Chu Như Phân ly hôn với chồng khi tuổi còn rất trẻ, đứa con gái duy nhất theo cha ra nước ngoài nên hai mẹ con không được gặp nhau.
Mấy năm nay Chu Như Phân thường đón Tết Âm lịch cùng người nhà họ Lâm nhưng năm nay con gái bà đã về nước.
Do dự hết mấy ngày Chu Như Phân mới nhân lúc ăn sáng xin phép với Phong Duật Minh, Tết này bà muốn ở bên con gái.
Phong Duật Minh thoải mái cho bà nghỉ.
Lâm Tranh nghe xong rất mừng cho Chu Như Phân, cười hì hì nhìn bà: “Dì Chu, dì về nhà rồi năm mới cháu phải ăn cái gì đây?”
Chu Như Phân nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: “Có cậu Phong ở đây mà cháu lo gì?”
Lâm Tranh nghi ngờ nhìn Phong Duật Minh: “Chú Phong biết nấu ăn hả?”
Phong Duật Minh giương mắt nhìn cậu: “Yên tâm, cậu không chết đói được đâu.”
Chu Như Phân xin nghỉ năm ngày, mùng ba tháng giêng sẽ quay lại.
Trước khi đi bà phân loại hàng Tết trong tủ lạnh rồi lại viết công thức nấu vào giấy ghi chú dán lên tủ lạnh, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi hết mới đi.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Tranh chưa từng ở nhà một mình, khi cậu tỉnh giấc dì Chu đã đi rồi, Phong Duật Minh thì đi làm từ sớm, cậu quệt miệng đứng trên cầu thang lầu hai nhìn căn nhà trống rỗng nghĩ thầm đến khi mình tiếp quản Lâm thị nhất định sẽ không bắt nhân viên đi làm đến tận trước giao thừa hai ngày.
Giờ này nhà nhà đang chuẩn bị làm đồ Tết mừng năm mới hết rồi, Lâm Tranh mở điện thoại cảm thấy gọi ai ra ngoài chơi cũng không ổn.
Cậu chán muốn chết nên leo lên rạp chiếu phim gia đình ở lầu ba xem phim.
Rạp chiếu gia đình này được lão gia tử sửa sang lại vào vài năm trước.
Năm đó tuổi ông đã cao, làm việc phải hao tâm tốn sức nhiều nên chỉ cần rảnh ông lại thích ở nhà xem phim phóng sự để tĩnh tâm.
Lâm Tranh thích xem các loại phim bom tấn Hollywood nhưng ngẫm lại ở nhà xem loại phim này chẳng có không khí gì nên lật danh sách phim ra chọn một bộ nói về thế giới côn trùng tự nhiên.
Lúc trước thỉnh thoảng Lâm Tranh sẽ xem phim với ông nội, mấy thứ lão gia tử thích xem cậu lại không có hứng nên thường bỏ chạy.
Bây giờ khi tĩnh tâm quay lại cảm nhận thế giới vi mô qua màn ảnh phim phóng sự thì bất giác chìm đắm vào đó.
Trên màn ảnh là một con nhện đang nhả tơ quấn lấy con chuồn chuồn lớn hơn bản thân nó.
Con nhện này nhịn đói khá lâu nên khi phun tơ có hơi kiệt sức, cơ thể nhỏ run run.
Về phía chuồn chuồn, mới đầu vẫn còn đập cánh giãy dụa nhưng sau đó đuôi bị tơ quấn quá chặt, chỉ cựa quậy thôi đã khó lắm rồi.
Lâm Tranh rơi vào thế khó xử, cậu hi vọng con nhện chỉ đi kiếm thức ăn cho vài ngày có thể nhấm nháp mấy miếng nhưng lại mong con chuồn chuồn đáng thương có thể chạy thoát khỏi luật sinh tồn của thiên nhiên.
Phong Duật Minh đẩy cửa phòng ra trông thấy Lâm Tranh với vẻ mặt rối rắm, hai tay nắm lấy sô pha.
Lâm Tranh xem rất nhập tâm nên không chú ý Phong Duật Minh bước vào.
Phong Duật Minh không gọi cậu mà đứng một bên chờ cậu xem hết đoạn này.
Tơ nhận quấn lấy cả đầu chuồn chuồn, đôi cánh mỏng manh bị tơ vặn gãy.
Chuồn chuồn đã chết, con nhện bắt đầu xơi tái bữa cơm.
Lâm Tranh khẽ thở dài.
Phong Duật Minh: “Xuống nhà ăn cơm đi.”
Lâm Tranh giật mình: “Chú về khi nào vậy?”
Phong Duật Minh: “Vừa mới về được một lát, làm cơm trưa.”
Lâm Tranh ngồi trước bàn cơm, trong đầu vẫn còn nghĩ về đoạn phim phóng sự vừa xem máy móc nhét đồ vào miệng, cả mùi vị thế nào cậu cũng không nếm được.
