có kết thành đạo lữ cũng suy tính nhiều thứ. Đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết) như vậy, lại làm cho lòng người bồi hồi. Chỉ là rơi vào kết cục thế này, đến cuối cùng tâm nguyện không yên.

Tạ Tích: "Khổ sở?"

Bùi Hồi lắc đầu một cái: "Cảm thấy đáng tiếc."

"Không có gì đáng giá hay đáng tiếc, đồng sinh cộng tử, là lựa chọn của chính họ." Tạ Tích chỉ nhìn qua hai lần, trong lòng cũng không gợn sóng bao nhiêu, đồng thời không hiểu vì sao Bùi Hồi cảm động. Với hắn mà nói, chuyện người nọ lựa chọn đồng sinh cộng tử cùng bạn lữ tựa hồ là chuyện tất nhiên, cũng không đặc biệt. "Nếu như đổi thành vị đại tiên kia chết trước, Chân long cũng sẽ đi theo hắn."

Long tộc vốn là sinh vật phong lưu, kiên trinh và thâm tình, lúc chưa gặp người định mệnh của mình, bọn họ lưu tình khắp nơi, phong lưu không thôi. Một khi gặp phải người định mệnh, chính là sống cùng chăn chết chung mộ.

Bùi Hồi đưa ánh mắt qua chỗ khác dời đi lực chú ý, xua đi tâm tình phiền muộn, chuyển vấn đề nói: "Xem ra vị đại tiên này cũng không để lại bí pháp giúp Chân long thoát khỏi số mệnh ngã xuống."

Nghe vậy, Tạ Tích ngược lại là kinh ngạc với phần tâm ý này của Bùi Hồi, bất kể có chân tâm hay không, giờ khắc này liền có thể thấy cậu thành tâm. Trong lòng hắn hơi ấm, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: "Bí pháp không có, ngược lại phương pháp song tu ghi chép không ít. Trong đó còn có trận pháp song tu ở trêи người ta và ngươi, quả nhiên là một bộ tiên pháp đỉnh cấp."

Bùi Hồi cũng nhìn thấy bích họa lưu lại, trước tiên là tìm cách mở ra trận pháp, kết quả là không có ghi chép gì. Cậu rất tiếc nuối: "Tại sao không có cách mở ra trận pháp?"

Tỉ mỉ nhìn đến góc vách tường, Bùi Hồi bỗng nhiên nói rằng: "Ồ? Trận pháp này... Hình như là lúc động tình mới có thể khởi động, mà chỉ đưa đến tác dụng trợ hứng. Vốn là phụ trợ cho việc tu luyện, làm sao đến trêи người hai chúng ta liền đổi khách làm chủ?" Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Tích: "Thái sư thúc tổ, ngươi mau đến xem xem chuyện này là sao?"

Tạ Tích giả vờ giả vịt nhìn một lần, làm bộ cau mày trầm tư chốc lát, tiếc nuối nói với vẻ đáng tiếc: "Có thể là vì vị đại tiên chủ nhân bí cảnh cùng với Chân long đều là Độ kiếp kỳ, vậy nên có thể áp chế trận pháp. Bây giờ ngươi và ta không qua Nguyên Anh, áp chế không nổi bị đổi khách làm chủ thôi."

Bùi Hồi gật gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy."

Tạ Tích mặt không biến sắc nói rằng: "Hoặc có thể nói, trận pháp này trải qua vạn năm, không chừng xảy ra chút sai lầm. Tóm lại, đối với ngươi và ta cũng không có hại, ngươi không cần bài xích như vậy."

Bùi Hồi liếc mắt nhìn Tạ Tích với vẻ kỳ quái, nhỏ giọng lầm bầm: "Thái sư thúc tổ đương nhiên cảm thấy không có hại, chỉ có ta bị hút khô thôi."

