Lâm Tranh vừa thực tập thì ngày hôm sau đã được nghỉ ngơi, cậu ngồi trên xe nói: “Cháu cứ tưởng Phong Duật Minh là người ý chí sắt đá lắm chứ.”
Lão Tiền cười nói: “Phong tổng luôn đối xử rất tốt với nhân viên mà.
Nhưng con người thời nay ấy, ai cũng thích một gương mặt ưa nhìn nên làm việc giỏi giang cách mấy cũng không bằng nở nụ cười lấy lòng người ta.”
Lâm Tranh nghĩ thấy cũng đúng, ai thấy mặt Phong Duật Minh cũng nghĩ anh hà khắc và máu lạnh nhưng trong ấn tượng của cậu anh chưa bao giờ khinh thường ai vì vẻ ngoài lôi thôi của người đó.
Cậu vẫn còn nhớ lần đến Nội Mông cùng ông nội và Phong Duật Minh năm đó, sau khi bọn họ đến nơi đã có rất nhiều thương lái tìm đến bàn chuyện làm ăn, trong đó có đủ loại người, có người quần áo tươm tất phong độ ngời ngời, cũng có người ăn mặc bình thường nói năng chất phác.
Phong Duật Minh cùng bàn bạc với họ, cuối cùng đã hội ý cùng ông nội và quyết định chọn một người tạo cho đối phương ấn tượng rất tốt nhưng vẻ ngoài thì hoàn toàn trái ngược.
Thế giới này đã dùng cách đơn giản và thô bạo nhất để phân chia con người thành ba bảy loại bằng các tiêu chuẩn bên ngoài, ví dụ như nhan sắc, hay là hoàn cảnh gia đình.
Rất nhiều người đã căn cứ vào các tiêu chuẩn được định sẵn ấy để chọn cho mình bạn bè, đồng nghiệp cũng như đối tác làm ăn.
Tiêu chuẩn đánh giá của Phong Duật Minh không bị ảnh hưởng bởi bất kì tác nhân bên ngoài nào, anh có một hệ thống phân chia rất rõ rệt.
Còn Lâm Tranh thì lại càng đơn giản.
Tiêu chuẩn chọn lựa của cậu chỉ có bản thân cậu thích hay không thích.
Bạn bè cậu đã chọn thì dù người đó là giàu hay nghèo, đẹp hay xấu thì Lâm Tranh cũng chẳng quan tâm.
Lâm Tranh về đến nhà lúc gần tám giờ, tiết trời khá mát mẻ nên cậu mở vòi nước trong sân định tắm cho heo con.
Tuy heo con đã lớn hơn nhiều nhưng so với gia súc bình thường thì vẫn bé hơn nhiều lắm, hơn nữa sau khi trưởng thành rồi kích thước cũng ngừng phát triển, bây giờ trông cũng khá giống một thú cưng.
Trải qua nhiều lần tắm rửa, heo con nhìn thấy Lâm Tranh cầm vòi nước thì không còn liều mạng bỏ trốn nữa mà đứng yên một chỗ chờ cậu đến hầu hạ.
Lâm Tranh tắm cho heo rất nghiêm túc, chà từ lưng đến chân, chỗ nào cũng phải cọ sạch sẽ.
Ngày hè nhiệt độ cao nên heo con vừa tắm xong chưa tới mười phút đã khô.
Lâm Tranh dẫn nó chơi trong sân, nghe thấy tiếng mở cổng bèn quay đầu nhìn ra thì thấy Phong Duật Minh đã về tới.
Phong Duật Minh lấy hộp quà từ trong xe ra, thấy người Lâm Tranh ướt đẫm thì lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận bị cảm.”
Lâm Tranh thấy đồ trên tay anh, tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”
Phong Duật Minh: “Quà.
Ngày mai cha của dượng cậu mừng thọ chín mươi nên chúng ta phải qua đó chúc mừng.”
Hôm sau Lâm Tranh tỉnh dậy rất sớm, khi dì Chu bưng đồ ăn sáng lên bàn Phong Duật Minh vẫn chưa xuống nhà.
Dì Chu: “Chưa thấy cậu Phong ngủ nướng bao giờ, sao hôm nay lại thế.
Tiểu Tranh, cháu lên gọi cậu ấy đi, hôm nay đi mừng thọ người lớn, đến trễ không hay lắm đâu.”
Lâm Tranh lên lầu gõ cửa phòng ngủ của Phong Duật Minh nhưng mãi không thấy đáp lại, cậu bèn vặn tay nắm đẩy cửa vào.
Rèm cửa chỉ được kéo một nửa, ánh sáng khá dư dả, Lâm Tranh chưa bao giờ vào phòng Phong Duật Minh, vừa vào đã bị đông lạnh run cầm cập.
