Cẩm Y Vệ thu dọn hành trang, người ra vào đều thấy được Trường Nhạc quận chúa đi theo sau Thẩm đại nhân, Thẩm Yến bận nghe người báo cáo các tình huống tuần tra, thậm chí là cùng với bên Lục Minh Sơn giao tiếp.
Vẫn là công chúa không có việc gì, chậm rãi từ từ đi cùng Thẩm đại nhân ở phía sau.
Thỉnh thoảng, khi Thẩm Yến đang suy nghĩ hay nói chuyện, bên cạnh nhàn nhạt thốt ra một tiếng, "Thẩm đại nhân, có khát không? Có muốn uống nước không? Đây là trà Linh Bích ủ pha từ sương núi.
Rất mát và thanh giọng."
Thẩm Yến quay đầu, cảnh cáo liếc nhìn nàng một cái.
Lưu Linh ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi Thẩm Yến đang tiếp tục công việc của mình, Lưu Linh lại nổi lên như Quỷ Hồn, nói: "Thẩm đại nhân, ngươi có mệt không? Ta thấy ngươi đang đổ mồ hôi, có nóng hay không? Phải nói ta một tiếng a."
"..."
Thẩm Yến nghiến răng, hắn rất nhiều việc, không có thời gian cùng Lưu Linh lộn xộn, nàng là nữ nhân quá nhiều chuyện, càng nói chuyện với nàng càng không rõ ràng.
Nhưng cho dù Thẩm Yến mặc kệ, Lưu Linh vẫn là càng ngày càng hăng hái, "Thẩm đại nhân, ngươi muốn ăn cơm sao? Ta buổi sáng không thấy ngươi ăn cơm.."
"Ngươi," Thẩm Yến bị nàng làm cho da đầu tê dại, ánh mắt trầm xuống, kéo nàng qua, "Đi với ta."
Lúc đó Lục Minh Sơn và Nhạc Linh trên đường tình cờ nhìn thấy Thẩm Yến đang kéo cánh tay của Quận chúa Trường Nhạc đi, Thẩm Yến nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng Thẩm Yến lại lười nhường một bước.
Đoán là Lưu Linh bị kéo đi đến bước chân còn không vững căn bản không nhìn thấy hai ngươi kia.
Nhạc Linh không khỏi ngây người thở dài, "Thì ra quan hệ giữa công chúa và Thẩm đại nhân tốt như vậy, chẳng trách nàng.."
Lục Minh Sơn nắm chặt lấy tay nàng, siết chặt, trong ánh mắt hối lỗi và vòng tay an ủi của đối phương, Nhạc Linh chớp chớp giọt lệ trên lông mi, ôn nhu cười khẽ, "Minh Ca, đừng suy nghĩ nhiều, ta nhất định sẽ giúp ngươi và công chúa hòa giải."
"Linh muội muội..
Đa tạ ngươi..
Ta đã từng đối với ngươi như vậy, ngươi còn nguyện ý.."
"Minh Ca, ngươi nói bậy bạ gì đó? Kỳ vọng lớn nhất đời ta chính là Minh Ca ngươi được vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ cần ngươi vui vẻ, ta thấy đều đáng giá." Nhạc Linh khẽ thì thào, đóng vai Tiểu Bạch liên hoa.
Nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu như ngươi hạnh phúc, mà hạnh phúc không liên quan gì đến ta, ta tại sao phải đáp ứng ngươi? Nằm mơ! Ta cả đời không hạnh phúc, Lục Minh Sơn ngươi cũng phải như vậy.
Ai bảo ngươi là người yêu ta, ai bảo ngươi cũng yêu ta, lại làm chuyện có lỗi với ta chứ.
Lúc này Thẩm Yến đang kéo Lưu Linh vào một phòng xá, đóng cửa lại, lạnh giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ta mượn ngươi làm việc sao?"
"Ngươi không có gọi ta," Lưu Linh nhẹ giọng nói, "Là tự ta chính mình buồn chán, kiếm chuyện chơi với ngươi"
"..."
Thẩm Yến hiểu ra sự mỉa mai không che giấu của cô, trực tiếp cau mày, rất không kiên nhẫn, "Nếu có gì cứ nói thẳng, đừng chơi trò mập mờ với ta, ta không có thời gian đùa với ngươi."
