Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 83: Mê muội (10).
Bùi Hồi thật sự không có kỹ thuật tránh né người khác, còn để người ta thấy rõ ràng, Tạ Tích ngay lập tức nhận ra được, thậm chí hoài nghi rằng chân tình của mình có phải đã bị cậu biết hay không. Hắn thăm dò qua vài lần, có thể do Bùi Hồi có tật giật mình, không cảm giác được, vì vậy lật đổ suy đoán mới vừa thành lập kia.
Ở bên phòng thực nghiệm, dữ liệu nghiên cứu bước nhảy không gian hạt nhân xảy ra vấn đề, có một chiếc phi thuyền biến mất trêи đường thực hiện bước nhảy. Tạ Tích không thể không tự mình đi giải quyết, cũng giải quyết luôn vấn đề không ổn định, bởi vậy không thể không sơ sẩy lơ là Bùi Hồi.
Nhưng hắn không từ bỏ việc điều tra những người hiện tại ở bên cạnh Bùi Hồi, ngoại trừ Hạ Khả thì điều tra những người quá mức thân cận, hoặc là người tương đối ám muội. Nhưng Hạ Khả đã có bạn trai, hơn nữa Bùi Hồi đã thể hiện thái độ rõ ràng cho thấy cậu và Hạ Khả chỉ là bạn bè.
Còn ba tháng nữa là tới ngày Bùi Hồi thi đại học, Tạ Tích không định trong khoảng thời gian này phá hoại quan hệ ổn định giữa hai người. Đợi đến khi Bùi Hồi thi xong đại học, lại chính thức nói chuyện một chút.
Hắn ở bên này tính toán như vậy, Bùi Hồi ở bên kia vừa thở phào nhẹ nhõm, lại có chút thất vọng. Hai bên cứ như vậy mà trầm mặc vượt qua, một đoạn thời gian này nhìn như bình tĩnh kì thực là mạch nước ngầm chảy mãnh liệt, mãi đến tận sau một tháng Bùi Hồi thi xong đại học, thành tích được gửi tới, cậu rất nhanh liền đăng ký khoa Thương mại của một trường Đại học ở cách xa tinh cầu Thủ Đô.
Lúc Tạ Tích nhận được tin tức này, chạy về nhà không ngừng nghỉ. Lúc rời khỏi phòng thực nghiệm, đầy người là sương lạnh, tất cả tổ viên đều câm như hến, căn bản là không dám tiến lên nói chuyện với hắn vào lúc này.
Bởi vì tiến sĩ Tạ lúc này, thật giống như là đi bắt gian.
Vừa bước ra khỏi phòng thực nghiệm, Tạ Tích bấm dãy số điện thoại Bùi Hồi, nghe bốn năm tiếng 'tút' mới nghe thấy bên kia nghe máy, tâm tình phiền não như bị rót nước đá của hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt.
—— Nhưng đây không có ý nghĩa là hắn không buồn không phẫn nộ.
Tạ Tích lạnh giọng nói rằng: "Nếu như đang ở bên ngoài, lập tức trở về nhà. Hai mươi phút nữa tôi về đến, sẽ chờ em hai mươi phút." Nói xong, cắt đứt truyền tin.
Bùi Hồi không thể làm gì khác hơn là nói tạm biệt với Hạ Khả, Hạ Khả lần thứ hai dò hỏi hắn: "Bùi Hồi, cậu nhất định phải rời tinh cầu Thủ Đô đi tinh cầu khác học đại học sao? Giao thiệp của tiến sĩ Tạ hầu như đều ở tinh cầu Thủ Đô, ở lại đây đối với cậu mà nói là tương đối tốt."
Bùi Hồi: "Những người đó có giao thiệp với chú Tạ, không phải là với tôi. Bản thân tôi kinh doanh cũng muốn tự tạo các mối quan hệ của riêng mình, còn nữa tôi cùng chú Tạ cũng không cùng một lĩnh vực, giao thiệp của chú ấy đối với tôi mà nói không có tác dụng. Trường đại học kia cũng rất tốt, nếu không cậu cũng đâu chọn học ở đó, đúng không?"
Hạ Khả nhún nhún vai: "Chỉ mong là như thế."
Trêи thực tế, điều cô thật sự lo lắng chính là sợ tiến sĩ Tạ sẽ tức giận. Bảo bối mình trăm cay ngàn đắng nuông chiều che chở nuôi lớn lên, sẽ có một ngày, cánh cứng rồi liền bay mất.
Tạ chó kia không đau đớn sao được?
—— Ủa chờ chút, cô mới vừa gọi tiến sĩ Tạ là cái gì?
Hạ Khả lẩm bẩm thì thầm: "Mình vô cùng kính yêu tiến sĩ Tạ, sùng bái không thôi, hắn là ngọn đèn sáng, là thần tượng trêи con đường nghiên cứu khoa học của mình."
Tuyệt đối không được nói năng lỗ mãng.
