Theo Ngô Triết Thanh, mùa đông với mùa hè ăn đồ nướng không cùng một feel.
Ngoài nông trại có hai loại lò nướng trong nhà và ngoài trời, Lâm Tranh không chút do dự chọn cái ở ngoài.
Ba người họ theo nhân viên đi chọn nguyên liệu nướng, lúc đi ngang qua hàng rào chợt có một con heo nhỏ chạy ra từ khe hở lao tới chỗ họ.
Lâm Tranh ngồi xổm xuống tóm được chú heo con, con heo chỉ lớn hơn hai tay cậu một chút, từ lỗ tai đến lưng là mảng lông đen nhưng bụng lại trắng toàn bộ.
Mấy cái chân ngắn trong tay Lâm Tranh đạp tới đạp lui, dáng vẻ ngây thơ khả cúc.
Lâm Tranh vui vẻ nói: “Đáng yêu quá, sao nó nhỏ vậy?”
Nhân viên: “Đây là heo mọi của Thái Lan, trời sinh nhỏ con, sau khi trưởng thành nó cũng nhỏ hơn heo nuôi bình thường rất nhiều.”
Tim Lâm Tranh run lên vì vẻ đáng yêu của heo nhỏ, cậu ôm nó đứng dậy nói: “Bán cho tôi một con được không?”
Nhân viên cười: “Được chứ.”
Ngô Triết Thanh vội cản lại: “Ấy đợi chút, em mua nó làm gì hả Lâm Tranh?”
Lâm Tranh: “Mua về nhà làm thú cưng.”
Bạch Hi: “…….”
Ngô Triết Thanh: “Ai cũng nuôi chó chăn cừu với mèo Thái, khẩu vị của em đặc biệt hơn, nuôi heo.”
Lò nướng được đặt dưới tàng cây ngô đồng, Lâm Tranh xếp xâu thịt dê được xiên sẵn lên trên.
Cậu không có kinh nghiệm, không biết canh lửa nên chỉ biết nhìn bằng mắt, cảm thấy mặt ngoài hơi xém thì giơ lên cắn một miếng, lặp đi lặp lại cuối cùng cho ra một bàn thịt nướng nửa chín nửa sống.
Ngô Triết Thanh không nhìn nổi: “Đúng là lúc trước nên bảo ông ngoại đuổi em ra nước ngoài.
Ít ra thì ở ngoài cọ xát vài năm cũng tự làm được bữa cơm cho mình ăn.”
Lúc Lâm Tranh lên 11, Lâm Tư Nhu đề nghị đưa Lâm Tranh ra nước ngoài du học nhưng ông cụ Lâm thấy mấy năm nay Lâm Tranh được ông nuông chiều không hiểu chuyện lắm, sợ cậu ra nước ngoài sẽ chịu khổ nên không chịu.
Cấp ba Lâm Tranh chịu đủ loại huấn luyện đặc biệt ma quỷ nên lúc thi đại học cậu cũng chẳng thua kém ai, đậu vào trường nằm trong top 20 cả nước.
Lâm Tranh quyết định buông tha cho việc cứu vớt tài năng nấu nướng, ngồi một bên nhìn Ngô Triết Thanh và Bạch Hi phối hợp nướng hải sản và rau dưa rất ăn ý.
Heo con thở phì phì dưới chân Lâm Tranh, cậu lấy một miếng rau xanh đút cho nó lại bị heo con quay đầu né đi.
Bạch Hi: “Lâm Tranh, hay là đưa heo con đi tiêm vắc xin phòng bệnh trước đi? Lỡ đâu trên người nó có ký sinh trùng thì sao.”
Lâm Tranh: “Để lát nữa em ghé vào tiêm trên đường về nhà.”
Không tới 20 phút, Ngô Triết Thanh đã bưng ra một bàn thành phẩm với mùi thơm mê người.
Lâm Tranh định đi lấy nước uống nên hỏi hai người bên chỗ lò nướng: “Hai người muốn uống gì? Uống bia không?”
Ngô Triết Thanh cong khóe miệng: “Con nít không được uống rượu.”
Lâm Tranh: “……”
Cuối cùng Lâm Tranh cầm về một chai cô ca.
Chiều nay Bạch Hi câu được bốn năm con cá nhỏ, nhân viên đã rửa sạch xiên vào que sắt đưa tới chỗ họ.
Sau khi nhận lấy Bạch Hi đang định đặt trực tiếp lên vỉ nướng thì bị Ngô Triết Thanh ngăn lại: “Anh nhớ trước khi làm cá mẹ anh thường quét một lớp gia vị để khử mùi tanh.”
