Chữ "Linh" trong tên Lưu Linh, từ thủy, cũng có thể hình dung âm thanh trong trẻo.
Từ khi sinh ra đến nay, nàng không có nhiều cơ hội giới thiệu mình với người khác, quận chúa là vinh hạnh do thượng đế ban tặng, nàng thật sự không cần giới thiệu nhiều.
Nhưng khi giới thiệu tên cho Thẩm Yến nghe, mặc dù mới lạ, nhưng cũng là gì đó rất tốt đẹp, một khoảnh khắc đáng nhớ.
- -Ngươi đi theo ta làm gì? Sợ ta nghĩ quẩn nhảy sông sao?
Mặc dù nói chuyện với Thẩm Yến với giọng điệu trêu chọc là thế nhưng Lưu Linh biết đó cũng không phải là một lời nói đùa.
Khi còn nhỏ nàng đã từng nghĩ, mẫu thân của nàng chết đi, có phải nguyên nhân cũng vì cái tên của nàng.
Có quá nhiều nước tràn tới, nên mẹ nàng đã chết chìm dưới nước.
"Ngươi đã giết mẫu thân của mình!" phụ thân nàng trách cứ nàng.
Từ nhỏ đến lớn hắn luôn nói như vậy.
Tất cả mọi người đều nói như vậy.
"Ta hại chết mẫu thân của mình." Lưu Linh trong lòng cũng nói như vậy.
Cho nên, khi đứng bên bờ sông, khi đối diện với dòng nước vô biên, khi cảm nhận được sự mát lạnh và tiếng gọi của nước, làm sao Lưu Linh lại không nghĩ đến mẹ mình?
Nàng nói chuyện với Thẩm Yến tự nhiên như thế, nhưng những gì nàng nhìn thấy là cách mẹ nàng tự kết liễu mình trong một ngày thu mưa tĩnh mịch.
Cái chết của mẫu thân nàng rõ mồn một trước mắt, làm sao nàng có thể giao tiếp với người một cách bình thường.
"Ngươi chưa từng nghĩ tới việc cùng mẫu thân chôn cùng sao?" Quảng Bình Vương phi không thể tin nổi sự lạnh lùng của cô con gái riêng này.
Lưu Linh cứ như vậy sống trầm mặc, cứng đầu, một mình nàng sống trong sân viện của mẫu thân.
Ngày ngày mưa dầm dề, bóng ma khóc đêm, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn sống trong sân viện này.
Bất luận là thấy dòng nước lớn bé thế nào, chảy xiết ra sao, liền không nhịn được muốn đi qua, nhìn thử một chút.
Một bên là thế giới trắng đen tĩnh mịch, một bên là cuộc sống không có gì đặc sắc nhân sinh..
Nàng nhìn thấy mẫu thân người ướt sũng đứng dưới dòng nước, mái tóc dài như tảo, cây rong quấn quanh, mẹ nàng đang nói chuyện với nàng, bằng giọng điệu như ngày xưa nhẹ nhàng ôn nhu: "A Linh, xuống với ta đi.
Ta đã đợi ngươi rất nhiều năm, ta rất nhớ ngươi, ta rất là cô đơn.."
"Ngươi không sao chứ?" Thẩm Yến nghi vấn, ý thức được nàng không được tự nhiên
Lưu Linh hít sâu một hơi, cúi đầu không nhìn tới hướng mẫu thân đang đưa tay ra kia, nàng co người lại, đối với Thẩm Yến nói: "Ta tên Lưu Linh"
Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Lưu Linh." Thẩm Yến gật đầu, giọng nói trầm ỗn, "Ta nhớ rồi."
Lưu Linh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy đôi mày rậm và rõ ràng của Thẩm Yến, tràn ngập sự an tĩnh dịu dàng ôn nhu, trong lòng có chút xúc động, chưa từng có ai gọi riêng tên nàng, nhưng cũng không khiến nàng cảm thấy xa lạ và chán ghét chút nào.
Thẩm Yến đặt tay lên cái trán có gió thổi và ướt đẫm mồ hôi lạnh của nàng, vẻ mặt ngưng trọng, áp chặt vai nàng, bình tĩnh nói: "Lưu Linh, nghe này, có vấn đề gì, ngươi phải nói cho ta nghe."