Tạ Tích thiếu chút nữa bị sặc nước miếng đến cuống họng, ho nhẹ hai tiếng, lạnh lùng liếc Bùi Hồi: "Sức lực đều là ta ra, ngươi chỉ nằm hưởng thụ, có mệt cũng là ta mệt. Muốn nói đến hút khô, cũng nên là ta nói. Ta có từng ăn qua dương tinh của ngươi không? Nhưng ta mỗi lần đều đem long tinh cho ngươi ăn? Sau mỗi lần song tu, tu vi của ngươi tăng mạnh, mà ta thì tăng rất chậm!"

Bị chất vấn liên tiếp, Bùi Hồi không có lời nào để nói lại. Cậu lúng ta lúng túng nhìn Tạ Tích, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được câu phản bác nào. Khi cậu cẩn thận nhớ lại những lời Tạ Tích nói, phân tích thâm ý trong lời nói kia liền càng cảm thấy có đạo lý. Vì thế cậu cũng không tiếp tục phản bác và oán giận, dù sao thật sự là hắn cũng không để ý.

Mặc dù mỗi lần làm xong eo thân mệt mỏi, ngủ qua một giấc thì cũng rất có tinh thần, hơn nữa tu vi tăng mạnh. Tạ Tích thì ngược lại, dường như mỗi lần làm xong có vẻ uể oải. Người tu chân, bắn nguyên dương quá nhiều, quả thật có chút không ổn cho thân thể.

Bùi Hồi nhỏ giọng áy náy: "Khổ cực Thái sư thúc tổ rồi."

Tạ · Thái sư thúc tổ · Tích đáp nhẹ như mây gió: "Ai bảo bản tôn là Thái sư thúc tổ của ngươi? Khổ cực chút cũng không sao."

Bùi Hồi: "Nhưng cũng không thể cứ để Thái sư thúc tổ khổ cực hoài, không bằng lần tới ta chủ động —— "

"Không cần." Tạ Tích nhanh chóng từ chối, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Hồi, vạn vạn không ngờ tới tên nhóc này còn thật sự muốn bò lên đầu hắn ngồi luôn. "Bảo vệ tiểu bối là chức trách của ta, tuổi ngươi còn nhỏ ít kinh nghiệm, nói không chừng dễ tham hoan hưởng lạc mà quên tu luyện."

Bùi Hồi ngẩn người: "Hẳn là sẽ không... Ta thử xem liền biết —— "

Tạ Tích đánh gãy lời cậu: "Người trẻ tuổi tâm tính khó định, nếu ngươi thật sự có thể khắc chế thì sẽ không bị trận pháp mê hoặc. Ngươi nhìn ta xem, có khi nào bị trận pháp mê hoặc không?"

Bùi Hồi càng mơ hồ hơn "Nhưng rỏ ràng Thái sư thúc tổ... cũng động tình —— "

"Không có." Vì bảo vệ quyền lợi chủ động, Tạ Thái sư thúc tổ quyết đoán phủ nhận cũng ân cần giáo huấn: "Bản tôn là vì ngươi nên mới không thể không động tình, ngươi không có mất đi ký ức thì cũng biết mỗi lần đều là ngươi chủ động quấn lấy ta, bày eo ʍôиɠ cầu ta."

Sai khiến trận linh thôi thúc trận pháp song tu dẫn đến Bùi Hồi động tình, mỗi lần còn thận trọng giả vờ chờ Bùi Hồi đến trước mặt cầu xin hắn. Giả vờ giả vịt khước từ hai- ba lần rồi liền nhào tới làm xằng làm bậy, bây giờ lại không chút do dự đổi trắng thay đen.

Hắn thậm chí không biết xấu hổ nói: "Bản tôn cũng không phải là tự nguyện."

