Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 84: Mê muội (11).
Hai tay của Bùi Hồi bị giữ chặt, đôi mắt cậu đỏ hoe, mắng Tạ Tích vô liêm sỉ. Hắn dừng một chút, ngắt lấy cằm của cậu, kéo mặt cậu quay về phía hắn: "Hồi Hồi, em bị tôi chiều hư."
Vậy mà dám ở trước mặt mắng hắn vô liêm sỉ, vì chút chuyện nhỏ này. Lẽ nào lời nói cùng hành động gương mẫu của hắn dạy cậu đều là giả? Hoặc có thể hơn mười năm qua hắn giả vờ quá giỏi, cho nên Bùi Hồi mới quên mất rằng hắn cũng lớn lên từ tinh cầu Beta.
"Em và tôi đều lớn lên tại tinh cầu Beta, nơi đó không có pháp luật và đạo đức. Đê tiện vô liêm sỉ đều là giấy thông hành để tất cả mọi người có thể sống tiếp, em ở tinh cầu Beta từng học muốn chiếm lấy thứ mình muốn thì phải không chừa thủ đoạn nào, toàn bộ đều quên hết rồi sao?"
Bùi Hồi mở to mắt sững sờ, cậu nhớ tới cuộc sống trước lúc bảy tuổi tại tinh cầu Beta của mình, lời nói dối thường treo trêи cửa miệng. Đê tiện cùng vô liêm sỉ càng không đáng để nhắc tới, bởi vì ai cũng đều giống nhau, không so ai hơn ai, không thể nào nói đến cao thượng và đạo đức.
"Nhớ lại?" Tạ Tích cười nhìn Bùi Hồi dưới thân, rút ra thắt lưng trói chặt hai tay của cậu, sau đó đôi tay hắn du tẩu trêи người Bùi Hồi. Tiến vào từ dưới đáy áo sơ mi thăm dò lên, đôi tay lạnh lẽo cùng làn da ấm áp tiếp xúc, gây nên từng trận run rẩy.
Bùi Hồi không nhịn được muốn giãy dụa, mà Tạ Tích dù bận vẫn ung dung nhìn cậu giãy dụa, không nhanh không chậm vuốt xoa, chậm rãi hưởng dụng bữa tiệc lớn của hắn. Sợ hãi cùng trốn tránh của Bùi Hồi nằm trong dự liệu của hắn, nếu cậu không có chống cự như vậy, không có gấp gáp muốn rời đi như vậy, hắn cũng thực sự không muốn dùng tới cách nhảy vọt này. (ý là bỏ qua bước tán tỉnh chờ BH thích, vào thẳng bước lăn giường:)))))
"Không chừa thủ đoạn nào, lấy được đồ vật khao khát, thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng bản thân."
Người lớn lên từ tinh cầu Beta không biết khắc chế là gì, cho dù là giả vờ giả vịt khắc chế, cũng chỉ vì muốn thuận lợi giữ lấy món đồ của mình hoàn toàn. Không có pháp luật cùng đạo đức trói buộc, trong quan niệm của bọn họ không có những điều này, mà Tạ Tích càng hơn thế.
Nếu như Tạ Tích lớn lên từ tinh cầu Thủ Đô, được nhân văn hun đúc cùng pháp luật trói buộc, có lẽ hắn sẽ càng thêm khắc chế. Nếu hắn chọn từ bỏ, đó mới chính là ý nghĩ kỳ lạ. Bởi vì hắn từ túi da đến xương cốt, đều thật sự coi thường quy tắc của thế gian này, ví như là đạo đức.
Mười tuổi rời đi tinh cầu Beta tiến vào quân đội, mười sáu tuổi nhận tổ quy tông đến tinh cầu Thủ Đô, đi học và tuân thủ tất cả quy tắc phổ biến của tinh cầu Thủ Đô, mười mấy năm qua đã tạo cho mình một cái vỏ bọc tiến sĩ ôn hòa nhã nhặn. Trêи thực tế, từ trong xương hắn vẫn là con ác quỷ đi ra từ tinh cầu Beta, hung ác vô cầu.
