Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 82: Mê muội (9).
Tạ Tích: "Hồi Hồi học xấu, lén xem mấy thứ không đứng đắn."
Bùi Hồi hoảng loạn trong phút chốc, ánh mắt dao động nửa ngày mới tìm về được lời nói: "Không, không phải cố ý... Chỉ là đột nhiên, không cẩn thận mở ra nhìn thử. Tôi không có học cái xấu, không có lén xem."
Tạ Tích hơi nheo mắt lại: "Không cẩn thận mở ra, nhưng vẫn là xem xong rồi... Cũng không có đóng lại. Hồi Hồi quả nhiên là lớn rồi, bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình." Ánh mắt hắn tham lam nhìn vẻ mặt băn khoăn của Bùi Hồi, không chút nào buông tha những biến hóa nhỏ bé đó. Lại chuyển giọng nói, đột nhiên hỏi: "Đều xem xong rồi sao?"
Bùi Hồi đưa ánh mắt qua nhìn chỗ khác, nhỏ giọng đáp lại.
Tạ Tích: "Thế nào?"
Hai má Bùi Hồi đỏ đến mức sắp bốc khói: "Cũng được." Lông mày nhíu chặt lại, đột nhiên cảm giác thấy Tạ Tích áp mình quá gần, dẫn đến hiện tại cậu thấy rất nóng. Vì thế cậu xô đẩy Tạ Tích: "Này, chú đừng có đứng gần như vậy, tôi khó chịu."
Tạ Tích không dùng quá nhiều sức lực áp chế cậu, rất nhanh liền bị cậu đẩy ra. Bùi Hồi vội vàng trở về phòng, miệng mở lớn thở hổn hển, ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng đem quyển tiểu thuyết Hạ Khả gửi qua kia xóa đi.
Tắm rửa sạch sẽ, làm xong bài tập, nằm ở trêи giường lăn qua lộn lại nhưng vẫn ngủ không được, khó giải thích được nảy sinh một vài hình ảnh cũ. Bùi Hồi mê đầu đắp chăn, thiếu kiên nhẫn mà líu lưỡi phát ra tiếng "chậc", cuối cùng ngồi dậy mở đèn giường lấy điện thoại trực tiếp tải Văn học Tấn Giang bản app xuống. Đăng ký nạp tiền mọi thứ đều làm thuận lợi, lúc tiến vào khu vực tác phẩm thành niên cảm thấy hơi nghẹn lời, trong lúc đợi load app có hoa cúc nhỏ không ngừng xoay chuyển.
Bùi Hồi không ngừng đâm hoa cúc nhỏ kia, muốn đem hoa cúc nhỏ đâm hư để giải trí, rốt cục cũng tiến vào khu vực bên trong. Tất cả đều là nội dung hạn chế, là nội dung người trưởng thành mới có thể xem còn người chưa thành niên và người lớn tuổi không thể xem, nội dung vô cùng kϊƈɦ thích. (Ủa tưởng TG toàn cắt H, H kéo rèm, cua đồng, làm gì có khu vực truyện 18+ ta:))))))
Trước mắt, Bùi Hồi còn chưa tiếp thu được những loại truyện khẩu vị nặng, cho nên quyết định chọn bộ truyện đồng tính mình vừa xem lúc nãy, câu chữ thanh lệ lưu luyến triền miên, sôi nổi trêи giấy, không khỏi trầm mê trong đó.
Hài lòng xem xong quyển truyện, Bùi Hồi bình yên đi ngủ. Nửa đêm đi vào giấc mơ, trong mơ là hình ảnh triền miên đã được miêu tả trong truyện, lưu luyến thâm tình, uyên ương giao cổ.
Người đàn ông ở phía trêи hoàn toàn khống chế nhịp điệu, khiến người dưới thân nghe theo mệnh lệnh của hắn mà đạt được kɧօáϊ cảm.
Toàn bộ hình ảnh bị lớp sương mù mỏng bao phủ, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc, mơ hồ nhìn thấy hai cỗ thân thể quấn quýt, nhưng khuôn mặt mơ hồ. Bùi Hồi có chút lo lắng, bỗng nhiên hoảng hốt một trận trước mắt, tầm nhìn long trời lở đất. Vốn là góc nhìn bàng quan, hiện tại cậu lại biến thành người nằm dưới nhìn lên, cả người tê dại. Chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh bị cuốn vào cơn sóng ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Cái người bị đè, cái người cùng người đàn ông triền miên quấn quýt kia vậy mà biến thành mình?!