Bùi Hồi về đến nhà nhanh hơn Tạ Tích một bước, đợi một lúc, Tạ Tích cũng quay về. Hắn đứng ở chỗ huyền quan lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Hồi một cái, sau đó cởi áo khoác xuống, tiện tay máng lên móc áo, vừa đi vừa kéo ca-ra-vat xuống.
Tạ Tích đối với một số chi tiết nhỏ có yêu cầu cực kỳ hà khắc, ví dụ như đi làm phải mặc chính trang. Phòng thực nghiệm có mấy bộ quần áo để thay, mỗi tháng đều sẽ bổ sung thay mấy bộ đồ mới. Khi hắn đến phòng thực nghiệm, hoặc là khi rời đi, sẽ mặc chính trang. Đương nhiên Tạ Tích là sẽ không thừa nhận chuyện hắn yêu cầu hà khắc với mỗi chi tiết nhỏ, đối với điều này hắn đơn giản giải thích là để thuận tiện đi xã giao.
Dù sao, thỉnh thoảng sẽ có những lời mời không thể từ chối.
Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn Tạ Tích, ngồi nghiêm chỉnh. Chẳng biết vì sao, cậu đột nhiên có chút sốt sắng, bởi vì dù là lúc Tạ Tích kéo ca-ra-vat xuống cũng không có dời ánh mắt khỏi người cậu. Ánh mắt kia băng lãnh như lưỡi dao sắc bén, cắt nát chiếc dù bao vây lấy hắn, đem toàn bộ bí mật bên trong lộ ra ngoài.
Tạ Tích tiện tay ném ca-ra-vat lên trêи móc áo, không quay đầu lại nhìn, vứt đến vô cùng chuẩn. Chân dài sải bước lớn, vượt mấy bước đi về phía trước, ngồi xuống. Đối mặt với Bùi Hồi, khoảng cách không xa không gần, nhưng lại sản sinh một loại cảm giác ngột ngạt đáng sợ.
Bùi Hồi kiên trì nói: "Chú Tạ, chú tìm tôi có việc gì sao?"
Tạ Tích mở miệng: "Tôi đã thấy nguyện vọng đăng ký đại học của em, tại sao không chọn đại học ở tinh cầu Thủ Đô?"
Bùi Hồi sửng sốt một hồi, mới do dự trả lời: "Khoa tôi chọn chính là khoa Thương mại, khoa Thương mại đại học tinh cầu Thủ Đô không tính là tốt nhất."
"Vậy khoa Thương mại của trường đại học em chọn kia là tốt nhất? Hồi Hồi, đừng gạt tôi." Thanh âm của Tạ Tích đều lạnh xuống, hắn chiếu từ trong quang não ra một phần dữ liệu so sánh. "Khoa Thương mai của trường đại học mà em chọn kia tại mấy năm trước xác thực rất huy hoàng, nhưng mấy năm gần đây chưa từng xuất hiện học sinh tương đối ưu tú, trường hợp người thành công cũng giảm bớt. Trái lại với đại học tinh cầu Thủ Đô, trong mấy năm qua phát triển càng ngày càng tốt, đến năm nay đã xếp hạng thứ nhất. Nếu như em thật sự muốn chọn khoa Thương mại, phải biết rằng đại học tinh cầu Thủ Đô mới là tốt hơn."
"Hiện tại em lại nói với tôi, khoa Thương mại ở đại học tinh cầu Thủ Đô không tính là tốt nhất. Hồi Hồi, em học được cách nói dối tôi từ khi nào?"
Lời nói dối của Bùi Hồi dễ dàng bị đâm thủng, lại càng sợ lời nói dối về tình cảm cậu vẫn luôn che giấu bị đào móc ra. Đến lúc đó, thái độ của Tạ Tích sẽ khϊế͙p͙ sợ, chán ghét cùng tránh né, đây mới thật sự là nỗi sợ hãi của cậu.
Vì vậy, Bùi Hồi cúi đầu nói rằng: "Không cần biết đại học tinh cầu Thủ Đô tốt bao nhiêu, tôi chính là muốn học đại học ở tinh cầu khác." . Chap mới luôn có tại ~ trumtru yen. or g ~
"Hồ đồ." Tạ Tích hạ giọng mắng: "Em xem tiền đồ của mình là trò đùa? Hay là muốn trốn thoát khỏi tôi?"
Tâm lý Bùi Hồi cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu phủ nhận: "Không phải... Không phải như vậy, tôi chỉ là muốn rời tinh cầu Thủ Đô, bạn học của tôi đều tình nguyện đi những tinh cầu khác —— tại sao tôi không thể lựa chọn đi những tinh cầu khác học đại học mà phải ở lại tinh cầu Thủ Đô?"
Ánh mắt Tạ Tích như dòng suối trong, dường như muốn đem hết những bí mật mà Bùi Hồi dấu trong lòng soi ra đến, đặt ở bên ngoài mà nói. Hắn quả thật cũng sẽ đem hết thảy bí mật của mình ra bên ngoài, đương nhiên là bí mật ẩn giấu sâu bên trong, chỉ là hai bên vẫn còn chưa hiểu ý nhau.
"Hồi Hồi, nếu như em thật sự muốn đi