Bùi Hồi bị chèn ép, vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Trong lòng ngược lại khá là xấu hổ, thì ra Thái sư thúc tổ phải chịu nhiều áp lực như vậy mà mình còn không biết điều. Thôi, lần tới nhất định phải nhịn xuống, không tiếp tục để Thái sư thúc tổ khó xử. Chờ ra khỏi bí cảnh, tìm tu sĩ giỏi trận pháp nhất Tu Chân giới, cho dù phải trả giá nào đánh đổi cái gì cũng phải mở trận pháp này ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Hồi liền nói với Tạ Tích: "Thái sư thúc tổ, ngươi hãy yên tâm, ta sẽ không quấn lấy ngươi nữa. Chờ ta giải được trận pháp, liền cách thật xa Thái sư thúc tổ. Tim ta vốn cũng có chốn về, cũng không phải là tự nguyện. Trước đó nghe Thái sư thúc tổ trách cứ, xác thực sẽ không lại theo đuổi người trong lòng. Nhưng quy củ của người Tu Chân đến cùng cũng không như thế gian, không dám nói cầu bên nhau răng long đầu bạc, chỉ cầu chân tâm thành ý. Chờ ra khỏi bí cảnh —— à không, chờ ra khỏi Long cung, ta liền đi tìm người trong lòng của ta, đem chuyện của ngươi và ta thẳng thắn nói cho nàng. Nếu như nàng có thể thông cảm, ta sẽ cùng nàng kết làm đạo lữ."

Lời nói này tình ý chân thành, Tạ Tích không có lý do gì tức điên được.

Hắn cắn răng, thiếu chút nữa liền muốn nhào tới véo cổ Bùi Hồi, nhưng nhịn một chút không nhúc nhích. Lại muốn kéo lỗ tai cậu đến trước mặt gào thét một trận, khi vừa nhìn đến cặp mắt kia, lời muốn nói đã nghĩ xong hết rồi nhưng chỉ sững sờ không phát hỏa được.

Lửa giận ngẹn ở ngực, lại không thể phát tiết ra ngoài, dẫn đến giờ khắc này Tạ Tích cực kỳ âm trầm. Dù Bùi Hồi là một người ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra không đúng, người trước mắt âm trầm bất thường, trong mắt tràn đầy sự tức giận tựa hồ muốn xé vành mắt mà trào ra.

Bùi Hồi hơi co vai lại, ngay lúc này không dám tiến lên trêu chọc.

Tạ Tích giận dữ đến bật cười, ôm cánh tay dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Bùi Hồi: "Người trong lòng của ngươi? Ngươi còn có người trong lòng? Vừa ý người nào? Nghiêm Sương Tuyết hay là Phù Cừ tiên tử... hẳn là Nghiêm Sương Tuyết đi. Nàng là sư muội của ngươi, thanh mai trúc mã, thân càng thêm thân, không sai, ngược lại là đôi trai tài gái sắc, rất xứng đôi."

Nếu như những câu nói này không xuất ra từ trong hàm răng đang nghiến chặt của hắn, nếu như nam nhân trước mắt này thái độ không cực kỳ âm trầm, lửa giận ngút trời, nếu như Tạ Tích không trừng Bùi Hồi phảng phất như chỉ cần cậu nói sai câu nói nào thì hắn liền nhào lên cắn chết cậu, Bùi Hồi nhất định sẽ cười đáp lời "Cảm ơn".

Đáng tiếc là làm gì có nếu như, Bùi Hồi cảm thấy sợ hãi, yên lặng không nói, không dám kϊƈɦ thích hắn. Mà trong lòng không hiểu vì sao hắn nổi giận, quả nhiên là do già rồi. Tuổi tác cao, đa số vui buồn thất thường.

Nếu như Bùi Hồi từng ở nhân gian rèn luyện qua, cậu sẽ biết người nam nhân trước mắt mang bộ dáng phẫn nộ hận không thể giết người, kỳ thực là do ghen tỵ đến hỏng rồi. Một tên nam nhân mang lòng đố kị đến tận trời, có thể nói là do hắn đã chìm sâu vào ái tình không thể tự kiềm chế.