Bùi Hồi ôm vai người đàn ông phía trêи, đang lúc ý loạn tình mê đột nhiên phát hiện người trước mắt là Tạ Tích. Nhưng chính phát hiện này làm cho cậu hoàn toàn yên tâm, cảm thấy nên là Tạ Tích mới đúng. Trong mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc, là mùi đàn hương cùng mùi mực tụ hợp thành.
Cậu đưa tay ra, dùng đầu ngón tay miêu tả gương mặt Tạ Tích, mồ hôi óng ánh từ trêи trán hắn nhỏ xuống, rơi lên trêи đầu ngón tay cậu. Đầu ngón tay giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, khẽ run lên. Bùi Hồi gần như mê muội nhìn mặt Tạ Tích, gương mặt hắn lúc này không giống với khi bình thường khắc chế bình tĩnh, là gương mặt gợi cảm do nhiễm phải ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Bùi Hồi bỗng nhiên tỉnh giấc, vén chăn lên, dưới thân quả nhiên ướt nhẹp. Sắc mặt cậu cực kỳ khó coi, vội vã đi phòng tắm rửa ráy, sau đó lại lén lén lút lút chạy tới ban công giặt qυầи ɭót ô uế. Xuất thần nhìn mấy tòa nhà cao tầng ở bên ngoài, Bùi Hồi chậm rãi che mặt, trong mắt toát ra một tia thống khổ.
Ai cũng có thể, nhưng không thể là Tạ Tích.
Tại sao có thể là Tạ Tích? Đối với người giám hộ của mình nảy sinh ra loại ý nghĩ không an phận, quá không có nhân tính. Hơn nữa, đối tượng lại là Tạ Tích, như vậy phần ý nghĩ không an phận này mãi mãi cũng chỉ là vọng tưởng.
Rõ ràng ai cũng có thể, tại sao cố tình là Tạ Tích?
Bùi Hồi thở dài nặng nề, quay người muốn trở về phòng khách, lại đột nhiên phát hiện Tạ Tích khoanh cánh tay đứng ở trước mặt, vì vậy mà giật mình hoảng sợ. Theo bản năng muốn che dấu chứng cứ phạm tội —— qυầи ɭót treo ở phía sau. Nhưng với chiều cao của cậu mà nói, muốn ngăn che là không thể.
Tạ Tích liếc mắt nhìn qυầи ɭót ẩm ướt kia, đầy mặt là biểu tình hiểu rõ. Đàn ông mà, mới sáng sớm đã giặt qυầи ɭót ngoại trừ nguyên nhân ȶɦủ ɖâʍ chính là tè ra quần. Với trường hợp của Bùi Hồi, chính là ȶɦủ ɖâʍ. Như vậy, ai là đối tượng ȶɦủ ɖâʍ của cậu?
Tạ Tích khom lưng, mặt liền áp sát mặt Bùi Hồi: "Lúc làm chuyện kia... Nghĩ đến ai?"
Sắc mặt Bùi Hồi trắng bệch, rất sợ bị nhìn ra đối tượng mà cậu nghĩ tới khi ȶɦủ ɖâʍ chính là Tạ Tích. Với tính cách bình tĩnh thích sự sạch sẽ của Tạ Tích, nhất định sẽ đem cậu đuổi ra ngoài. Không thể nói, không thể bị nhìn ra, tuyệt đối không thể.
Cậu biết là Tạ Tích rất thông minh, thậm chí có thể từ việc biến hóa biểu tình trêи mặt của người bên cạnh mà nhìn ra người đó có nói dối hay không. Nhưng cậu cùng Tạ Tích sống chung gần mười một năm, nếu muốn lừa gạt Tạ Tích, với Bùi Hồi mà nói, không tính là quá khó.
Vì vậy Bùi Hồi nói rằng: "Không có người nào... Tôi xem truyện, nên nằm mơ thôi. Người trong mơ, không thấy rõ." Lời nói dối tốt nhất, đương nhiên là lời nói có chín mươi chín phần trăm chân thực, còn lại một phần trăm mấu chốt là lời nói dối.
Giọng nói Tạ Tích nỉ non: "Mộng xuân à." Hắn nhìn kỹ Bùi Hồi nửa ngày mới thẳng lưng lui về sau mấy bước, miệng ngậm ý cười nói: "Hành vi sinh lý bình thường thôi, không cần che giấu như vậy, nhưng phải có chừng có mực. Xem mấy cái truyện đó... giải trí cũng được, nhưng đừng chậm trễ chuyện học hành."
Bùi Hồi gật đầu: "Tôi biết rồi, Tạ thúc*."
Tạ Tích hơi nhíu mày, vì lúc Bùi Hồi gọi hắn một tiếng "Tạ thúc" kia, ít đi một chữ "Thúc", hiện ra vẻ xa cách. Chỉ