Thẩm Yến giống như một thanh kiếm trong bóng tối, cảm xúc của hắn chính là lưỡi kiếm, khi hắn chỉ thẳng vào ngươi, chính là sát khí bức người khiến cho người ta sợ hãi, mà hiện tại lưỡi kiếm này đang chỉa vào phía Lưu Linh.
Hắn đặt tay ngang bên đầu nàng, giống như nếu nàng trả lời không đàng hoàng có thể động tay động chân bất cứ lúc nào.
Thẩm Yến nhìn có vẻ nguy hiểm, ai biết hắn sẽ có hay không ra tay đánh nữ nhân.
Lưu Linh cũng không sợ hắn, khí tức lạnh lùng của hắn có thể dọa người khác đến hai chân run rẩy, nhưng lại không thể khiến tiểu tình nhân nhỏ của hắn nhấc mi, Lưu Linh từ đầu đến cuối đều giống như tùy tiện, bị hắn án vào trên cửa khéo ngã.
Trên cửa, búi tóc cuộn lại có chút xõa ra, tóc vụn áp vào gò má tuyết, nàng cười, "Bây giờ thẳng thắn như vậy, sao tối hôm qua không thấy ngươi một đao đi thẳng vào?"
Một lúc lâu, nàng nghe thấy một tiếng cười trầm thấp trên đầu.
Không cam lòng ngước mắt, tóc trán bị Thẩm Yến chèn ép
Nàng nghe thấy lời nói của Thẩm Yến bình thản mà lạnh lùng, "Tối hôm qua ta một đao thẳng kiếm vào, nào có ngươi hôm nay thẳng thắn như vậy sao?"
"..."
Lưu Linh bị lời nói của hắn làm cho nghẹn ngào, nàng từ cuối mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Yến, bắt gặp nụ cười khó giải thích được của Thẩm Yến.
Cô bình tĩnh mắng, "Muộn sao."
"Ồ, ai cho phép ngươi trêu đùa ta, lại không cho ta đánh trả?" Thẩm Yến thì thào nói.
"Ý của ta là, ngươi luôn nói về những cái gì đó, hãy thực hiện một số hành động thiết thực."
Thẩm Yến thâm tình nhìn thiếu nữ dũng cảm không sợ hãi gì này, sắc mặt tĩnh lặng, trong lòng có chút lạnh lẽo, hiểu được ý của Lưu Linh, nàng muốn cùng hắn quên hết tất cả chỉ có tình yêu điên cuồng bất chấp, phá hủy trí mạng nàng mặc kệ, nàng chỉ muốn vui vẻ một trận.
Nàng bây giờ muốn ngủ cùng hắn.
Không quan tâm hắn có thể cưới nàng hay không.
Nói cách khác, nếu hắn không cưới nàng, nàng ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái – nàng chán ghét cùng người dây dưa không rõ.
Thẩm Yến nghĩ: Người con gái mà hắn thích, tận trong xương tủy đã thối nát đến như vậy, có đáng để hắn làm Thánh phụ mà mang nàng ra ngoài hay không?
Cùng với Lưu Linh dây dưa thật nhàm chán, Thẩm Yến không muốn quan tâm đến nữa nên xoay người rời đi.
Có tiếng người bên cạnh đột nhiên vang lên, theo bản năng hắn vươn tay ôm lấy nàng, Thẩm Yến lẳng lặng nhìn cô gái trong tay, nghe Lưu Linh bình tĩnh nói: "Vừa rồi ta suýt chút nữa đã ngã xuống rồi, cám ơn Thẩm đại nhân."
Thẩm Yến nhìn không có gì để nói, hắn còn chưa bước một bước, nàng vẫn đứng vững vàng, sao có thể phát ra tiếng kêu kinh hoàng như vậy?
Thẩm Yến khẽ cười, trong lòng Lưu Linh còn bối rối, hắn nâng cằm nàng lên, ra lệnh: "Cười lên đi."
"..."
Lưu Linh sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân.
Nhưng trong đôi mắt đẹp trong veo kia, lại ẩn chứa một linh hồn quấn lấy chính mình, thỉnh thoảng lộ ra mềm mại lúc thì nóng nảy, hai phong cách trái ngược này lại nằm trong cùng một người, không những không thấy nó quái dị mà ngược lại càng thấy nó có mị lực hấp dẫn, khiến con người ta sa đọa.