Lưu Linh lúc đó dường như nhớ tới lời hứa của Thẩm Yến với nàng, "Ta cũng khác với những gì ngươi nghĩ.
Ngươi không biết, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nàng không biết liệu hắn có thực sự làm được hay không, nàng không biết mình có thể chống cự không xuống dưới hay không, trong chốc lát, lướt qua nhiều quá khứ chợt hiện lên trong đầu.
Mẫu thân đang yên tĩnh bên mặt, trong một thân cây có con ốc sên, dưới chân nàng có một chú chó con đang chạy nhảy, một đóa hoa nỡ, một chiếc lá rụng..
nhân gian hoàn mỹ..
Lưu Linh đối với những âm thanh này nói: "Câm miệng!"
Cái chết luôn cám dỗ nàng, và nàng cố gắng chống cự.
Thẩm Yến từng khắc từng giờ đợi nàng động tâm, nàng từng bước tiếp nhận.
Không có gì là đúng hay không đúng, nên hay không nên, Lưu Linh chỉ là muốn làm như vậy.
Tùy tiện đi.
Nàng lùi về sau, thân thể như mất đi sức lực chống đỡ tức thì, đem cả người ôm vào trong vòng tay của Thẩm Yến.
Vòng tay của hắn không rộng, thậm chí có một tia lạnh, chút hơi ấm áp cũng không.
Thế nhưng khi dựa vào hắn, đôi tay nàng rét run, nắm lấy bàn tay Thẩm Yến siết chặt, nàng thực sự có thể cảm nhận được nhiệt độ, lòng bàn tay có vết chai sần của hắn khiến Lưu Linh an tâm.
Nàng nói nhỏ với hắn, "Ta muốn rời khỏi đây.
Thẩm Yến, ta không thể ở lại đây."
Thẩm Yến quay đầu lại, liếc nhìn mặt nước bình lặng không gợn sóng, sau đó nhìn đến cô gái càng ngày càng yếu ớt trong vòng tay của hắn, làn nước này giống như một cái hố đen, có ma lực lôi kéo xuống vực thẳm.
Lưu Linh vừa mới bắt đầu đứng ở bên này, lúc cùng hắn nói có thể nói cười, bây giờ lại như bị hút hết khí lực, đáng thương cô độc.
Hắn nhẹ gật đầu, "Được."
Bất kể vì lý do gì, Thẩm Yến đều sẽ bảo vệ Lưu Linh, khi một chiếc lá đung đưa rơi xuống dòng nước, Thẩm Yến đã ôm chặt lấy eo nàng, đỡ Lưu Linh lên khỏi mặt đất, nhanh chóng lướt về phía chân trời mà đi.
Phong dương nước thanh, họ đã bỏ lại thế giới này phía sau rất xa.
Lưu Linh cằm sát bên cạnh Thẩm Yến, ôm chặt lấy hắn, ánh mắt trở lại bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có móng tay dài đang bấu trên vai Thẩm Yến mới có thể biểu hiện chút tâm tình nàng lúc này.
Nàng nhìn thấy mảnh nước sau lưng mình ngày càng xa, nàng nhìn thấy vẻ mặt thấy vọng của mẹ khi mình rời đi.
- - A Linh, ngươi tại sao không xuống cùng ta đi?
- - Thật xin lỗi, ta không thể đi cùng ngươi, ta biết ngươi là giả.
Lưu Linh tự nói trong lòng, hết lần này tới lần khác thuyết phục chính mình.
Đó đều là giả.
Nàng biết.
Chỉ có Thẩm Yến người đang ôm nàng là thật, nàng ôm Thẩm Yến thật chặt, như ôm lấy hy vọng của chính mình, hy vọng của nàng giống như ánh mặt trời, nâng cô lên khỏi hỗn loạn và hư vô.
Mặt trời lặn chiếu vào khuôn mặt của Thẩm Yến, kim hoàng xán lạn, Lưu Linh chợt nghĩ – có lẽ tất cả những đau khổ trước đây của nàng đều là chờ Thẩm Yến xuất hiện, có lẽ hắn chính là ánh sáng của cuộc đời nàng.
