Lâm Tranh trắng đêm không ngủ, những điều Ngô Triết Thanh nói đã đẩy Lâm Tranh chìm vào khủng hoảng vô biên.
Cậu như một học sinh giải đề toán học, cẩn thận thử từng công thức để tìm ra kết quả cuối cùng.
Đầu óc cậu hoạt động thật nhanh, tất cả những cảm xúc thường bị lờ đi đều được lấy ra xem xét thật kĩ.
Tình cảm của anh hai với chị dâu?
Dù kinh nghiệm tình cảm của Lâm Tranh có ít cách mấy thì giờ phút này cậu cũng biết tại sao mấy ngày trước mình lại nổi giận.
Cậu đang ghen, ăn phải giấm của Trình Vi.
Cậu biết Trình Vi có thể được gả cho Phong Duật Minh, nếu người đi du lịch Singapore với anh là ai khác thì cậu có khó chịu như thế không?
Tất cả mọi cảm xúc đều dẫn đến một đáp án—— Cậu thích Phong Duật Minh.
Lâm Tranh trên giường bỗng bật dậy, đôi mắt hoảng hốt đảo quanh trong ánh bình minh sớm.
Không thể nào, chắc chắn không thể.
Phong Duật Minh là chú cậu, cậu đang suy nghĩ mấy thứ linh tinh gì thế?
Cảm giác hổ thẹn lan từ đỉnh đầu xuống đến gót chân như đang phải cởi hết quần áo đứng trước mặt bao nhiều người, xấu hổ đến nỗi không dám cúi xuống nhìn cơ thể mình mà chỉ đảo mắt khắp phòng ngủ.
Cậu nghe thấy tiếng khởi động xe ngoài sân, tiếp đó là tiếng đóng cửa.
Phong Duật Minh đi rồi.
Lâm Tranh chậm chạp ra khỏi phòng ngủ, lúc lướt qua phòng đọc sách của Phong Duật Minh đã kiềm lòng không đặng chạm vào tay nắm cửa, muốn đẩy vào.
Cậu đứng trước cửa vài phút rồi xoay đi xuống lầu.
Phòng ngủ và phòng sách của ông cụ Lâm nằm ở ngã rẽ cầu thang, Lâm Tranh đẩy cửa phòng sách ông nội ra như đang tóm lấy cọng cỏ cứu mạng, đi thẳng đến bàn cờ đặt bên cửa sổ sát đất ngồi xuống.
Trước kia cậu thường chơi cờ với ông nội ở đây, nếu cậu thua thì ông sẽ sắp lại thế cờ và giải thích cho cậu biết cách sử dụng các chiến thuật trong đó.
Lâm Tranh ngồi bên bàn cờ ngẩn người nhìn chiếc ghế đối diện trống rỗng không một bóng người, mãi một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Ông nội, cháu không thể làm ra chuyện như thế được đâu phải không?”
Lâm Tranh nhìn quanh căn phòng, nhớ đến rất nhiều điều ông từng nói.
Tim cậu thoáng yên tĩnh lại.
Từ khi ông nội nằm viện, cậu đã vô tình di chuyển sự ỷ lại đó sang cho Phong Duật Minh, nên bây giờ chính bản thân cậu cũng phải lăn lộn.
Chắc chắn là do quá cô đơn nên cậu mới đặt anh mắt của mình lên người duy nhất ở lại.
Lâm Tranh ngồi trong phòng sách hai ba tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng lên lầu lộp cộp bèn quay ra cửa nói: “Dì Chu, cháu ở trong này.”
Chu Như Phân đứng ngoài cửa: “Ây dà, sao cháu lại ngồi trong này? Ban nãy có cô bé họ An gọi đến nhà nói điện thoại cháu không có ai nhấc máy làm dì tưởng cháu còn đang ngủ đây.”
Lâm Tranh đứng dậy: “Cháu để điện thoại trong phòng ngủ, để cháu đi xem.”
Màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ đến từ An Tĩnh Gia, Lâm Tranh gọi lại.
“Ngại quá, lúc nãy tớ đang ở phòng khác nhưng không mang theo điện thoại theo.”
An Tĩnh Gia: “Ồ… Làm tớ tưởng cậu không muốn nghe chứ.”
Lâm Tranh: “Sao vậy được?”
An Tĩnh Gia: “Hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Tớ muốn đến Hoan Nhạc Cốc chơi, cậu có muốn đi không?”
Lâm Tranh lập tức đồng ý: “Đi, mấy giờ?”
An Tĩnh Gia nói thời gian, Lâm Tranh cúp điện thoại xong lập tức đi tắm.
Cậu không thể tiếp tục ở nhà được nữa, mỗi lần nhìn thấy cửa phòng ngủ Phong Duật Minh cậu lại nghĩ lan man, sớm muộn gì cũng tự dọa mình thành bệnh mất.
Chiều hôm đó, Phong Duật Minh đang xem tài liệu thì nhận được điện thoại của quản lý công ty chi nhánh tỉnh, hai tiếng nữa cả thảy năm người sẽ đáp xuống sân bay.
Phong Duật Minh gọi Lý Dược vào, giao việc đón người cho anh.
“Bảo lão Tiền đổi xe đi, mấy hôm trước trời mưa lớn làm thân xe dính đầy vết bùn chưa kịp rửa đi đấy.”
Lý Dược: “Lần này chúng ta không thể nhắn lão Tiền đi đón người được, để tôi dẫn theo tiểu Tô đi đón.”
Phong Duật Minh: “Sao lão Tiền lại không đi được?”
Lý Dược: “Chiều này Lâm Tranh đi chơi, lão tiền về đón cậu ấy rồi.”
