Khai giảng, bọn Lâm Tranh trở thành khóa trên như một lẽ hiển nhiên.
Lúc trước vào trường gặp ai cũng gọi anh là không sai vào đâu được, nhưng bây giờ đã có sấp nhỏ ngây ngô bắt đầu gọi họ là đàn anh rồi.
Phòng khoa bầu chọn đại diện hội sinh viên, năm nhất Lâm Tranh đã tham gia vào nhóm truyền thông, trải qua quá trình họp bỏ phiếu thì cậu lên chức nhóm phó.
Nguyên tắc thăng chức của đại học Công rất đơn giản, năm hai bầu phó, năm ba bầu trưởng và cứ thế từ khóa này đến khóa khác.
Thật ra, trưởng nhóm năm ba chỉ tham cho có mặt vì dù sao cũng là năm ba, đến lúc phải chuẩn bị cho kì thi thạc sĩ và bắt đầu suy nghĩ về tương lai nên chẳng còn thời gian chăm lo cho hội sinh viên nữa.
Vậy nên nhóm phó mới là người thật việc thật.
Tuần tập quân sự của sinh viên năm nhất vừa kết thúc thì hội sinh viên cũng bắt đầu tuyển thành viên.
Giáo dục thi cử khiến rất nhiều học sinh chỉ biết nghe lời thầy cô giáo để rồi không biết phải theo ai khi bước chân vào cổng trường đại học.
Họ sẽ thử từng thứ một để trải nghiệm cuộc sống sinh viên đầy màu sắc của bản thân mình.
Những nơi có thể giúp họ mở mang kiến thức trong truyền thuyết, chẳng hạn như hội sinh viên hay các câu lạc bộ, thường sẽ được các sinh viên năm nhất yêu thích.
Nhóm truyền thông cần những bạn trẻ tự tin, dạn dĩ và biết giữ bình tĩnh.
Lâm Tranh ngồi trong phòng phỏng vấn sinh viên mới cùng các thành viên khác.
Sấp nhỏ thì đứng ngoài hành lang chờ đến lúc tỏa sáng, mỗi người có thể phỏng vấn hai nhóm, vì bên truyền thông có Lâm Tranh nên số lượng nhỉnh hơn trông thấy.
Phỏng vấn đến người thứ ba thì Lâm Tranh bắt đầu nổi giận, mấy người này đâu có tới phỏng vấn, rõ là đến ngắm trai mà.
Đứng giới thiệu thôi cũng nói không thành câu, chờ đến khi cậu hỏi thì lại mượn cớ tán gẫu linh ta linh tinh.
Trong đó có một bạn nữ, trước khi đi còn quay lại hỏi: “Đàn anh, em có thể kết bạn WeChat với anh được không?”
Lâm Tranh lạnh mặt: “Bạn vào nhóm tôi đã rồi tính.”
Bạn học bên cạnh ngồi cười nghiêng ngã, vai run run nói: “Tôi nghĩ là cậu nên tránh mặt đi thì hơn, cứ thế này chắc chúng ta chẳng tìm được ai mất.”
Cũng không thể trách Lâm Tranh, hôm hội sinh viên họp và thông báo bắt đầu kêu gọi thành viên mới, tất cả các nhóm trưởng đều phải đứng lên phát biểu để giới thiệu về nhóm và thành tích nhóm đạt được, nhưng trưởng nhóm truyền thông lại có việc bận đột xuất nên Lâm Tranh phải phát biểu thay.
Con người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp nên sau khi buổi họp kết thúc, nhóm truyền thông đã nhận được nhiều bảng đăng kí nhất hội.
Lâm Tranh đứng dậy: “Được rồi, mọi người tiếp tục đi, tôi đi vệ sinh.”
Đẩy cửa phòng ra, các cô gái xếp hàng dài bên ngoài lập tức xấu hổ ngượng ngùng nhìn cậu.
Lâm Tranh hết sức đau đầu, cậu cúi gằm mặt xuống rẽ sang hướng nhà vệ sinh, nhưng vừa đi được vài bước đã đụng phải một cô gái, cô bé ôm cả chồng giấy, hai má ửng hồng nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh.”
Lâm Tranh hất tay định vòng qua.
Cô gái ấy lại nhích sang chặn đường cậu, giọng hơi căng thẳng: “Đàn anh, à, ừm… Cho em hỏi phòng 302 ở đâu ạ?”
Cậu ngẩng đầu nhìn con bé rồi lại quay sang nhìn căn phòng 302 ngay bên cạnh, lòng chẳng chút gợn sóng.
Cô gái nhỏ vẫn tròn mắt nhìn cậu, khóe môi không thể giấu nổi niềm vui sướng.
Lâm Tranh: “Cứ dậm chân tại chỗ là tới.”