Thẩm Yến lòng mềm như kẹo bông, cũng không trách cứ nàng.
Lưu Linh đối với hắn sẵn lòng cười còn với những người khác thì không, liền vì nàng mà cười, vì nàng nghe lời ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng muốn cố gắng.
Hắn chắc chắn rằng mình cũng rất thích Lưu Linh, nàng cứng miệng lại ngoan cố, da mặt dày nhưng cũng yếu ớt.
Coi như nàng thích làm trời làm đất thì hắn cũng thử nguyện theo ý nàng mà đi xuống.
"Thẩm đại nhân, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta," Lưu Linh phản ứng đẩy đẩy hắn, "Tại sao lần nào cũng không làm tới cùng?"
Mỗi lần!
Tình sâu nghĩa nặng, hợp tình hợp lý.
Thẩm Yến cũng chỉ vừa hôn vừa ôm, cũng không có bước tiếp theo, lần thứ nhất còn tưởng Thẩm đại nhân ngại ngùng, thôi được rồi, thông cảm cho hắn, lần thứ hai Thẩm đại nhân là không có vị hôn phu, cho nên hẳn là không có kỹ năng, sợ mất mặt, tốt thôi lại thông cảm lần nữa, lần thứ ba, hắn đưa tay sờ sờ quần áo của nàng, vẫn là không có bước tiếp theo..
Thông cảm cái quỷ a!
Lưu Linh không thể hiểu được vẻ kiêu ngạo của Thẩm Yến – nam nhân không nên nóng lòng sao? Không cần hôn nhân liền có thể bên trên, không phải là ước muốn của tất cả nam nhân trong thiên hạ sao.
Thẩm Yến đưa tay ôm trán, Lưu Linh thật sự rất cố chấp, cãi cọ lâu như vậy, đề tài kéo đi xa như vậy, nàng vẫn nhất định phải kéo trở về như vậy.
Hắn nhìn nàng, một lúc lâu sau, trong đôi mắt sáng ngời của Lưu Linh, chậm rãi lên tiếng, "Ngươi muốn nghe nguyên lai hay có thay đổi?"
"..."
Có khác biệt gì không? "Có thay đổi thì sao?"
"Ta trong lòng yêu thích ngươi, bất đắc dĩ ngủ cùng ngươi, sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi."
"Ta không quan tâm chuyện đó! Ah Thẩm đại nhân, đừng nhìn ta chằm chằm như thế ta sai rồi..
còn nguyên lai thì sao?"
"Ta sợ ngươi chịu không nổi."
"..."
Lưu Linh nhất thời ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, nàng rốt cục hoàn hồn, lãnh đạm nhảy ra khỏi vòng tay của hắn, lạnh giọng nói: "Hạ lưu."
Nàng lại nghe thấy nụ cười trầm thấp của Thẩm Yến sau lưng.
Lưu Linh nhìn lại hắn, vẻ mặt Thẩm Yến cứ như vậy nhàn nhạt, nhất thời không thể biết được lời hắn nói vừa rồi có phải là thật hay không, là đang trêu chọc nàng, hay là nói thật?
Lưu Linh nóng từ tận gốc tai, hiện tại không muốn lấy câu hỏi này làm phiền Thẩm đại nhân nữa, cũng không dám làm phiền người khác khi bọn họ đang xử lý công việc.
Tại công chúa biết điều ngoan ngoãn như vậy, các cung nữ thở dài: Chắc chắn chỉ có Thẩm đại nhân mới trị được công chúa! Thẩm đại nhân không xuất hiện nữa, liền nói vài câu với công chúa, công chúa cũng không gây chuyện náo loạn gì nữa.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Nhạc Linh chủ động tìm tới cửa, muốn công khai xin lỗi, nói thực có lỗi với công chúa.
Lưu Linh làm phiền nhiều như vậy, khó hiểu là Lục Minh Sơn đã tới rồi, tại sao Nhạc Linh còn quấy rầy mình?
Nàng căn bản không để ý đến Nhạc Linh chút nào, vì Nhạc Linh cảm thấy có lỗi với nàng, muốn chạy đi tìm nàng chịu hành hạ, Lưu Linh liền phân phó thị nữ mang Nhạc cô nương đến tiếp tục làm hạ nhân, miễn là không đung đưa trước mặt nàng là được.