Bạch Hi không biết nấu cơm, Lâm Tranh lại càng mù mờ, mặc dù Ngô Triết Thanh chỉ biết nửa vời nhưng vẫn hơn bọn họ nhiều, nếu anh đã nói vậy thì họ sẽ nghe anh hết.
Bên cạnh lò nướng có chai đựng rượu gia vị, Ngô Triết Thanh đặt cá lên bàn, lấy rượu gia vị quét hết hai mặt rồi mới cầm que sắt để lên vỉ.
“Phừng”, ngọn lửa trong lò nước bùng lên, con cá trên tay Ngô Triết Thanh lập tức bốc cháy.
Bạch Hi: “……”
Lâm Tranh: “Em nhớ ra rồi, rượu dễ bắt lửa.”
Ngô Triết Thanh ho khan mấy tiếng hắng giọng, bình tĩnh nói: “Sai sót, sai sót.”
Khi Lâm Tranh ôm heo con đã tiêm vắc xin về tới nhà đã là chín giờ tối.
Chu Như Phân nghe thấy tiếng động bên ngoài nên khoác áo bước ra khỏi phòng ngủ.
Thấy con heo trong ngực Lâm Tranh, bà buồn cười nói: “Cháu muốn nuôi nó hả?”
Mắt Lâm Tranh khẽ cong, cậu cười tủm tỉm gật đầu.
Chu Như Phân: “Vậy thì làm cho nó cái ổ trong sân đi.”
Lâm Tranh: “Hôm nay muộn quá rồi, cứ để nó ngủ với cháu đi, mai hãy làm.”
Chu Như Phân lo lắng vì con thú cưng này.
Từ nhỏ Lâm Tranh đã được dạy dỗ nuôi nấng rất kỹ, lỡ đâu cậu bị lây bệnh lây khuẩn gì thì phiền lắm.
Nhưng bà biết tính Lâm Tranh ăn mềm không ăn cứng, nếu ngăn cản trực tiếp chắc chắn sẽ gây ra hiệu quả ngược lại.
Bà vờ bất đắc dĩ nói: “Nếu cháu không muốn thì để dì làm.
Trong kho có hộp gỗ rỗng, sẽ xong ngay thôi.”
Chu Như Phân làm giúp việc ở nhà họ Lâm hơn ba mươi năm, xét về mặt tình cảm thì bà được xem là nửa bậc trưởng bối, tất nhiên cậu không thể để Chu Như Phân ra sân làm ổ cho heo con vào nửa đêm được nên lập tức nhượng bộ: “Được được, cháu đi làm là được mà.”
Trong sân có hai cây hoa anh đào được cha mẹ Lâm Tranh gieo xuống năm họ kết hôn.
Mùa đông khắc nghiệt, thân cây trụi lủi đìu hiu loang lổ màu sắc dưới ánh đèn.
Chu Như Phân vào kho lấy hộp gỗ rỗng, Lâm Tranh lấy dây thừng cố định cái hộp dưới tàng cây, hai người cùng nhau làm lỗ thông khí xung quanh.
Xe Phong Duật Minh chạy nhanh vào sân, đúng lúc ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào chiếc hộp.
Lâm Tranh đứng lên nhìn Phong Duật Minh bước từ trên xe xuống.
Heo con từ sau cây chạy ra nhảy tới chân Phong Duật Minh, đi vòng vòng ngửi ống quần anh.
Phong Duật Minh cúi đầu nhìn heo con, đuôi mắt nhướng lên: “Thú cưng Lâm Tranh mua?”
Tay Lâm Tranh vẫn cầm sợi dây thừng dài, nghiêng đầu hỏi: “Đáng yêu nhỉ?”
Dưới ánh đèn đêm là gương mặt tinh xảo của Lâm Tranh, vì nghiêng đầu nói chuyện nên khóe miệng lộ ra chiếc răng nanh trắng muốt.
Tầm mắt Phong Duật Minh dời xuống nhìn con heo dưới chân: “Ừ.”
Chu Như Phân: “Cậu Phong, bây giờ tôi đi chuẩn bị bữa khuya cho cậu nhé.”
Phong Duật Minh: “Không cần, hôm nay tôi không đói.
Mọi người mau làm xong rồi vào nhà đi, nhiệt độ bên ngoài rất thấp.”
Phong Duật Minh xoay người vào nhà, heo con chạy theo sau anh.
Lâm Tranh bước tới tóm nó lại ôm về cạnh hộp gỗ, xoa tai nó nói: “Đây là nhà mi đó, đừng có chạy loạn.”
Lâm Tranh sắp xếp heo con xong thì theo Chu Như Phân vào nhà.
Phòng ngủ của Chu Như Phân ở lầu một, sau khi vào nhà lập tức tắt đèn đi ngủ.
Lâm Tranh biến ba bước thành hai bước chạy lên