Cho nên, không phải là tinh cầu Beta nuôi Tạ Tích thành một người như vậy, mà Tạ Tích vừa vặn là kiểu người thích hợp với tinh cầu Beta. Có lẽ là thần linh không muốn hắn sau này không giả vờ tốt một bộ mặt thanh thuần, cho nên đem hắn ném tới tinh cầu Beta, nhanh chóng nhiễm phải những tập tính đó, về sau dù có che dấu thế nào cũng hầu như có thể thấy ba phần vết tích.
"Em biết rõ tôi là một con ác quỷ lòng tham không đáy, không có đạo đức, miệng đầy lời nói dối, lại còn dám tin tưởng?"
Nếu như không tin, thì sẽ không chỉ trích hắn vô sỉ. Dù sao, ai lại đi chỉ trích một con ác quỷ vô liêm sỉ chứ?
Quần áo của Bùi Hồi bị cuốn đến dưới nách, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn do được nuôi nấng tỉ mỉ. Một cái tay xoa vuốt ở phía trêи, như có như không mà châm lửa.
Bùi Hồi nhẹ nhàng thở dốc, trừng mắt nhìn trần nhà cắn răng dò hỏi: "Chú Tạ, là từ khi nào thì chú bắt đầu đối với tôi..." Mấy chữ cuối cùng, cậu không nói ra được.
Tạ Tích hôn miệng Bùi Hồi, vươn đầu lưỡi miêu tả miệng cậu một lần, rồi tinh tế nếm một ngụm, cứ như đang thưởng thức đồ ăn ngon vậy. Lúc rời đi, còn mang ra một sợi chỉ bạc. Mà Bùi Hồi cũng vì thiếu không khí mà há miệng thở dốc, hai má ửng đỏ, đuôi mắt cũng đều đỏ theo.
"Không biết, đợi đến khi phát hiện ra liền đã có ɖu͙ƈ niệm."
Tuy nói Bùi Hồi cũng có ý với Tạ Tích, nhưng thời gian phát hiện quá ngắn, không có cơ hội chuẩn bị. Quãng thời gian trước vẫn còn sợ hãi lo lắng, đầy đầu đều là ý nghĩ chạy trốn, căn bản không nghĩ tới Tạ Tích có cùng suy nghĩ như cậu hay không.
Mọi thứ chuyển biến trong chớp mắt, còn chưa vui mừng liền nghe Tạ Tích uy hϊế͙p͙, quả thực như cầm thú vậy, quét hết mọi nhận thức trước đây của cậu về Tạ Tích. Tâm thần chấn động, trong khoảng thời gian ngắn bối rối tâm tình, không có cách nào cao hứng lên được.
"Nếu như tôi nhất định không đồng ý, một hai phải rời đi tinh cầu Thủ Đô, không sống cùng với chú thì sao?"
Ngón tay trỏ của Tạ Tích dọc theo môi Bùi Hồi lướt xuống đến trêи quần, ung dung thong thả mở ra, ngẩng đầu cười khẽ, đáy mắt hắn không theo kịp ý cười trêи miệng: "Em sẽ không muốn biết thủ đoạn của tôi đâu." (ý là kiểu cười mà không thật sự vui, cười ko nheo mắt)
Bùi Hồi kiên trì: "Tôi muốn biết."
Tạ Tích nhấc lên chân của cậu, đặt ở hai bên hông, cúi người nói rằng: "Tôi sẽ không làm tổn thương em, thế nhưng tôi có rất nhiều cách làm cho em không trốn được. Em biết đẳng cấp áp chế không?"
Đầu Bùi Hồi ngửa ra sau, mồ hôi từ trêи trán rơi xuống, chảy vào trong tóc đen, ướt nhẹp phần tóc bên tai. Đôi chân cậu bị Tạ Tích đặt ở bên hông căng thẳng vô cùng, từ bắp chân đến mu bàn chân, căng ra đường vòng cung vô cùng mê người.
"Không, không biết."
