Sáng hôm đó, Lâm Tranh gửi tài liệu được chỉnh sửa hoàn chỉnh cho Lâm Giảo và cô giao cho cậu thêm vài thứ để làm.
Lâm Tranh xoay cổ, không rõ tối qua cậu đã ngủ thế nào để khiến mình bị sái cổ vào sáng nay, vô cùng khó chịu.
Chăm chỉ đến khoảng mười giờ, Lâm Tranh mang ly nước sang phòng nghỉ pha ít cà phê.
An Tĩnh Gia đang ngồi đó ăn bánh quy, thấy Lâm Tranh xoa cổ bèn hỏi: “Bị sái cổ à?”
Lâm Tranh nhe răng trợn mắt đấm vai, nói: “Có hơi hơi, sáng nay đau khổ hơn nhiều khi tớ thức dậy và nó ổn hơn rồi.”
Pha cà phê xong, Lâm Tranh định bê chiếc ly về bàn làm việc và An Tĩnh Gia đã gọi cậu: “Lâm Tranh.”
Lâm Tranh quay đầu.
An Tĩnh Gia: “Cậu đang trốn tớ hả?”
Lâm Tranh khẽ giật mình, cười nhạt nói: “Có đâu.”
An Tĩnh Gia cụp mắt, cười với đôi chút buồn bã: “Tớ đâu có ngốc.”
Lâm Tranh bỗng nghẹn lời, hai người đang im lặng thì có hai đồng nghiệp khác bước vào phòng nghỉ.
An Tĩnh Gia ném hộp bánh quy vào thùng rác, bỏ chạy.
Trước giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp thảo luận về việc đặt món trong nhóm chat và Lâm Tranh cũng gọi cho mình một phần.
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Em không đến nhà hàng đó ăn nữa hả?”
Gần đây trưa nào Lâm Tranh cũng lên văn phòng Phong Duật Minh, cậu lấy cớ với đồng nghiệp là đang thèm mấy món của nhà hàng cách công ty vài trăm mét, chỗ đó lại không cho đặt mang về nên trưa nào cậu cũng đến đó ăn.
Lâm Tranh: “Chạy tới chạy lui phiền quá, em không đi nữa đâu.”
Đến giờ nghỉ, Lâm Tranh gửi tin nhắn cho An Tĩnh Gia: Cậu đừng nghĩ nhiều, chúng ta là bạn bè.
Đầu giờ chiều, An Tĩnh Gia mới gửi lại một tấm ảnh động hình em gấu trúc rơi từ trên cây xuống.
Lâm Tranh không hiểu ý nghĩa của tấm ảnh nhưng trong tay cậu còn việc phải giải quyết nên tạm gác nó sang một bên.
Gần đến giờ tan tầm, Lâm Tranh nhận được điện thoại của Bạch Hi.
“Lâm Tranh, tớ sang nhà cậu ở vài hôm được không?”
Lâm Tranh: “Được chứ, nhưng tớ tưởng cậu đang ở ký túc xá công ty mà?”
Bạch Hi: “Đến chỗ cậu rồi tớ giải thích sau, tối nay tớ sang luôn được chứ?”
Lâm Tranh: “Vậy cậu chờ tớ ở công ty một lát, tớ tiện đường sang đón cậu luôn.”
Bạch Hi: “Không cần, tớ sẽ bắt xe đến đó và chúng ta cùng nhau về.”
Lâm Tranh: “…Ừm.”
Bạch Hi đã ngồi đó và giành giật từng phút giây với thời gian, khi chiếc đồng hồ điện tử vừa reo lên cậu đã bật dậy và vọt ra ngoài.
Bạch Hi cũng hết cách, sau lần say rượu qua đêm ở nhà Ngô Triết Thanh thì anh cứ bám lấy cậu như mấy em gái nhà lành bị cướp đi tấm thân trinh tiết khăng khăng đòi ai đó phải chịu trách nhiệm.
Không đúng, làm gì có cô gái nào mặt dày như anh.
Công ty truyền thông Ưu Giai là một phần sản nghiệp nhà họ Ngô, trước kia mười ngày nửa tháng không thấy Ngô Triết Thanh vác xác đến nhưng gần đây hôm nào anh cũng quẹt thẻ đi làm hết sức đúng giờ.
Đến giờ tan làm lại dùng đủ lí do lí trấu lạ lùng kì quái lôi kéo Bạch Hi về nhà.
Những ngày đầu anh đã dụ được chú cừu non ấy, nhưng bước vào đó thì khác gì đưa dê vào miệng cọp nên Bạch Hi đã phải đề phòng từng chút để không bị anh đánh úp thành công.
Có lần, Ngô Triết Thanh đè cậu trên sô pha hôn từ đầu xuống eo nhỏ khiến Bạch Hi hoảng hốt không dám đến dù anh có nói bất kì điều gì.