Nói xong lập tức vòng qua cô bé đi mất.
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn quanh, trông thấy tấm biển 302 lập tức ảo não gõ đầu mình, này thì căng thẳng là quên hết trời trăng mây gió.
Lâm Tranh nghĩ mình cứ vui vẻ hòa nhã thế này cũng không phải là cách, nhỡ lại rước về cho nhóm một hội chỉ biết mê trai thì chẳng những không có ai làm việc mà bản thân cậu cũng không có nổi ngày yên bình.
Cậu đứng trước bồn rửa tay nhìn ảnh phản chiếu trong gương và nhớ lại dáng vẻ Phong Duật Minh khi nói chuyện với cấp dưới.
Anh cũng đẹp trai là thế, nhưng chẳng có cô gái nào dám nhảy nhót trước mặt anh vì Phong Duật Minh luôn trưng ra bản mặt người ta thiếu mình tám trăm triệu.
Lâm Tranh đứng trước gương thay đổi đủ các loại biểu cảm, trông cũng khó ưa ra phết.
Đến khi thấy mình bắt chước cũng khá giống bản gốc mới giữ luôn vẻ mặt đó quay về phòng học.
Bận rộn cả ngày khiến miệng Lâm Tranh muốn rách đến nơi, cậu nhận được tin nhắn hẹn ăn kem từ An Tĩnh Gia trước giờ tan học, địa điểm là tiệm kem trường vừa mới khai trương.
Trong kì nghỉ hè, từ khi đồng ý lời đề nghị của An Tĩnh Gia, dường như cậu đã rất hợp tác với những lời mời từ cô.
An Tĩnh Gia là người con gái biết chừng mực nên không hề khiến cậu khó chịu, huống chi bản thân cậu cũng đang ép mình chuyển sự chú ý lên người cô.
Dù hiệu quả đạt được rất thấp nhưng vẫn có mà phải không?
Trước tòa nhà ký túc xá có trồng cây táo, độ này đúng vào mùa táo chín nên có mấy sinh viên đang bắt ghế ra cầm gậy trúc hái ăn.
Lâm Tranh đang đi dưới tàng cây thì bị quả táo rơi trúng đầu, cậu sinh viên đứng trên ghế lập tức cười vang xin lỗi: “Xin lỗi cậu nha bạn học!”
Lâm Tranh nhặt quả táo lên, lắc lắc: “Quả này cho tôi nha.”
Táo nhà trồng thế này không ngon bằng một phần ngàn táo lớn trong siêu thị nhưng quả táo nửa xanh nửa hồng trông rất giống một bức tranh.
Lâm Tranh cầm theo quả táo đến tiệm kem, đặt nó trước mặt An Tĩnh Gia, cười nói: “Cho cậu chơi này.”
Tiết trời đầu thu trở lạnh, mưa phùn tí tách mãi không ngừng khiến cả phòng ký túc xá chìm trong bầu không khí ẩm thấp, quần áo phơi ngoài ban công mấy hôm vẫn không khô.
Lâm Tranh lôi tấm trải giường ra khỏi máy giặt rồi ôm ra ban công, thở dài nhìn đống quần áo vẫn còn ướt sũng: “Khi nào mặt trời mới ló dạng đây——”
Hôm nay là thứ bảy, Triệu Hàm và Trường Xuân Dương không có mặt ở ký túc xá, chỉ còn mỗi Lâm Tranh và Bạch Hi nhưng chàng sinh viên kia cũng đang soạn đồ vào túi để chuẩn bị đi làm gia sư rồi.
Trong kì nghỉ hè, Ngô Triết Thanh chạy đến nhà cậu tìm Bạch Hi rồi nói ra những lời đó khiến Lâm Tranh chìm vào hoang mang tột độ không cách nào thoát ra được nên cậu chẳng còn hơi sức đâu đi quan tâm đến tình hình cụ thể giữa hai người này.
Hơn nữa, nếu Bạch Hi không chủ động nói thì Lâm Tranh cũng không biết mình có nên hỏi về những vấn đề nhạy cảm như thế không.
Bạch Hi xếp gọn bàn rồi quay sang nói với Lâm Tranh: “Lâm Tranh, tớ ra ngoài nha.”
Lâm Tranh: “Tối cũng không về luôn hả?”
Mặt Bạch Hi chợt ửng đỏ: “Ừm.”
Bây giờ không có ai trong ký túc xá, Lâm Tranh chắp tay sau lưng đi thẳng đến chỗ Bạch Hi, kề sát mặt cậu cười nhạo: “Có phải là sau này cứ cuối tuần là cậu với anh tớ lại quấn lấy nhau không?”
Bạch Hi: “Nếu tớ không đi, anh ấy sẽ đến trường tóm… Tóm tớ.”
Lâm Tranh nhìn Bạch