Máy điều hòa mở nhiệt độ quá thấp.
Lâm Tranh không rảnh ngó đông nghía tây, cậu đi thẳng đến giường, khom lưng đẩy con người đang say giấc: “Phong Duật Minh?”
Phong Duật Minh không cử động.
Ký ức Lâm Tranh có rất ít hình ảnh Phong Duật Minh ngủ, lúc còn nằm viện, lần nào cậu tỉnh giấc cũng chỉ thấy anh ngồi đó làm việc nên có một dạo cậu đã lầm tưởng rằng anh không cần ngủ luôn.
Phong Duật Minh nhắm mắt làm giảm đi chút sắc bén thường ngày, bắp chân thẳng tắp lộ ra khỏi chăn mỏng, dáng người cao lớn và cường tráng.
Dù đang ngủ nhưng những đường cong bên dưới lớp chăn kia vẫn mang đến cảm giác mạnh mẽ đầy năng lượng.
Phong Duật Minh mở mắt ra, tròn mắt nhìn Lâm Tranh.
Anh cứ tưởng đâu mình hoa mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Lâm Tranh?”
Lâm Tranh hoàn hồn: “Cháu đến gọi chú dậy, trễ rồi.”
Phong Duật Minh ngồi dậy: “Ừm, dậy ngay.”
Lâm Tranh nghe giọng anh khàn khàn, hỏi: “Chú bị cảm hả?”
Phong Duật Minh xuống giường, lấy quần áo trong tủ ra: “Hơi cảm rồi, lát nữa sẽ đi uống thuốc.”
Lâm Tranh: “…Vậy cháu xuống trước đây.”
Lâm Tranh ngồi trước bàn ăn sáng.
Phong Duật Minh xuống nhà, tóc đã vuốt keo, người đã ăn vận Tây trang chỉnh tề, vẻ uể oải ban nãy đã biến mất.
Trông thấy Lâm Tranh, Lâm Tư Nhu vội bảo Ngô Triết Thanh dẫn cậu đi chơi để bà dẫn Phong Duật Minh đến chỗ một đám người khác, vừa đi vừa nói: “Hôm nay chị giới thiệu một người cho cậu.
Giám đốc thị trường của Lâm thị vừa nghỉ phép vì bị bệnh nên cậu vẫn đang tìm người đúng không? Đúng lúc hôm qua con trai của mẹ nuôi chị tên là Trình Khang vừa về nước.
Nó làm quản lý thị trường ở nước ngoài hai mươi năm rồi, điều kiện rất thích hợp với Lâm thị.
Cậu thử gặp một lần, sau này có muốn hợp tác hay không thì để cậu quyết định.”
Phong Duật Minh: “Cảm ơn chị cả đã quan tâm.”
Lâm Tư Nhu dẫn Phong Duật Minh đến trước mặt Trình Khang, cười nói: “Trình Khang, đây là Phong Duật Minh chị từng nói với cậu.”
Hai người bắt tay làm quen.
Lâm Tư Nhu ngó sang cô gái trẻ tuổi sau lưng Trình Khang, nhiệt tình nói: “Duật Minh, đây là Trình Vi con gái Trình Khang.
Tám tuổi đã sang Mỹ, đi tận mười mấy năm, vừa mới về nước hôm qua đấy.
Con bé cứ nói sống ở đây thấy không quen mãi, lúc nãy thấy cậu chị đã nghĩ sau này Trình Vi muốn đi dạo thì có thể tìm cậu đến tiếp khách rồi.
Tuổi hai đứa cũng gần bằng nhau nên chắc chắn sẽ thoải mái hơn đi chơi với bà già này.”
Trình Vi mỉm cười đưa tay ra: “Chào Phong tổng, em là Trình Vi.”
Phong Duật Minh lịch sự bắt tay với cô ấy: “Chào mừng cô về nước.”
Lâm Tư Nhu lén nháy mắt với Trình Khang, hai người tán gẫu vài câu sau đó lấy cớ lánh mặt.
Với Lâm Tư Nhu, Phong Duật Minh là một người không thể thiếu và quyết phải nắm trong lòng bàn tay.
Bà đặt tay lên ngực tự hỏi, Phong Duật Minh khá trung thành và tận tâm với nhà họ Lâm nhưng bà không dám lơ là.
Phong Duật Minh không ngốc, nếu bà không bỏ đi sự nghi ngờ vô căn cứ và kiêng kị với anh thì sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện.
Đến lúc đó, bà tự biết mình sẽ không đấu nổi.
Huống chi ông cụ đã hôn mê một năm nay, khi nào tỉnh,