Nhưng Ngô Triết Thanh là kẻ không sợ trời cũng không sợ đất, Bạch Hi không chịu về thì anh lẽo đẽo theo cậu đến ký túc xá.
Đó là nơi sinh hoạt của nhân viên, sự có mặt của ông chủ khiến mọi người căng thẳng đến nỗi không dám nấu một bữa cơm.
Bị anh tra tấn vài ngày, Bạch Hi đứng bên bờ vực sụp đổ tinh thần.
Nhưng cậu lại biết rõ mình không có nhiều nơi để đi trong thành phố, có thuê khách sạn thì Ngô Triết Thanh cũng tìm được cách lấy thẻ phòng thôi.
Nếu như có một nơi anh không dám tự tung tự tác, thì đó hẳn là nhà họ Lâm.
Ở trên xe, Lâm Tranh không hỏi han gì, về đến nhà cậu mới đóng cửa phòng ngủ lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
Đột nhiên Bạch Hi không biết nên giải thích với Lâm Tranh thế nào.
Dù rằng Lâm Tranh biết hết những điều cái tuổi này nên biết, nhưng Lâm Tranh trong mắt cậu vẫn còn ngây thơ và trẻ con lắm.
Ngượng ngùng chơi trò tình yêu Platonic* với mấy đứa con gái kia thôi là đủ rồi, cậu không nên bắt Lâm Tranh phải hiểu về tình dục, nhất là tình dục của gay.
(*) Tình yêu Platonic: Là tình yêu cao cả nhất, trong sáng thuần khiết, không liên quan đến tí tình dục nào.
Tuy Bạch Hi chưa yêu lần nào nhưng quá trình trưởng thành của cậu là từng bước trói chặt vào tập thể nơi tình dục chiếm đa số, cậu biết những điều đó và hiểu rất rõ con người có thể trở nên thấp hèn đến mức nào vì nhu cầu sinh lý.
Còn Ngô Triết Thanh, Bạch Hi nghĩ anh chỉ chạy đến tìm chút kích thích cho vui vậy thôi.
Suy cho cùng mấy cậu ấm cô chiêu chẳng có gì ngoài điều kiện này cũng hay chán đời lắm.
Bạch Hi căm ghét tập thể này, nơi cậu không thể tìm thấy tương lai và tôn nghiêm một con người nên có.
Cậu biết Lâm Tranh đang ngồi trước mặt và Ngô Triết Thanh cà lơ phất phơ kia không thuộc về thế giới này.
Thậm chí Bạch Hi còn thấy hơi áy náy vì ban đầu cậu không thân thiết với Ngô Triết Thanh thì anh cũng sẽ không nảy sinh ra hứng thú.
Thế giới đó không hề tốt đẹp, cậu không muốn cho bất kì ai bước vào.
Bạch Hi tránh né ánh mắt Lâm Tranh, chậm rãi nói: “Ừm… Tớ có chút xích mích với bạn cùng phòng nên muốn tránh mặt mấy hôm.”
Cậu không tin Ngô Triết Thanh dám chạy đến đây giương oai.
Lâm Tranh thấy cậu ấp úng bèn thôi không hỏi nữa, cười nói: “Thế thì cậu cứ ở đây, ở bao lâu cũng được!”
Tuần này Phong Duật Minh có hơi lạ, tối nào cũng quay về nhà ngủ.
Lâm Tranh không còn lên văn phòng anh nghỉ trưa nữa, biết rõ cậu vẫn còn giận nên anh luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho rõ ràng.
Nhưng từ hôm Bạch Hi đến nhà họ Lâm thì anh về nhà cũng chẳng có không gian riêng để nói chuyện với Lâm Tranh.
Tối thứ sáu, Ngô Triết Thanh đến nhà họ Lâm.
Lâm Tranh và Bạch Hi đang ở trong vườn tắm cho heo con, mỗi đứa cầm một cái bàn chải lông mềm chà lưng cho heo nhỏ.
Bạch Hi thấy Ngô Triết Thanh bước từ trên xe xuống lập tức ném bàn chải chạy lên phòng ngủ, khóa trái cửa.
Lâm Tranh: “……”
Ngô Triết Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến chỗ Lâm Tranh rồi ngồi xổm xuống tắm cho heo nhỏ.
Lâm Tranh: “Anh lại làm gì chọc Bạch Hi giận rồi hả?”
Ngô Triết Thanh: “Làm rất nhiều.”
Lâm Tranh đập tay, heo con lập tức hừ hừ.
Cậu vội dỗ dành heo nhỏ, đoạn nhìn sang Ngô Triết Thanh nói: “Sao anh lại bắt nạt cậu ấy?”
“Anh có bắt nạt đâu.” Ngô Triết Thanh dừng tay lại, nghiêm túc nhìn Lâm Tranh: “Anh thích em ấy.”
Lâm Tranh: “……”
Hai người cùng nhau lớn lên nên tất nhiên cậu biết vẻ mặt này mang ý nghĩa gì.
Ngô Triết