Phong Duật Minh cụp nửa mắt ăn cơm, lên tiếng: “Giữa côn trùng không có quy luật đạo đức gì cả.
Cá lớn nuốt cá bé chính là cách bọn chúng sinh tồn.”
Lâm Tranh đặt đũa xuống: “Cháu biết, chỉ là người quay phim phóng to cảnh chúng nó chết, rõ đến từng chi tiết nên trông rất ghê rợn.”
Phong Duật Minh: “Cậu đổi cách nghĩ khác xem, nếu kết cục vẫn là chết thì dù đẹp hay máu tanh thì cũng chẳng khác gì nhau.”
Phong Duật Minh nói những lời này bằng giọng rất bình thản như thể đang nói hôm nay ra ngoài mặc đồ trắng hay đồ đen.
Lâm Tranh nghe xong lại như mặc áo len lượn ra đường đứng mấy phút, có cảm giác gió lạnh xuyên qua quần áo len lỏi vào da thịt.
Phong Duật Minh ăn một chén cơm, buông chén đũa xuống nói: “Tôi về xông ty đi làm, cậu cứ ăn thong thả.”
Lâm Tranh gọi anh lại: “Khi nào chú nghỉ?”
Phong Duật Minh: “Ngày mai.”
Lâm Tranh cơm nước xong thả chén bát xuống bỏ đi theo thói quen nhưng khi lên lầu mới nhớ ra dì Chu không có nhà, chén bát để đó không có ai dọn.
Cậu lại vòng trở về dọn bàn ăn.
Lâm Tranh chưa bao giờ rửa chén nên đứng trước bồn rửa cậu không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu cầm mấy chai nước rửa chén bên cạnh lên đọc hướng dẫn sử dụng, tìm được một chai dùng để rửa chén thế là đổ vào bồn non nửa bình.
Vời nước mở ra, dòng nước và nước rửa chén tạo ra bọt biển, nửa bình, bọt biển lập tức lan rộng chẳng mấy chốc đã tràn ra khỏi bồn.
Lâm Tranh luống cuống đi tắt nước.
Nửa cánh tay cậu chìm trong bọt xà phòng chà rửa lung tung bằng trực giác, đến khi chén đũa sạch sẽ thì nhà bếp đã thành một đống lộn xộn.
Cả quần áo của cậu cũng bị thấm ướt.
Lâm Tranh nhìn cảnh tượng trước mắt, lần đầu tiên hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
Cảm giác thất bại kích thích ý chí chiến đấu, cậu tìm được cái khăn lau dọn nhà bếp mình bày bừa, dọn được một chỗ thì phát hiện ra chỗ khác cũng bẩn y chang.
Lau lau rửa rửa, thời gian cả buổi trưa đổ hết vào cuộc chiến đấu hăng hái trong bếp.
Sáng sớm hôm sau, Phong Duật Minh đứng ngoài cửa gọi Lâm Tranh xuống nhà ăn sáng.
Tối qua Lâm Tranh ngủ quá muộn nên bây giờ là lúc bù lại, cậu lầu bầu: “Không ăn.”
Phong Duật Minh lập tức xuống nhà.
Hai ngày trước tuyết rơi, hôm nay trời trong hiếm thấy.
Hơn chín giờ, ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua khe hở cửa sổ ánh lên mặt Lâm Tranh.
Lâm Tranh bị ánh sáng chiếu tỉnh.
Xuống giường rửa mặt ra khỏi phòng ngủ, cả phòng ngủ và phòng sách của Phong Duật Minh đều đóng, lúc đi ngang Lâm Tranh có liếc vào trong, không người.
Lâm Tranh xuống nhà nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Phong Duật Minh.
Cậu nhớ rõ tối qua Phong Duật Minh nói hôm nay nghỉ, sao mới sáng sớm mà người đã mất hút rồi
Lâm Tranh ăn sáng xong thì ra sân cho heo con ăn, khi chạy bộ với heo con cậu trông thấy Phong Duật Minh đang ngồi trước cửa sổ sát đất trên nhà kính trồng hoa ở lầu hai.
Phong Duật Minh cúi đầu không chú ý tới tầm mắt Lâm Tranh.
Lâm Tranh chạy lên lầu hai, đi tới nhà kính bày đủ loại giàn hoa.
Phong Duật Minh nghe thấy tiếng bước chân nhưng vẫn không quay đầu mãi đến khi Lâm Tranh lại gần mới hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Lâm Tranh vừa trả lời vừa đứng cạnh Phong Duật Minh.
Phong Duật Minh đang vẽ tranh, trên bức tranh sơn dầu là mặt sân bị tuyết phủ lấp và chú heo con đạp chân sau ăn cơm.
Lâm Tranh từng nghe ông nội nói mẹ Phong