"Ở tinh cầu Beta, phía trước khu 13 còn có 12 khu khác, khu 12 có thể thống lĩnh khu 13, có thể điều khiển bất kỳ thông tin cơ mật gì của khu 13, có thể quản chế khu 13 bất cứ lúc nào. Tương tự, khu 11 cũng có thể như thế đối khu 12, càng đi lên trêи, quyền hạn to lớn nhất chính là khu 1. Mà khu 1 là đại biểu của tinh cầu Beta, nói cách khác, khu 1 quản lý khu 13, quản lý toàn bộ tinh cầu Beta, mà người quản lý khu 1 chính là Chính phủ. Trêи quản lý tinh cầu Beta là người có quản lý có cấp bậc tinh cầu cao hơn, tầng tầng tiến dần lên, quản lý cao nhất là Liên minh tinh hệ, mà người quản lý tinh cầu Thủ Đô, là hai thế lực quân chính."
"Hai thế lực quân chính này, không ai dám đắc tội tôi, ai cũng nguyện ý cho tôi mặt mũi. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể yêu cầu lấy được quyền quản chế cao nhất của Liên minh tinh hệ bất cứ lúc nào, lực lượng cảnh sát, trang thiết bị quân sự, thậm chí tôi có thể vận dụng mạng lưới thông tin của Liên minh nắm giữ hành tung của em bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu, sau đó bắt em trở về."
"Dù cho em trốn tới chỗ nào, đều ở trong lòng bàn tay của tôi."
Tạ Tích nỉ non ở bên tai Bùi Hồi: "Hồi Hồi, em trốn không thoát."
Sau đó liền nhẫn tâm đi vào. (đi vào in nghiêng nha quí dị, quí dị nghỉ đúng rồi đó:)))
Đây là lần đầu của Bùi Hồi, nhưng Tạ Tích khăng khăng muốn cậu nhớ kỹ giáo huấn này, bởi vậy cậu đau đến vừa khóc vừa kêu, liều mạng giãy dụa. Cậu càng giãy dụa, Tạ Tích càng khăng khăng đi vào.
Bùi Hồi đưa lưng về phía Tạ Tích lau nước mắt, thân được bọc bởi thảm len, cả người bên trong trần trụi. Phần lưng lộ ra, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một xương cánh bướm xinh đẹp, bên trêи trải rộng dấu hôn xanh tím, trêи bả vai còn có vết cắn, khiến người vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Hồi rơi nước mắt cũng không phải vì oan ức khổ sở, chỉ đơn giản là đau. Cậu vốn là có ý với Tạ Tích, mỗi tối đều mơ thấy mình mây mưa với hắn, chính là lương tâm bị cắn rứt. Cho nên lúc trốn tránh Tạ Tích, cũng không quên nghĩ.
Một màn Tạ Tích thổ lộ nổ cho đầu cậu ngất ngất ngây ngây, nếu như cho cậu thời gian nghiêm túc nghỉ, suy nghĩ tỉnh táo rõ ràng lại, phỏng chừng sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng là, Tạ Tích quá độc ác, đến chuẩn bị cũng không làm liền xông vào luôn, đau đến Bùi Hồi thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau khi kết thúc, sau khi kɧօáϊ cảm rời đi, còn lại chính là vỡ tan đau đớn. (tức là ẻm cũng có sướиɠ:v)
Bùi Hồi tự nhiên rơi nước mắt, mặt không hề có cảm xúc, nước mắt từng viên một từng viên một lăn xuống. Cảnh này rơi vào trong mắt Tạ Tích, hắn tưởng cậu lòng như tro nguội.
Tạ Tích đem thảm len kéo lên bao lấy vai Bùi Hồi, ở phía trêи hạ xuống một nụ hôn nhẹ, nói rằng: "Hai ngày nữa, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn. Sau đó, bỏ nguyện vọng đăng ký trước, chọn ở lại tinh cầu Thủ Đô. Đúng rồi, còn phải mang em chính thức gặp gỡ người nhà tôi."
Dựa theo chuyện Bùi Hồi ở mười mấy năm với Tạ Tích, nhưng trêи thực tế chưa từng cùng người nhà Tạ Tích chính thức gặp mặt. Bọn họ đều biết đến sự tồn tại của nhau, lại đều ngầm hiểu ý không có gặp mặt. Bùi Hồi không muốn gặp, người nhà Tạ Tích cũng không muốn thấy, tránh khỏi một chút phiền toái. Nhưng Tạ Tích cũng không nghĩ tới chuyện