Mới đầu nhìn thấy Nhạc Linh chịu khổ, Lục Minh Sơn không đành lòng, muốn nói chuyện với Lưu Linh, nhưng bị Nhạc Linh thuyết phục.
Nhạc Linh đáng thương, "Minh Ca, thực có lỗi với công chúa chính là ngươi và ta.
Nếu như ta chịu chút ủy khuất, công chúa có thể tha thứ cho ngươi, ta sẽ làm tất cả."
Lục Minh Sơn thật ra rất cảm động, nhìn tình yêu lúc cao lúc thấp, về phương diện này chỉ số IQ của hắn hạ thấp vô hạn, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn đối xử với Nhạc Linh tốt hơn mỗi ngày, cũng là trong quá trình lấy lòng lại Lưu Linh, phát hiện Lưu Linh đã đi quá xa, gần như trở tay không kịp.
Nhưng nàng là vị hôn thê do Lục gia chỉ định, hắn không nỡ để nàng đi.
Nhất là Lưu Linh mỗi lần không cần mặt mũi đuổi theo phía sau Thẩm đại nhân, làm cho Lục Minh Sơn trong nháy mắt khó chịu, Lục Minh Sơn chưa từng biết Lưu Linh theo đuổi một người, lại là chuyện cố chấp như vậy, có lẽ hắn không nên nóng lòng như vậy.
Lưu Linh bản chất là một người ương bướng, càng thuyết phục thì càng đẩy nàng về phía Thẩm Yến, ngược lại hắn thờ ơ, thì Lưu Linh có thể thấy nhàm chán, trong lòng sẽ nguội lạnh.
Lục Minh Sơn hi vọng Lưu Linh chỉ là quan tâm nhất thời, dù sao hắn có chuyện cầu Thẩm Yến, trước khi chính thức nói, hắn không muốn đắc tội Thẩm Yến – đám sát thủ kia, người khác đoán chừng là Lục gia của hắn, mặc dù Lục Minh Sơn luôn miệng "chắc chắn là hiểu lầm rồi", nhưng trong thâm tâm biết rõ, võ công như vậy, ngoại trừ Lục gia, không còn ai khác.
Rồi có chuyện xảy ra.
Để lấy lòng Lục Minh Sơn, Nhạc Linh suốt ngày làm việc hầu hạ dưới công chúa, đóng vai tiểu Khả Liên bị ức hiếp, có lẽ nàng ta thực sự nhập vai quá sâu, đang cố gắng làm việc liền xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.
Chạng vạng tối lúc đi theo thị nữ cùng đi giã gạo, thần chí hoảng hốt, nhất thời chân nhũn ra, rớt xuống sông.
Khi Lục Minh Sơn ôm cô nương mặt mày tái nhợt ướt sũng trở về khiến mọi người sửng sốt.
Rốt cuộc là chuyện xảy ra với thị nữ của Lưu Linh, khi thị nữ trở về sẽ đáp lời công chúa, vẻ mặt cũng không căng thẳng lắm, bọn họ biết chỉ cần bọn họ không quá đáng, công chúa sẽ vô điều kiện bảo vệ bọn họ.
Không nói đến tai nạn này, bọn họ còn không có đụng tới Nhạc cô nương, đối với Nhạc cô nương cũng không nói một lời, quận chúa nhất định cũng sẽ để bên ngoài.
Lưu Linh vừa mới bị Thẩm Yến vội vàng quay lại, uống một ngụm trà, nghe thị nữ của Lưu Linh bị rơi xuống nước, cũng không có cảm giác gì, hờ hững "Ồ" một tiếng, biểu thị ta biết rồi, Lưu Linh lại tiếp tục thổi hơi nóng trà trên tay, trong ánh mắt trừng trừng của thị nữ, nàng du âm thanh: "Ta ép một chút".
"..."
Linh Bích nổi giận dùng đùng đến bẩm báo, "Quận chúa, Lục công tử nói đám người Linh Âm khiến Nhạc cô nương rơi xuống sông, muốn trói lại đem đến chỗ Nhạc cô nương, nhận tội trước giường."