Phong Duật Minh gật đầu, thuận miệng nói: “Ừm, thứ bảy cậu ấy thích ra ngoài lắm.
Thế thì nhắn tiểu Tô đi.”
Lý Dược cười nói: “Lão Tiền nói cậu ấy muốn đến Hoan Nhạc Cốc, còn bảo ông ấy tiện đường sang đường Xuân Hoa đón công chúa nhà họ An.”
Tay Phong Duật Minh khựng lại, sau đó tiếp tục lật tài liệu.
Có khá nhiều khách du lịch đến Hoan Nhạc Cốc vào thứ bảy, các trò chơi hấp dẫn đều phải xếp hàng.
Lâm Tranh và An Tĩnh Gia tìm mấy trò ít người chơi, đi hết một vòng thì mặt trời cũng sắp xuống núi.
Lâm Tranh thấy người xếp hàng ở trò tháp rơi tự do khá ít nên cậu cũng muốn chơi.
An Tĩnh Gia: “…Cậu vừa mới chơi xong mà?”
Lâm Tranh: “Mấy trò đó không đủ đô, chỉ có trò này là vui nhất.”
“Lúc nãy thấy mặt cậu tái xanh làm tớ cứ tưởng cậu sợ đấy.” An Tĩnh Gia vui vẻ nói: “Tớ cũng muốn chơi.”
Lâm Tranh cười bảo: “Mặt tái xanh là phản ứng sinh lý, không thể điều khiển được.”
Hai người ngồi gần nhau, khi rơi xuống, tiếng hét chói tai của An Tĩnh Gia suýt đâm thủng tai Lâm Tranh.
An Tĩnh Gia vẫn còn tâm trạng để quan tâm bạn, hét: “Sao cậu không la——”
Lâm Tranh: “Không la được——”
Bấy giờ An Tĩnh Gia mới tin rằng Lâm Tranh không sợ, nhưng thường thì ai cũng hét chói tai khi ở trạng thái không trọng lực thế này mà!
Hai người chơi liên tục hai lần, xuống đến mặt đất thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Chân An Tĩnh Gia như nhũn ra, cô nắm tay Lâm Tranh đi sang bên kia.
Lâm Tranh tìm thấy hiên che nắng của hàng thức uống lạnh bèo kéo An Tĩnh Gia vào ngồi, mua hai ly nước giải khát.
Hai người chơi đến xế chiều nên khá mệt.
Gió đêm thỏi qua, An Tĩnh Gia cắn thịt quả, nhẩm đi nhẩm lại những điều cần nói trong đầu mấy lần mới lên tiếng: “Lâm Tranh, hôm nay tớ… Không gọi cậu ra đây chỉ để chơi thôi đâu.”
Lâm Tranh hơi mệt, cậu nằm nhoài người trên bàn nhìn cô: “Thế thì làm gì?”
An Tĩnh Gia cắn môi dưới, nhìn cậu nói: “Tớ thích cậu, cậu không nhận ra à?”
Lâm Tranh đang cắn ống hút, nghe xong lập tức nhả ra ho khan.
An Tĩnh Gia cười tự giễu: “Cậu không nhận ra thật hả? Thế thì tớ quá thật bại rồi.”
Lâm Tranh ngồi thẳng dậy: “À thì… Tớ biết.”
Hai mắt An Tĩnh Gia chợt bừng sáng, khóe môi chợt nhếch lên thành nụ cười ranh mãnh: “Cậu khoan nói đã.
Tớ có một đề nghị, cậu nghe tớ nói trước đã được không?”
Lâm Tranh gật đầu.
An Tĩnh Gia: “Tớ không ngốc, tớ biết cậu không có tình cảm gì với mình.
Nhưng tất nhiên tớ cũng biết với một cô gái tốt như tớ thì dù không thích cậu cũng chẳng ghét đâu, nhỉ?”
Lâm Tranh cười.
An Tĩnh Gia cong cong môi, vẻ mặt khá uất ức: “Đây là đầu tiên tớ thích một người, nếu cứ để nó qua đi nhạt nhẽo vô vị như thế thì hơi khó chấp nhận.
Nếu tớ không nói ra, có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết.
Nhưng dù tớ có lượn lờ trước mặt cậu mỗi ngày thì trong mắt cậu tớ cũng chẳng khác gì những người kia.
Nên tớ phải nói cho cậu biết, dù bây giờ cậu không có cảm giác gì với tớ thì cậu cũng sẽ không xem tớ như bạn bè bình thường, phải không? Mấy hôm nay tớ đã nghĩ ra một cách, hôm nay cậu đừng từ chới vội mà hãy cho tớ thời gian hai tháng, trong hai tháng đó chúng ta vẫn là bạn và vẫn giap tiếp với nhau bình thường… Ừm, hoặc là thân thiết hơn một chút, như những người bạn thân của cậu trong ký túc xá ấy.
Hai tháng sau, nếu cậu vẫn không có cảm giác gì với tớ thì tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa.”
An Tĩnh Gia khẽ nhếch miệng, nụ cười ngượng ngùng nhưng lại đầy cố chấp: “Cậu cho tớ một cơ hội, được không?”
Vẻ mặt kiên quyết và nghiêm túc của An Tĩnh Gia khiến Lâm Tranh chợt thấy hoảng hốt, cậu lại bất giác nghĩ đến bản thân mình tối qua, đột nhiên cậu thấy hâm mộ, hay có thể nói là tán thưởng An Tĩnh Gia.
Cô có thể hiểu rõ lòng mình đến vậy, còn cậu thì không.
Cậu quá ngớ ngẩn, cả tình thân cũng không thể phân biệt được, quả là đáng xấu hổ.
Lâm Tranh lấy nước giải khát uống một ngụm, An Tĩnh Gia vẫn lẳng