Cuộc thi cuối kì kết thúc, các sinh viên lục tục dọn hành lý về quê.
Sáng sớm trời mát, Triệu Hàm và Trương Xuân Dương đã tranh thủ dậy leo lên xe lửa.
Lâm Tranh ngồi một bên nhìn Bạch Hi dọn đồ.
Trước kỳ thi Bạch Hi đã tìm được công ty thực tập, tuy tiền lương thấp nhưng lại bao ăn bao ở, giải quyết được vấn đề lớn nhất của cậu hiện nay.
Lâm Tranh: “Cậu thực tập bao lâu?”
Bạch Hi: “Gần hai tháng, còn một tuần tớ sẽ về nhà thăm cha mẹ.”
Lâm Tranh vừa nghĩ đến cảnh phải làm tổ trong nhà hai tháng nghỉ hè, ai cũng sẽ điên mất.
Chiều tối, lão Tiền đến trường đón Lâm Tranh.
Lâm Tranh: “Lão Tiền, gần đây Phong Duật Minh thường ở lại công ty hả?”
Lão Tiền: “Phải, đi tới đi lui vừa nóng nực vừa mất thời gian.”
Lâm Tranh chống má suy nghĩ: “Vậy thì đưa cháu đến công ty đi, cháu có chút việc tìm chú ấy.”
Thời gian tan làm đã qua, nhân viên trong tòa nhà Lâm thị không nhiều lắm.
Lâm Tranh theo lão Tiền vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất.
Phong Duật Minh đang ăn tối, để đỡ mất thời gian, bữa tối của anh thường là cà phê và bánh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phong Duật Minh không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Lâm Tranh bước vào phòng.
Trông cậu như giọt sương ban mai trên lá trúc khi xuất hiện bên cạnh cửa với mái tóc đen, đôi mắt sáng người và bộ quần áo thoải mái.
Phong Duật Minh đưa ly cà phê lên miệng nhưng sau khi ngước mắt lên nhìn Lâm Tranh thì đã quên uống.
Lâm Tranh ngồi đối diện Phong Duật Minh, nhìn nửa cái bánh trên bàn: “Bữa cơm của chú là cái này đó hả?”
Phong Duật Minh đẩy bánh bao qua một bên: “Sao cậu lại đến đây?”
Lâm Tranh: “Có việc tìm chú, nhưng chú không về nhà nên cháu đành phải tới đây.”
Phong Duật Minh đặt cà phê xuống: “Chuyện gì?”
Lâm Tranh: “Hè này cháu muốn tìm một công ty để thực tập.
Ở nhà chán lắm.”
Phong Duật Minh gật đầu: “Ý tưởng khá tốt, cậu muốn làm ở vị trí nào? Tôi sẽ sắp xếp.”
Lâm Tranh: “Rất nhiều nhân viên cấp cao trong Lâm thị biết mặt cháu, nếu cháu đến đây thì không phải là thực tập nữa mà chỉ đến chơi thôi nên cháu muốn tìm công ty khác.”
Phong Duật Minh đứng dậy, bước tới kệ sách cầm một tập tài liệu đặt trước mặt Lâm Tranh: “Đến công ty khác tôi sẽ lo lắng.
Cậu xem, đây là công ty IT Lâm thị vừa thu mua về dạo trước, bây giờ đã được chuyển thành bộ phận nghiên cứu.
Ở đó, cả lãnh đạo và nhân viên đều là người mới, cậu đến đó thực tập thì cũng giống như đến công ty khác thôi.
Về phần những nhân viên cấp cao biết mặt cậu, tôi sẽ dặn bọn họ trước, nếu sau này có chạm mặt cậu trong thang máy thì cứ xem như không quen.”
Lâm Tranh nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Phong Duật Minh nhìn vào mắt cậu, cong môi: “Sợ tôi gạt cậu hả?”
Lâm Tranh: “Vâng.”
Phong Duật Minh kiên nhẫn nói: “Không có mấy công ty chịu nhận sinh viên năm nhất làm thực tập sinh, Lâm thị có nhiều đối tác như thế, sao cậu có thể chắc rằng lãnh đạo công ty đó không biết mình chứ?”
Lâm Tranh nghĩ lại thấy cũng đúng.
Phong Duật Minh: “Với bằng cấp của cậu bây giờ, e rằng chỉ có thể thực tập những thứ cơ bản, còn những kiến thức chuyên môn với cậu mà nói thì vẫn còn sớm nên quan trọng không phải là nội dung công tác mà là tìm hiểu cách làm việc của nhân viên.
Tương lai sau này khi tiếp quản Lâm thị cậu sẽ không đến nỗi mù mờ về cách làm việc và nhu cầu của cấp dưới.”