Bùi Hồi không biết, cẩn thận từng li từng tí một rất sợ kϊƈɦ thích đến Tạ Tích. Nhưng lão Long vạn năm rơi vào trong cơn đố kị không thể nói lý, càng không thể đối xử theo lẽ thường. Trước mắt người Bùi Hồi yêu không có ở đây, Tạ Tích miễn cưỡng có thể bảo trì lý trí, không tiếp tục tra cứu.

Tạ Tích đột nhiên mở miệng: "Hiện tại liền đi Long cung."

Bùi Hồi: "Làm sao đi?" Không phải nói cần lên Hóa Thần mới có thể mở ra trận pháp truyền tống?

"Huyết tộc Chân long cũng có thể mở." Nói xong, hắn kéo Bùi Hồi đến trung tâm trận pháp, ôm bờ vai cậu: "Ôm ta, miễn cho bị trận pháp bài xích, ném đi."

Bùi Hồi nghe lời liền lấy tay ôm eo hắn, yên tĩnh ngoan ngoãn nhìn Tạ Tích dùng dao rạch một vết ở lòng bàn tay, sau đó để máu tươi chảy xuống rãnh dưới chân. Máu rồng lấp kín rãnh, trong nháy mắt khởi động toàn bộ trận pháp truyền tống, ánh sáng chiếu vạn trượng, sau một trận choáng đầu hoa mắt, hai người liền xuất hiện ở Long cung nơi sâu dưới đáy biển.

Nơi này, mới thật sự là bí cảnh truyền thừa.

Long tộc ham thích thu gom những bảo vật, trong Long cung này tất nhiên chứa toàn là bảo bối.

Chân chính đến được Long cung, cảm nhận huyết thống truyền thừa trong người kêu gọi, Tạ Tích mới chính thức có một tia cảm giác thân thiết. Phải biết là, lúc hắn sinh ra, tộc Chân long đã dần bị tiêu diệt, thế gian chỉ còn dư lại một mình hắn là Chân long. Nhưng trong ký ức truyền thừa Long tộc thật sự đã từng một thời huy hoàng, hô mưa gọi gió, xưng bá một phương.

Hắn chưa từng thấy qua quang cảnh huy hoàng như vậy, chưa từng thấy qua rồng cùng tộc, vì vậy đối với Long tộc càng nhiều cảm giác xa lạ hơn. Bây giờ tới nơi Long cung

này, vị Chân long kia lưu lại long uy làm hắn sinh ra cảm giác thân thiết, mới khiến hắn thật sự ý thức được, nơi dưới bàn chân đang đứng, thật là chỗ rồng ở, cũng là mộ rồng.

Trong lúc hoảng hốt, như có tiếng rồng ngâm nổ tung bên tai.

Thì ra, hắn thật sự đã đến mộ rồng!

Tạ Tích đột nhiên nhấc chân đi ra khỏi truyền tống trận, tiến vào Long cung. Bùi Hồi vội vàng đuổi theo sau, càng đi vào trong liền càng kinh thán không thôi.

Bên trong thực sự có rất nhiều bảo vật, nhiều không kể xiết. Cả tòa Long cung khổng lồ này, tất cả đều đúc ra từ san hô, mặt sàn kia là noãn ngọc ngàn năm, trêи vách tường khảm nạm Nam hải minh châu vạn năm. Tiền đình ở trước Long cung trồng đủ kỳ hoa dị thảo, tùy tiện đem một cây tới Tu Chân giới cũng sẽ đưa tới một trận sóng gió. Còn có một vài cây là dược liệu chỉ có ở vạn năm trước, hiện nay đã bị hủy diệt.