"Hắn dám!" Lưu Linh vỗ bàn đứng dậy, chén trà và những thứ tương tự trên bàn đều bị nàng lật úp, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Yến được Linh Tê dẫn vào, đúng lúc nhìn thấy nàng đang nổi cơn tam bành.
Lưu Linh nội tâm có phải là mình quá hung dữ rồi không? Ấn tượng của nàng đối với Thẩm đại nhân lại không tốt lắm, nếu như bị hủy hoại như thế này, Thẩm đại nhân có thể không muốn nàng nữa..
Lưu Linh nhẹ giọng nói: "Ta không cần hắn trói thị nữ của ta, bản quận chúa ta đích thân đi xin lỗi Nhạc cô nương."
Nhưng bộ dạng của nàng nào giống đi "xin lỗi" chút nào, ước chừng là đi xem kịch cãi nhau còn được.
Tới cửa, Lưu Linh ra hiệu cho Thẩm Yến nhường đường, Thẩm Yến vẫn giữ nguyên tư thế như Thái Sơn, Lưu Linh kia đè nén xuống tính khí bừng bừng, ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen huyền của Thẩm Yến, nàng lập tức trở nên nóng nảy hơn, "Ngươi đang làm gì vậy? Ta đi qua cửa cũng phải cần ngươi phê chuẩn sao?"
"Không muốn gây sự." Thẩm Yến cảnh cáo nàng.
"Làm sao vậy?" Lưu Linh dùng sức hất tay hắn ra và đáp lại một cách mỉa mai.
"Nhạc Linh bị bệnh.
Ngươi cứ thế này đi, là muốn chuẩn bị phát qua bệnh khí, chiếm nàng nằm trên giường?"
"..."
Lưu Linh sững sờ, bình tĩnh nhìn Thẩm Yến hồi lâu, đối phương vẫn là lạnh nhạt như vậy, chính là mình suy nghĩ nhiều mà hiểu lầm hắn, đúng vậy, để Thẩm Yến thương cảm hẳn là rất ít.
Cô mỉm cười nhìn xuống y phục của mình, bởi vì mới từ bên ngoài trở về, Thẩm Yến đã nói rõ hôm nay sẽ không lên đường, sau khi Lưu Linh trở về rửa mặt một phen, pha một ấm trà và cầm một cuốn sách, chuẩn bị lên giường ngủ.
Lưu Linh thờ ơ hỏi: "Vậy thì phải làm sao?"
"Ta đi với ngươi."
"!" Lưu Linh hơi giật mình, hai mắt nhíu chặt, nàng biết tại Lục Minh Sơn giai đoạn này, Thẩm Yến không thích xuất hiện thành đôi với nàng, hắn căn bản tránh mặt nàng, lý do không khó đoán.
Thẩm Yến không muốn để người khác có cơ hội nhận xét vô trách nhiệm, bất đắc dĩ dụng tâm của hắn đã bị sự vô liêm sỉ của Lưu Linh hủy hoại một cách bất lực.
Nên dạng này hắn muốn cùng nàng đi không thể không nói quá bất ngờ.
Khi ra khỏi cửa, Lưu Linh nghiêng đầu nhìn Thẩm đại nhân bên cạnh, thị nữ dẫn đường, nhân lúc không ai để ý nàng đưa tay sờ về phía bên hông của Thẩm đại nhân, bị hắn cảnh giác nắm chặt thủ đoạn.
Thẩm Yến ánh mắt kiên nhẫn: Ngươi có thể dè dặt hơn? Bình thường hơn?
Lưu Linh hỏi: "Thẩm đại nhân đi cùng ta, là thương ta sợ ta bị người khác bắt nạt sao?"
"Ta sợ ngươi khi dễ bắt nạt người khác." Thẩm Yến lạnh lùng nói.
Lưu Linh hừ hừ bước qua hắn, áo dài, eo thon vạt áo xẹt qua, tỏa hương thơm ngát, ở Thẩm Yến, Lưu Linh từ lâu đã quen nghe lời hắn ngược lại.
"Lục công tử, chúc mừng! Vị này..
phu nhân không sao, chỉ là đang mang thai ba tháng, nên chăm sóc cẩn thận.
Làm sao có thể luôn làm những việc nặng nhọc và mệt mỏi đó được?"