Lâm Tranh cúi đầu lật tài liệu.
Phong Duật Minh: “Bộ phận này vừa xuất hiện trong Lâm thị thời gian gần đây nên phần lớn nhân viên vẫn là người của công ty cũ, duy trì tác phong lam việc cũ.
Tôi từng đến quan sát thực tế, tuy nội quy rất khô khan, quản lý chưa cẩn thận mấy nhưng tất cả nhân viên đều có địa vị tương đương nhau, bầu không khí tập thể rất tốt.
Nói không chừng cậu qua đó sẽ cảm nhận được nhiều cái mới mẻ.
Còn một bộ phận với cơ chế hoạt động hoàn chỉnh thì có thể tương lai cậu sẽ được có cơ hội gặp, bây giờ thì chỉ tập trung vào những cái khác biệt thôi, sẽ có lợi với cậu đấy.
Mấy ngày nay tôi sẽ bảo Lý Dược chỉ dẫn cậu vài thứ, tuần sau đến báo cáo đi.”
Việc của bộ phận nghiên cứu phát triển chính là nghiên cứu phát triển các ứng dụng, phần mềm trên máy tính.
Trước khi là một công ty do một nhóm người bắt tay nhau thành lập, sau đó vì không thể kinh doanh được, không xoay được nguồn tài chính nên hoạt động rơi vào khó khăn.
Phong Duật Minh vừa mắt năng lực sáng tạo và kỹ thuật của cả nhóm nên mới vất vả ngược xuôi thu mua cả công ty ấy, hơn nữa còn quản lý bộ phận này rất thoải mái, cho phép nhân viên giữ lại thói quen và nhịp độ làm việc.
Nên cả bộ phận hơn ba mươi người, nam nhiều nữ thiếu, cả đám lập trình viên cả ngày chỉ biết dán mắt vào máy tính.
Việc tóc tai bù xù để chạy kịp tiến độ và tăng ca là chuyện rất bình thường.
Đám nhân viên ai cũng từng thấy đôi mắt gấu mèo của nhau sau khi thức thêm và từng nghe tiếng ngáy này chồng chéo tiếng ngáy khác của nhau nên cái gọi là sự thanh lịch của thành phần tri thức của thành phố chẳng có liên quan gì đến bộ phận này.
Thế nên khi Lâm Tranh mặc áo sơmi quần tây, sạch sẽ tươm tất theo quản lý bước vào phòng làm việc thì nhóm lập trình viên nháo nhào cả lên.
Lâm Tranh cong mắt cười: “Chào mọi người, em là Lâm Tranh, hiện tại em đang là sinh viên của đại học Công, tranh thủ nghỉ hè nên đến bộ phận nghiên cứu phát triển thực tập, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
Người duy nhất có thể gánh vác trách nhiệm mặt tiền đại diện cho cả phòng chính là người đẹp tổ trưởng Lâm Giảo năm bay ba mươi tuổi, tổng cộng ba ngày chưa gội đầu, bước trên giày cao gót đi đến trước mặt Lâm Tranh, vui vẻ nói: “Chỉ chứ, nhất định sẽ chỉ mà.
Chị nghiêm khắc với ai chứ mấy cậu nhóc ưa nhìn chị thương lắm.
Huống chi chị em mình còn cùng họ.”
Quản lý nhịn cười: “Tổ trưởng Lâm này, cô có định bớt chút thời gian ra đi gội đầu không?”
“Bớt chút thời gian á?” Lâm Giảo chỉ vào đồng hồ: “Ba giờ chiều nay phải làm trắc nghiệm online, tháng này phòng bọn em nhịn tới nội ung thư bàng quang luôn mà vẫn không rảnh đến bệnh viện chữa.
Em gội đầu tốn tổng cộng hai tiếng, không chậm trễ nổi đâu quản lý đại nhân!”
Quản lý lập tức xin tha: “Rồi rồi rồi, tăng lương, hạng mục này hoàn thành lập tức tăng lương.”
“Được, cảm ơn quản lý.” Lúm đồng tiền của Lâm Giảo tươi như hoa, vỗ lên vai quản lý hai cái.
Tay phải định khoác lấy vai Lâm Tranh nhưng được một nửa thì rụt về, cười nói: “Chậc, tay chị bẩn quá.
Lâm Tranh, em theo chị, chiều nay bọn chị bận lên mạng nên tạm thời không rảnh xếp việc cho em, ngày mai bọn chị phải làm hạng mục tiếp theo, ở đây có một xấp tài liệu, em đi in bốn mươi bản trước đi.”
In tài liệu là một công việc tốn thời gian nhưng không tốn sức, Lâm Tranh ngồi ở bàn làm việc, thỉnh thoảng lại