Bùi Hồi liên tục phát ra biểu tình kinh ngạc thán phục, hâm mộ không thôi. Nếu là mang một ít đi ra ngoài, cậu sẽ có tiền để mua nhiều thứ. Mấy món đồ bên trong động phủ vốn dĩ là đắt giá hiếm thấy, nhưng so với bảo vật ở Long cung này, chỉ là chút đồng nát sắt vụn thôi.

Tạ Tích dừng lại, nghiêng người chờ Bùi Hồi đụng vào người mình, tiện đường đâm tiến vào lồng ngực hắn, cúi đầu hỏi cậu: "Đều rất thích sao?"

Bùi Hồi vội vàng gật đầu: "Ta có thể mang ra ngoài một ít không?"

Tạ Tích nhíu mày: "Những thứ đồ này chỉ thường thôi. Nếu ngươi muốn, bảo bối trong động phủ ta nhiều hơn so với nơi này, còn quý giá hiếm thấy hơn."

Đôi mắt Bùi Hồi toả sáng: "Thật tốt."

Tạ Tích cười nhạt: "Long tộc xưa nay thích thu thập bảo bối, coi như để truyền thừa. Ta kế thừa truyền thừa của bộ tộc Chân long, tất nhiên là càng phong phú hơn so với đồ thu thập từ vạn năm trước này."

Là con rồng độc đinh cũng có chỗ khác với mấy huynh đệ đời trước.

Chút đồ vật ở Long cung này, Tạ Tích còn thấy chướng mắt ấy chứ. Huống hồ, từ trước đến giờ Long tộc thích đem bảo bối đưa cho bạn lữ, dùng cái này để lấy lòng. Phỏng chừng vị tiền bối Chân long này đã đưa không ít bảo bối cho vị đại tiên kia, nhìn vị tiền bối kia nghèo đến mức mộ rồng cũng dùng làm lễ vật tặng đi thì biết.

—— Không, Long cung này cũng ở trong bí cảnh. Nói không chừng vị tiền bối Chân long kia đến Long cung mình ở cũng tặng cho vị đại tiên chủ bí cảnh này.

Nhớ đến đây, Tạ Tích lại nhận thấy vị tiền bối Chân Long kia là loại nhu nhược. Lấy lòng người ta như vậy, cam chịu hầu hạ, làm cho người khác coi thường ba phần. (sao Tạ sư tổ không nhìn lại mình đi:))))

Hắn cúi đầu chạm đến đôi mắt sáng long lanh của Bùi Hồi, hơi suy nghĩ, Tạ Tích nói rằng: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ tặng cho ngươi một ít."

Bùi Hồi do dự hồi lâu, lựa chọn từ chối: "Không có công không dám nhận đồ."

"Bản tôn nói muốn tặng cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy." Tạ Tích lạnh mặt xuống, tức giận vì bị từ chối ý tốt. "Ta tình nguyện tặng ngươi bảo bối là chuyện của ta, ngươi không cần ra sức khước từ. Nếu là ta cao hứng, cả tòa Long cung tặng cho ngươi cũng không hối hận."

Bùi Hồi ngẩng mặt lên lộ ra nụ cười ngoan ngoãn khả ái "Thái sư thúc tổ, ngươi thật là tốt."

Thái sư thúc tổ mặt không đổi sắc cảm thấy lâng lâng, nhất thời ở trong lòng tính toán xem gia sản của mình có bao nhiêu bảo vật quý hiếm, có cần phải đi cướp thêm không. Đem tất cả đưa đến trước mặt Bùi Hồi, hẳn là cậu sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên? Nhất định là sẽ cao hứng đến điên.

Vì vậy, Tạ Tích lúc trước còn xem thường vị tiền bối kia nhu nhược giờ đây đang tính toán đem bảo bối của mình đưa đến trước mặt Bùi Hồi, làm cho cậu cười vui vẻ.