Lúc này Lưu Linh tâm tình ngọt ngào vô cùng hạnh phúc với Thẩm Yến, nàng liệt kê những ưu và khuyết điểm của Thẩm Yến, sau đó nhận thấy trong mắt mình, Thẩm đại nhân không có nhược điểm, hắn là người ưa nhìn, chín chắn, giàu có, không có gì là không làm được, có thể nói đùa, sẽ cười vì nàng, còn hái sao điều khiển tinh quang cho nàng.
Khuyết điểm duy nhất của Thẩm Yến là quá nhạy cảm với sự nồng nhiệt của nàng.
Nhưng đây không phải là một khuyết điểm – nàng sẽ luôn khiến hắn điên cuồng.
Thẩm đại nhân của nàng, hắn là duy nhất, là đặc biệt nhất, nàng muốn hắn.
Nhưng chỉ qua một ngày, Lưu Linh đã lật đổ tình yêu đẹp đẽ của mình.
Thẩm đại nhân của nàng, nên mạnh mẽ tự tin, nên bình tĩnh và ổn trọng.
Hắn có thể trêu đùa nàng, có thể tùy ý bắt nạt nàng, hoặc không xem trọng chuyện của nàng.
Nhưng làm sao hắn lại có thể thỏa hiệp với một người như Lục Minh Sơn, hợp tác? Có hợp hay không thì thật ra Lưu Linh cũng không quan tâm lắm, điều làm nàng khó chịu là hắn làm sao có thể làm mình bị thương?
Khi Linh Tê Linh Bích vội vàng đến nói với nàng, "Tiểu tỳ nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, ra xem liền bị Cẩm Y vệ đuổi về ngay.
Tiểu tỳ nghe nói Thẩm đại nhân đổ rất nhiều máu.."
Nàng còn chưa nói hết lời, bởi vì quận chúa nhà bọn họ đã tái mặt, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chuyện là đám người bọn họ lại gặp thích khách tới ám sát, quy mô của lần ám sát này mạnh chưa từng có, người của Lục Minh Sơn cũng ra tay giúp đỡ Cẩm Y Vệ, cùng Cẩm Y Vệ truy đuổi bọn sát thủ này.
Hai bên nhân mã đều dũng mãnh, đối thủ cũng muốn lấy mạng của Thẩm Yến và Lục Minh Sơn nên trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt.
Kết quả, Thẩm Yến và Lục Minh Sơn đều bị thương.
May mắn thay là các sát thủ đều bị giết chết hoặc bắt sống.
Phân phó Cẩm Y vệ thu dọn chiến trường, kiểm tra chi tiết, Lục Minh Sơn đi tới trên người toàn thân có vết máu, mệt mỏi đụng độ với Thẩm Yến, "Thẩm đại nhân, bây giờ ngươi nên tin tưởng, Lục gia không có tham gia vào việc ám sát này, phải không?"
Thẩm Yến liếc nhìn Lục Minh Sơn, đôi bên ngầm hiểu ý nhau, đây là Lục Minh Sơn cùng Thẩm Yến tranh chấp mấy ngày, nhượng bộ vài ngày, có vẻ như đã có thể hòa giải.
Lục Minh Sơn giúp thẩm Yến tiêu diệt hoàn toàn bọn sát thủ, nhưng Thẩm Yến muốn đem Lục gia hướng ra ngoài.
Về phần sát thủ là ai, có phải người của Lục gia hay không, Cẩm Y Vệ bên này điều tra Vân Dịch cùng đám sát thủ bị bắt sống, có thể lấy được bao nhiêu tin tức giá trị, Lục Minh Sơn lại không can thiệp vào được.
Bệ hạ rất bất mãn với các đại gia tộc, trong lòng luôn muốn tìm một lý do thích đáng, tốt nhất có thể chép lại tất cả cái đại gia tộc.
Người Từ gia thậm chí không dám vào triều, Lục gia của bọn họ cũng phải co rúm lại.
Trước khi đại cục được sắp xếp ỗn thỏa, không được xảy ra sự cố gì đối với Cẩm Y Vệ bên này.
Lục Minh Sơn hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Thẩm Yến: Lúc trước hai người chỉ thỏa thuận miệng, hẳn Thẩm Yến sẽ có hay không giữ lời hứa, dựa theo nhận thức nhiều năm nay của hắn, Thẩm Yến là một người nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng cũng không thể nào tin tưởng hoàn toàn..
Dù sao cũng là thân làm Cẩm Y Vệ, Thẩm đại nhân đến một lúc nào đó cũng sẽ bị hắc hóa.
Bất quá Thẩm Yến sau đó có thay đổi như thế nào, hiện tại hắn cũng không có kế hoạch làm kẻ thù của Lục gia, đáp lại lời nói của Lục Minh Sơn, "Ta hiểu rồi."
"Minh Ca! Minh Ca!" Đang nói chuyện, liền nghe thấy cô nương thanh âm lo lắng, theo tiếng nhìn lại, người chạy tới chính là Nhạc Linh vẻ mặt hoảng sợ, mái tóc dài xẹt qua một chút, nghe được tin người yêu bị thương, không nghĩ được gì, cả người trống rỗng.
Mãi đến khi nhìn thấy Lục Minh Sơn, ánh mắt mới sáng lên, chạy về phía người yêu, nhào vào ôm chặt lấy.
"Họ nói ngươi bị thương rất nặng! Minh Ca, ta đã vô cùng sợ hãi! Ngươi không được xảy ra chuyện gì, vạn lần cũng không được xảy ra chuyện.."
"Đừng lo lắng, Linh muội muội, ta không sao.
Đừng khóc.." Lục Minh Sơn lau nước mắt cho Nhạc Linh, ôn nhu chậm rãi, lại cảm nhận được không khí quen thuộc, bất giác ngẩng đầu, đó là sự phô trương của Trường Nhạc Quận chúa.
Nhạc Linh đang tiều tụy vì lo lắng cho người trong lòng, nhưng Trường Nhạc quận chúa đi đến, lại bình tĩnh thoải mái, giống như mang theo một đám người đi tuần tra vậy.
Đi phía sau Luu Linh có đại phu, thị nữ, người hầu cùng một đám người đi vào bãi chiến trường đẫm máu lúc này.
Nàng vuốt vuốt mái tóc dài xõa trên má, xắn tay áo dài lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần, cùng trên đó vòng tay xanh biếc.
Nàng nhàn nhã nhìn quét khu vực xung quanh, ánh mắt hướng tới phía bên này, mới bước tới.
Thẩm Yến cũng như Lục Minh Sơn ánh mắt đều rơi vào trên người Lưu Linh.
Lưu Linh nhìn Lục Minh Sơn.
Thẩm Yến từ từ cảm thấy thân thể khó chịu, sắc mặt tái nhợt.
Lục Minh Sơn trên mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc, nhẹ nhàng đẩy ra Nhạc Linh đang khóc thút thít, đi gặp Lưu Linh, "A Linh, đa tạ ngươi.."
Lưu Linh híp mắt nhìn hắn, "Thật đáng tiếc, sát thủ làm sao không giết được ngươi?"
"..."
Khuôn mặt Lục Minh Sơn đột nhiên cứng đờ, bị tát vào mặt khiến hắn vừa xấu hổ vừa bực mình, nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Linh đi ngang qua hắn.
Nàng đứng ở trước mặt Thẩm Yến, ánh mắt thẳng tắp bình định, không nhìn Thẩm Yến với vẻ ôn nhu, con mắt rơi vào cánh tay bị thương của hắn.
Nàng tiến lên một bước, vươn tay vỗ về cánh tay bị thương của hắn, thở dài nói: "Thì ra Thẩm đại nhân cũng sẽ bị thương.
Thật không thể tin được."
"..."
Lưu Linh đập một phát cực mạnh, nghiến răng nghiến lợi, đối mặt với vết thương của Thẩm Yến, với tư thế và sức lực của nàng, không thể đợi Thẩm Yến nôn ra máu ba lần nữa.
Cảm giác được Thẩm đại nhân đau xót và buồn bực, tất cả mọi người vội vàng cúi đầu, e ngại ánh mắt của công chúa và sợ nữ nhân kia sẽ lại tìm tới chính mình.
Đây là một người nữ nhân bệnh hoạn!
"..."
Lục Minh Sơn cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.
Tự nghĩ đến nếu Lưu Linh đối xử với mình như vậy liệu mình có chịu được không.
Tự thấy kết quả không được lạc quan, liền bình tĩnh kéo Nhạc Linh rời đi, tránh xa nữ nhân đáng sợ này một chút.
Hắn nghĩ thầm: A Linh trước đây đơn thuần, trong sáng, hắn rất thích nàng, nhưng có lẽ đúng như lời nàng nói, nàng chỉ đang giả vờ thôi.
A Linh của hắn sẽ không như vậy..
hung tàn.
Chỉ có nhân vật cường hãn như Thẩm Yến mới không nổi giận, đôi mắt đen láy như có ánh sao quanh quẩn, cùng Lưu Linh "liếc mắt đưa tình".
Cười tươi có ích lợi gì, xem đi, thành công trong việc làm cho đôi mắt của quận chúa nổi giận trở lại?
Lưu Linh quay lại hỏi những người hầu đi theo mình: "Ta muốn các ngươi chuẩn bị giấy bút, đã mang đến chưa"
Linh Bích bất đắc dĩ gật đầu, "Hồi quận chúa, tỳ nữ đã an bài xong."
"Được, vậy thì.." Thẩm Yến che miệng nàng lại.
Thẩm Yến xoa xoa cái má trắng như tuyết của nàng cười, "Chúng ta về nhà rồi phát điên tiếp, được không?"
Không nói lời gì, Thẩm đại nhân ôm lấy công chúa không nghe lời này đi, khách khí gật đầu với Lục Minh Sơn, lôi kéo Lưu Linh đi, đám người tự nhiên cũng thuận theo không dám trì hoãn việc của Lưu Linh và Thẩm đại nhân.
Ở phía sau, nhìn bọn họ đi tới đi lui như vậy, Lưu Linh bị Thẩm Yến lôi đi, hiển nhiên như không coi chuyện nàng làm ra sao, Lưu Linh mới đầu muốn kiếm chuyện một chút, lúc không được gì, nàng dứt khoát từ bỏ, để mặc Thẩm Yến giày vò.
Loại này tình tứ công khai trước mắt Lục Minh Sơn, khiến hắn tái xanh mặt mày.
Hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn: Lưu Linh quả thật đã động tâm với Thẩm Yến, Thẩm Yến cũng không từ chối tình cảm ấy.
Nhưng nếu Lưu Linh và Thẩm Yến đến với nhau thì hắn sẽ ra sao, còn Lục gia thì sao, mối quan hệ giữa Lục gia và Quảng Bình vương phủ sẽ ra sao?
Phải chăng Lưu Linh luôn chỉ quan tâm đến bản thân mình mà không màng đến người khác?
Nàng không chỉ là Lưu Linh, nàng còn là Trường Nhạc quận chúa, là cháu dâu tương lai Tam nhi mà Lục gia để mắt tới, con ruột của Quảng Bình Vương phủ!
Sao nàng có thể ích kỷ như vậy?
"Minh Ca, ngươi..
thật sự muốn cưới quận chúa sao?" Nhạc Linh thấy thần sắc biến đổi trên gương mặt Lục Minh Sơn, cắn chặt răng, dùng đau đớn sức ép lấy lý trí bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
Lục Minh Sơn thở dài, "Linh muội muội, ngươi không biết, địa vị trong nhà của ta rất đáng xấu hổi, chỉ cần cưới nàng, thế lực của ta mới vững hơn một chút."
Hắn cũng yêu thích Nhạc Linh, nhưng Nhạc Linh không mang đến cho hắn được những thứ đó.
Nhạc Linh thì thào nói: "Ta hiểu được."
- - ta hiểu, vậy nên ta không thể chần chừ gì nữa lại làm Thánh Mẫu, ta phải làm theo Từ cô nương chỉ định, nhất định không cho các ngươi tái hợp cùng nhau được.
Minh Ca, ngươi phải yêu ta, toàn tâm toàn ý yêu ta, ngươi phải như vậy, nếu không ta sẽ phát điên lên và sẽ lại làm ra những điều khủng khiếp gì đâu.
Cùng lúc đó, Lưu Linh được Thẩm Yến đưa đến chỗ của mình, thân thủ hất lên, nâng cằm tự hào "Hiếm khi thấy Thẩm đại nhân bị thương.
Ta đột nhiên có cao hứng, định tại chỗ họa cho Thẩm đại nhân một bức tranh, làm kỷ niệm."
"..."
Người hầu gái đi theo sau, trong mắt hiện