Tạ Tích ho nhẹ hai tiếng, ôm Bùi Hồi vừa đi vừa không tự chủ dụ dỗ: "Ta là Thái sư thúc tổ của ngươi, sẽ không hại ngươi. Nếu ngươi có thể đối xử tốt với ta, khiến ta vui vẻ, toàn bộ bảo bối của dòng tộc ta đưa ngươi cũng không sao. Ngươi có biết dòng tộc của ta có bao nhiêu không? Động phủ của ta, so với bí cảnh này còn lớn hơn gấp ba, trong đó đều là bảo bối. Mà Long cung nho nhỏ này, lại cũng chỉ là một góc nhỏ trong bí cảnh này, không hấp dẫn tí nào. Không phải ai bản tôn cũng tình nguyện tặng đâu, phải xem tâm ý..."

Xì! (Ai đó "xì" khinh bỉ Tạ Tích:v)

Tạ Tích đột nhiên dừng lại, Bùi Hồi kinh ngạc: "Sao vậy ạ?"

Tạ Tích rủ mắt: "Không có gì."

Sau một khắc thừa dịp Bùi Hồi không chú ý liền làm cho cậu hôn mê ngủ thϊế͙p͙ đi, cả tòa Long cung rơi vào trong sự tĩnh mịch. Đáy biển cũng hoàn toàn tĩnh mịch, không có vật còn sống, không có hải quái.

Đây cũng là vì long uy của Chân long lưu lại.

Long uy lưu lại, đến hải quái cũng kinh sợ. Nhưng nếu thật sự có Chân long ở đây, hải quái sẽ đến đây thần phục.

Tạ Tích lạnh lùng nói: "Tiền bối vừa lộ ra hành tích, liền đi ra đi."

Âm thanh vang vọng mấy lần trong Long cung yên tĩnh mới ngừng lại, ở ngoài Long cung, nước biển cũng đang dừng lại mọi chuyển động. Âm thanh kia lại vang lên, tuổi khá là trẻ, có chút bất cần đời.

"Cái tên hậu bối này, thật là vô cụng. Long tộc héo tàn đến mức như vậy, còn làm người thổn thức."

Hậu bối?

Tạ Tích không giận không vui: "Tiền bối là chủ nhân của Long cung?"

"Các ngươi hẳn là từ mộ rồng ở Hộ Long thành truyền tống xuống đây ha." Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng là chấp nhận. Âm thanh kia trầm ngưng xuống dưới, không còn vẻ bất cần đời lúc nãy, nhiều hơn vài phần nghiêm túc: "Long cung này của ta, cùng tòa mộ rồng kia ta đều tặng cho y. Nơi này là động phủ của y, các ngươi lại có thể đi vào. Y... đã chết rồi sao?"

Tạ Tích: "Đúng vậy."

Âm thanh kia thêm nhiều phần vội vàng: "Là khi nào... Làm sao chết?"

Tạ Tích hơi kinh ngạc: "Tiền bối không biết? Chúng ta ở trong mộ rồng nhìn thấy mấy bức bích họa, bên trong tranh có vẽ, sau khi tiền bối qua đời không lâu vị chủ nhân bí cảnh kia cũng đi theo."

Thật lâu không nói gì, cả tòa Long cung lần thứ hai rơi vào tĩnh mịch. Tạ Tích ôm lấy Bùi Hồi, liền quay người dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi Long cung, mở ra vòng sáng bảo vệ cả hai khỏi nước biển. Long cung ở phía sau như đất trời rung chuyển, tan rã nứt toác, hòa lẫn trong nước biển, trong phút chốc trời đất biến đổi, dưới đáy biển sâu nứt ra, một bộ xương rồng khổng lồ nhìn không thấy phần cuối trồi lên.

Xương đầu hướng về Phía Bắc, là nơi Hoa trong gương, trăng trong nước kia.

Nơi đó từng là chổ ở của chủ nhân bí cảnh, phỏng chừng cũng là nơi y cùng Chân long thân mật ở chung.

Nơi hốc mắt của bộ xương rồng ánh lên luồng sáng ảm đạm không thôi. Sau một lúc lâu, âm thanh của vị tiền bối kia lần nữa cất lên: "Đại đạo 50, thiên diễn 49, người chạy trốn trong số đó, vẫn còn một chút hi vọng sống. Ngươi ngược lại là may mắn, một chút hi vọng sống xa vời cũng có thể được ngươi bắt lấy. Chỉ là, cái này cũng là Thiên Cơ. Đến cùng Thiên Đạo vẫn không muốn bộ tộc Chân long bị hủy diệt, là một chút hi vọng sống của Long tộc ta, để cho người bắt lấy hi vọng sống nhỏ bé này."

Vạn vạn năm trước, mệnh cung nói, Long tộc ɖu͙ƈ vong, nhưng vẫn có một chút hi vọng sống, một đường sinh cơ kia là Tạ Tích. Bây giờ, Tạ Tích ɖu͙ƈ vong, Long tộc sắp tận diệt, một chút hi vọng sống của hắn là Bùi Hồi.

Bởi vì là Bùi Hồi, nên Tạ Tích mới có thể đi vào bí cảnh này, cùng cậu rơi vào Hoa trong gương, trăng trong nước, cùng ở cung điện dưới lòng đất xúc động trận pháp. Sau đó, cùng song tu, bất ngờ thức tỉnh trận linh. Rồi bị truyền tống đến hải đảo tới mộ rồng, đi đến Long cung, nhìn thấy một con Chân Long vạn vạn năm trước chết đi, vì chấp niệm mà lưu giữ lại một tia tàn hồn.

Vì vậy, bắt được một chút hi vọng sống.

"Long tộc mắc phải bệnh kỳ lạ, trong vòng trăm năm, trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy. Từng người dồn dập ngã xuống, triệt để diệt tộc. Sau đó bộ tộc ta dùng toàn bộ sức lực của tộc, tìm ra biện pháp có thể trị căn bệnh kỳ quái kia. Đáng tiếc, Thiên Đạo không cho Long tộc cường thịnh, dù có biện pháp cũng vô dụng. Bây giờ, ta có thể nói cho ngươi biện pháp."

Cái gọi là bệnh kỳ quái của Long tộc, đó là hồn lực không mạnh, linh hồn từ từ tiêu vong, biến thành người phàm, trải qua già yếu rồi chết vì bệnh. Không có luân hồi, chỉ có vĩnh viễn tiêu vong. Năm đó, Tạ Tích vẫn còn không biết căn bệnh kỳ lạ này, bị sư huynh đồng môn mình vô cùng tín nhiệm phản bội, tổn thương tới hồn phách. Vốn tưởng rằng đã chữa khỏi, không ngờ vạn năm sau, phát động căn bệnh kỳ quái kia, dẫn đến Thiên Nhân Ngũ Suy.

Tên sư huynh đồng môn năm đó hại hắn chính là thủ đồ của chưởng môn, vốn trước kia đã không hợp với hắn, khắp nơi đều nhằm vào hắn. Sau đó có đoạn thời gian mặt tươi cười niềm nở, tranh thủ lấy được lòng tin, vào thời khắc mấu chốt giết người đoạt bảo, hại hắn bị tổn thương hồn phách.

Sau đó hắn tự mình báo thù, rốt cuộc bị ngăn cản. Lại sau đó phát hiện Thiên Nhân Ngũ Suy có liên quan đến người sư huynh kia, thì càng chán ghét hơn, hận không thể tìm ra người kia vốn đã luân hồi, lột da tróc thịt mới có thể giải hận.

Phải biết rằng, Long tộc hẹp hòi nhất cũng thù dai nhất.

Bùi Hồi là thủ đồ chưởng môn, xuất phát điểm lại có chút giống vị sư huynh kia, làm hắn nảy sinh chán ghét. Sau khi ở chung, mới phát hiện hai người hoàn toàn khác nhau. Lấy Bùi Hồi ra so sánh với người sư huynh kia, đúng là sỉ nhục Bùi Hồi.

"Hừ!" Tiền bối cười lạnh: "Ta nhìn ngươi, che che giấu giấu, lừa cậu ta cũng lừa đến không chột dạ chút nào."

Tạ Tích nhíu mày, giờ khắc này lại có tâm tình thỉnh giáo: "Tiền bối cảm thấy là nên đối xử thành khẩn với nhau?"

"Đương nhiên là không! Muốn gạt, liền gạt luôn cả đời. Thật thật giả giả, nên làm cho cậu ta cảm thấy là giả, cứ để cậu ta phát hiện. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Vừa phải gạt cậu ta, vừa phải làm cho cậu ta cảm nhận được sự chân thành của ngươi. Không thể chỉ có hổ thẹn, còn phải từ hổ thẹn sản sinh tình ý. Xì, các ngươi là hậu bối, không có tiền bối chỉ dạy liền vô dụng. Nhớ năm đó, ta vừa đấm vừa xoa, nói thật nói dối, hư hư thật thật, lại nhẫn nhục, mới có thể cua được tông chủ Hợp Hoan tông."

Hừ, tông chủ Hợp Hoan tông là một đại mỹ nhân ngạo kiều, phong tình vạn chủng, so với vật nhỏ trong lòng ngực hậu bối còn đáng yêu hơn nhiều. Hậu bối bây giờ, so với tiền bối mà nói, thật sự là kém quá nhiều.

"Ta dạy cho ngươi cách theo đuổi tiểu tử này, lại giúp ngươi vượt qua kiếp nạn Thiên Nhân Ngũ Suy. Ngươi phải đáp ứng ta, đem tro cốt của ta rải khắp toàn bộ bí cảnh."

Tạ Tích đồng ý, thuận miệng hỏi: "Vì sao phải đem tro cốt của tiền bối rải khắp toàn bộ bí cảnh?"

Thì nhận được câu trả lời hèn mọn của tiền bối: "Khà khà, tông chủ ngã xuống theo ta, tiêu tan trong thiên địa, kì thực nữa linh hồn lực dung nhập vào trong bí cảnh. Đợi tro cốt của ta rải khắp bí cảnh, chẳng phải có thể sánh ngang với nước sữa hòa quyện vào nhau?"

Tạ Tích: "..."

—— Hậu bối xác thực không bì kịp tiền bối.

Lúc Bùi Hồi tỉnh lại, đã thấy bọn họ rời khỏi Long cung, đang ở trong một góc của bí cảnh. Cậu truy hỏi Tạ Tích chuyện gì xảy ra ở Long cung, Tạ Tích giấu một nửa nói một nửa, cho biết tình huống đại khái.

"Vậy chẳng phải là muốn chúng ta đi khắp toàn bộ bí cảnh sao?"

Tạ Tích: "Ngược lại cũng ba năm nữa bí cảnh mới mở cửa lại. Dù sao cũng rảnh rỗi, tiện tay hỗ trợ thôi."

Bùi Hồi gật gật đầu: "Nói cũng đúng."

Hai người liền đi sâu vào trong rừng, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng người đánh nhau, khá là kịch liệt. Vì vậy tiến lên kiểm tra, nhìn thấy ở phía trước có bảy- tám người đang giao đấu với một con cự xà. Bất chợt, một nữ tử áo bào màu chàm né tránh đòn công kϊƈɦ của cự xà, quay người lộ ra diện mạo, chính là Nghiêm Sương Tuyết.

Bùi Hồi kinh hỉ hô lên: "Tiểu sư muội!"

Tạ Tích đen mặt tại chỗ.

P/s: Đọc đoạn chuyện tình vị tiền bối cùng đại tiên Hợp Hoan tông thấy hơi buồn ha:((


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện