Lục Minh Sơn và Nhạc Linh bị vây trong hỏa hoạn, cửa sổ bị người bên ngoài chặn lại, xin giúp đỡ thất bại, tình cảnh cùng đường mạt lộ.
Lưu Linh lấy tư thế cao ngạo, kiêu căng đứng trước tòa nhà đang cháy ngùn ngụt, thưởng thức những âm thanh đập cửa và cầu cứu hoảng loạn, kịch liệt của hai kẻ bên trong.
Nàng đứng trước đám người, tóc đen như mực, nét mặt hờ hững, ánh mặt lạnh bạc, khí chất cao quý, bày ra thứ khí thế không thể phạm của kẻ đứng trên người khác.
Mà vị cấp trên đích thực là Thẩm Yến thì ôm cánh tay, lành lạnh từ xa đứng xem, bộ dáng không màng thế sự.
Đây chính là kết quả của cuộc cãi nhau giữa hai người --- không ai thèm để ý đến ai nữa.
Bên này phóng hỏa, nháo nhào làm trò giữa đêm yên tĩnh thành công đánh thức toàn bộ bách tính sống xung quanh.
Đám dân thường nghe động tĩnh lớn, hất chăn, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi ra hóng chuyện, nhưng vừa nhìn thấy mấy nhân vật khí thế sừng sững kia lập tức rụt cổ, đóng cửa trở về.
Có người dũng cảm chạy đến báo cho nhóm nha dịch tuần tra ban đêm: “Đại nhân, có kẻ phóng hỏa.”
Đám người trong nha môn đêm hôm khuya khoắt bị dựng dậy, ai cũng cảm thấy khó chịu, cau có.
Mắt thấy đám phạm nhân phóng hỏa xong mà còn không thèm đào thoát, thể hiện rõ thái độ cợt nhả xem thường luật pháp, cả gan làm loạn! Kẻ cầm đầu lũ nha dịch giận dữ, hét lên: “Bắt lại.
Bắt tất cả lại! Dám phóng hỏa! Bắt đến nha môn hết cho ta…”
Một tấm thẻ bay qua dưới mí mắt hắn, tên này giận quá đang định nổi trận lôi đình thì ánh mắt vô ý quét qua hàng chữ trên tấm thẻ bài “Cẩm Y Vệ”, dọa hắn hai chân mềm nhũn xém chút ngã ngồi trên mặt đất, giọng nói gã sai dịch lập tức nhỏ đi, khúm núm, lấy lòng: “Thì..
thì ra là các vị đại nhân của Cẩm Y Vệ đang làm việc.
Xin… xin thứ lỗi đã quấy rầy…”
Gã do dự một lát, thầm nghĩ khó khăn lắm mới gặp được Cẩm Y Vệ hàng thật giá thật, có phải cũng nên đi thể hiện chút lòng thành.
Đúng lúc này nghe được một thanh âm chầm chậm, lãnh đạm vang lên: “Mấy vị không phải muốn bắt kẻ phóng hỏa hay sao?”
Hả???
Gã nha dịch ngẩng đầu lên, căn bản không thấy được người nói chuyện, ngược lại ánh mắt hắn va phải một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, đang đứng trước thế lửa hung hãn.
Gã cầm đầu đám nha dịch cảm thấy có gì đó không đúng, ha ha gượng cười, đang định kéo đám huynh đệ rút lui, thì lại gặp phải một tên đồng đội óc heo khác hùng hổ cầm đao phi lên, rống to: “Là ai? Ai phóng hỏa? Lập tức theo chúng ta về nha môn…”
“Im mồm!” Tên đại ca dẫn đầu mặt mày nhăn nhúm, giơ tay gõ vào đầu hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nói lung tung cái khỉ gì thế? Cái này không phải quá hiển nhiên rồi sao? Chắc chắn các đại nhân đang làm việc công.
Chúng ta không nên ở đây tạo thêm gánh nặng cho các Cẩm Y Vệ đại nhân!”
Một tràng tiếng hét kêu cứu tuyệt vọng của cả nam, cả nữ từ trong nhà truyền tới, tiếng đập cửa dồn dập hoảng loạn, hai chân gã lại càng run rẩy, đồng thời kiên định hạ quyết tâm không dính dáng gì đến vụ việc này.
Cẩm Y Vệ rõ ràng đang phóng hỏa giết người!
Bọn hắn xui xẻo bắt gặp, quấy rầy đương nhiên phải làm bộ không nghe, không biết, không thấy.
Các tiền bối già đi trước thường xuyên phổ cập cho đám trẻ bọn hắn sự điên rồ, khát máu của Cẩm Y Vệ.
Tóm lại chính là thứ người bình thường tránh càng xa càng tốt.
Những tên thủ hạ đầu óc heo dưới trướng lại chẳng chút nhanh nhạy, vẫn chưa thôi hy vọng, giãy dụa nói: “Lão đại, vụ phóng hỏa này hình như không phải Cẩm Y Vệ…” Không thì vị Cẩm Y Vệ vừa rồi hỏi câu kia làm gì?
Tên dẫn đầu trợn mắt, bặm môi, thầm nguyền rủa tên thuộc hạ đầu óc trì độn dưới trướng, nhưng trên mặt vẫn phải trấn định, bình tĩnh, khách khách khí khí nói: “Hiểu lầm chỉ là hiểu lầm thôi…”
“Lửa do ta phóng,” Một giọng nữ tử thanh lãnh vang lên, đem toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh tập trung lên người nàng.
Thần sắc nàng hờ hững, lạnh nhạt, coi đám người vừa đến như khách không mời: “Thẩm đại nhân muốn tống ta vào tù?”
Lời này hiển nhiên không phải nói với họ.
Tên sai nha nghe có người chủ động thừa nhận mình phóng, hào hứng, phấn chấn kéo kéo tay lão đại: “Huynh nhìn đi, ta đã nói mà.
Không phải Cẩm Y Vệ đại nhân phóng hỏa! Chúng ta gô cổ nàng ta…”
“Ngậm miệng.
Ngậm miệng cho ta!” Gã cầm đầu nhóm sai dịch giờ phút này chỉ muốn nổi trận lôi đình với cấp dưới.
Gã liếc nhìn vị thiếu nữ mặt mày lãnh tanh, khí chất băng giá tựa sương tuyết giữa trời đông.
Hàng mi dài của nàng khẽ rung lên, thong dong buông ánh mắt, hiển nhiên từ chối mặt đối mặt với gã.
Nhưng dáng vẻ của thiếu nữ này… Giọng tên đầu lĩnh tiếp tục hạ thấp, khách khí gượng cười: “Tất cả chỉ là hiểu lầm….”
Lần này mặc kệ đám thủ hạ đầu đất nói gì, tay nha dịch cầm đầu cũng quyết tâm rời chốn thị phi này càng nhanh càng tốt.
Tận đến khi không còn nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng và tiếng gào thét cầu cứu nữa, gã đầu lĩnh mới dám cong lưng, nhìn trước ngó sau đảm bảo chắc chắn không có kẻ theo đuôi.
Đến giờ gã mới thở phào một hơi, tựa lưng vào tưởng, hổn hển ngồi thở, phát hiện lưng áo mình đã thấm đẫm mồ hôi.
“Không có người theo dõi đúng không?”
“Lão đạo, chúng ta là nha dịch, người của Cẩm Y Vệ cần gì phải theo dõi chúng ta?”
“Vậy cũng chưa chắc! Nói không chừng Cẩm Y Vệ sợ chúng ta nói cái gì ra ngoài, phái người tới khử huynh đệ ta cũng không biết chừng…”
Nhìn đám huynh đệ tỏ vẻ xem thường, không tin, gã hạ thấp giọng dạy dỗ, “Các ngươi biết cái gì!?? Cẩm Y Vệ giết người không chớp mắt, một khi đã rơi vào tay họ thì khỏi nghĩ đến cơ hội sống sót! Khi ta còn bé đã tận mắt chứng kiến Cẩm Y Vệ giết người.
Giữa ban ngày ban mặt, trước bàn dân thiên hạ, bọn họ còn dám công khai giết người! Hơn nữa ai cũng biết Cẩm Y Vệ là chó săn của bệ hạ, được bệ hạ ngầm đồng ý trao cho quyền hành sinh sát.” Nghĩ đến cơn ác mộng tuổi thơ, giọng gã nhỏ dần, những cảm xúc sợ hãi dâng lên, cả người run lẩy bẩy.
“Lão đại, huynh đừng tự dọa mình nữa.
Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.
Hiện tại Cẩm Y Vệ đều phải làm việc theo đúng luật lệ, quy định, không còn lớn lối, ngang ngược lạm dụng quyền lực như trước nữa.” Có người nhỏ giọng nói thầm, “Và lại chúng ta chẳng phải đã nghe rõ cô nương kia nói lửa không phải do Cẩm Y Vệ phóng, mà do nàng ta làm hay sao? Lão đại gan huynh quá nhỏ, dù chúng ta không dám đối phó với Cẩm Y Vệ, nhưng một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ cũng khiến huynh sợ hay sao?”
Hắn chưa nói xong đã bị gã đầu lĩnh đập mạnh một phát: “Đầu ngươi chỉ để trang trí cho có thôi hả? Cũng chẳng dễ nhìn nữa.
Sao ngươi không thử dùng cái não bé hơn não chim ấy mà nghĩ xem, một cô nương có thể đứng cùng với Cẩm Y Vệ.
Hơn nữa đám Cẩm Y Vệ kia còn nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của nàng ta.
Ngươi nghĩ nàng ta có thể là một nhân vật đơn giản được ư? Ai da, ta nói này đầu óc ngươi dạng này cũng có thể làm sai nha nổi sao? Tốt nhất là đổi nghề đi!”
Đám nha dịch mới vừa rồi còn cười cười nói nói bỗng chốc im bặt.
Mặc dù đại ca của bọn họ nhát gan, nhưng lời nói cũng rất có lý, tầng lớp cao đánh nhau, bọn họ chỉ là đám lâu la tốt nhất cứ nên biết điều giữ mạng, tránh càng xa càng tốt.
Ngay trên mái hiên bọn họ đang ngồi nghỉ, một Cẩm Y Vệ trẻ tuổi, mặt mày lãnh đạm lẳng lặng lắng nghe toàn bộ mấy lời đám nha dịch xì xào to nhỏ bên dưới.
Một tên nha dịch bất ngờ ngẩng đầu sau khi thấy bóng đen phía trên lập tức hoảng hốt.
Hắn run rẩy nheo mắt nhìn thật kỹ, vầng trăng sáng tỏ từ trong đám mây đen đủng đỉnh đi ra, một trận gió lạnh phất qua, đến khi nhìn lại đã không còn thấy người đâu.
Hết thảy đều nhanh đến mức không nhìn ra dấu vết.
Lòng gã thoáng phát lạnh, nghe tiếng đồng môn gọi, vội vàng quay đầu chạy như ma đuổi.
Cẩm Y dạ hành, rõ ràng là một thế lực hoàn toàn cách xa bọn họ.
Nhưng tại một số thời điểm lại gần trong gang tấc, khiến họ cảm thấy bất kỳ lúc nào tính mệnh của bản thân cũng có thể dễ dàng kết thúc trong tay đối phương.
Cũng may bọn họ không nói ra lời nào quá đáng, những Cẩm Y Vệ kia cũng không đến nỗi xuống tay giết bọn họ.
Nếu ở trường hợp ngược lại… có khi nào… sẽ giết … đúng không?
Vào lúc này, Lục Minh Sơn ôm cô nương yếu ớt bị sặc khói trong lòng, kinh ngạc phát hiện, thì ra Lưu Linh là người tàn nhẫn, máu lạnh như vậy!
Nếu hắn sớm biết thách thức giới hạn chịu đựng của Lưu Linh sẽ gánh chịu hậu quả này, hắn tuyệt đối sẽ không hồ đồ hành động.
“Lục Minh Sơn, ta hỏi lại lần nữa, Lưu Nhuận Bình đã chết chưa?” Cửa bị chặn từ bên ngoài, thế lửa hung hãn, tiếng Lưu Linh rõ ràng, lạnh lẽo truyền đến bên tai hắn.
Ban đầu hắn còn định nói vòng vo sang chuyện khác, hoặc ra điều kiện với Lưu Linh.
Nhưng những cách này có vẻ đều chẳng ăn thua.
Hắn cho là mình hiểu rõ nàng, ngỡ là bản thân đã nắm chắc trong tay nhược điểm của nàng.
Nhưng toàn bộ đều những hiểu biết trước đó, vào giờ khắc này hoàn toàn vô dụng.
Hắn cúi thấp người, đầu cúi sát xuống đất, không ngừng ho khan: “Ta không biết.”
Lưu Linh không nói lời nào, ngọn lửa vẫn hung tàn tham lam nuốt chửng mọi thứ.
Một lát sau, Lưu Linh hỏi lại: “Lưu Nhuận Bình sao rồi?”
Lục Minh Sơn trầm thấp bật cười, đôi khi hắn cảm thấy Lưu Linh thật thú vị.
Quan hệ giữa nàng và Quảng Bình Vương phủ đã tệ đến mức không tệ hơn, nàng lại còn có tâm để ý đến sinh tử của đứa bé kia.
Yêu yêu hận hận, dây dưa vướng mắc, rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ gì?
Hắn thật sự muốn trào phúng nàng nhưng với năng lực hiện tại hắn thậm chí còn chẳng thể tự thân thoát nổi đám cháy này.
“Ta không biết.” Lục Minh Sơn dùng hết sức bình sinh bình sinh cố gắng thò đầu ra khỏi cửa, cảm giác thiếu dưỡng khí dần dần bóp nghẹt hắn, cánh cửa nóng như thiêu như đốt, thậm chí hắn có thể cảm nhận được xà ngang trên đầu sắp không chịu nổi nữa, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống đè chết hắn và Linh muội muội… tất thảy khiến Lục Minh Sơn cảm thấy chân thực sự thống khổ, bất lực.
Hắn nhất định phải nói gì đó, phải nói gì mới có thể cứu được bản thân hắn đây?
Bịa đặt cũng vô dụng, Lưu Linh không phải kẻ ngốc.
Nàng là người điên.
Nếu còn tiếp tục câu giờ dài dòng, nàng nhất định sẽ thiêu chết hắn.
Còn nàng có gì phải sợ.
Với địa vị của nàng, giết một Lục tam lang không được gia tộc coi trọng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Điều mà Lục Minh Sơn có thể chắc chắn duy nhất đó là Lưu Linh không thực sự muốn giết hắn.
Nàng chẳng muốn giết ai cả, nàng muốn hai tay mình sạch sẽ, không dính máu…
Nhưng theo thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình.
Có lẽ hắn căn bản chưa từng hiểu rõ Lưu Linh, có lẽ nàng thực sự không sợ giết người…
Hắn rơi vào bối rối, hoảng loạn.
Lưu Linh chỉ chăm chăm hỏ hắn tình trạng của Lưu Nhuận Bình, nhưng lần này hắn thực sự không lừa nàng, hắn không biết.
Đáng tiếc, Lưu Linh không tin hắn.
Lục Minh Sơn vừa nghĩ biện pháp cứu lấy bản thân, vừa nháo nhào dập những đốm lửa đang rơi trên ống tay áo.
Đại não hắn không ngừng quay cuồng, nghĩ biện pháp lấy lại sự tín nhiệm của Lưu Linh hoặc cho nàng điều nàng muốn biết.
Thế lửa bắt đầu khó khống chế, Cẩm Y Vệ đứng xung quanh đã không còn khí định thần nhàn nổi nữa.
Một Cẩm Y Vệ tiến đến nói nhỏ vào tai Thẩm Yến: “Đại nhân, nếu còn tiếp tục mặc kệ, chỉ sợ Lục công tử sẽ mất mạng! Chúng ta có ra tay cứu hỏa không?”
Nếu Lục Minh Sơn chết ở đây sẽ rất khó ăn nói.
Thẩm Yến lẳng lặng đứng trong bóng đêm, trên mặt không có biểu hiện gì.
La Phàm nhanh trí lại gần, nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân, nếu không may Lục công tử bỏ mạng thì trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu quận chúa.
Ngài nhẫn tâm nhìn người Lục gia đối phó với quận chúa sao?”
Trên nét mặt hờ hững, dửng dưng thoáng một cái nhíu mày rất nhẹ, sau đó lại nhanh chóng trở về vẻ bàng quan: “Việc của quận chúa liên quan gì đến ta?”
“...” La Phàm vạn lần không nghĩ tới kết quả này, lập tức sửng sốt, chỉ muốn chửi đổng trong lòng.
Thẩm đại nhân sao lại thế chứ?
Dù ngài ấy và quận chúa có cãi nhau, nhưng cũng không thể nói mặc kệ là mặc kệ thật được.
Cậu ta cũng ý thức được bản thân nhiều lời, chỉ e là không đề cập đến quận chúa, đại nhân còn để bọn họ cứu hỏa, vừa nhắc đến quận chúa, Thẩm đại nhân lập tức mắt điếc tai ngơ để kệ Lục công tử chết trong đám cháy…
Có vẻ đại nhân đang vô cùng tức giận.
La Phàm nhìn trộm Thẩm Yến lần nữa, lại lén nhìn một bên sườn mặt lạnh lẽo, quyết tuyệt của quận chúa: Chỉ sợ nàng ấy nghe được mấy lời vô tình này của đại nhân.
Tất cả đám người đứng xung quanh đều hiểu được mức độ nghiêm trọng của trận cãi vã trước đó…
Tại thời điểm ai cũng mang tâm tư khác, Thẩm Yến chỉ nhàn nhạt nhìn đám lửa hừng hực cháy, thầm nghĩ: Thật ra, Lục Minh Sơn cứ thế chết cháy trong đám lửa kia cũng không tệ.
Chút phiền phức cần giải quyết này so với hậu hoạn để Lục Minh Sơn sống, dễ xử lý hơn nhiều.
Lưu Linh có lẽ chỉ muốn lừa Lục Minh Sơn, chứ không phải thật sự muốn giết hắn.
Mà kẻ vẫn vân đạm phong kinh đứng phía sau nàng như không quan tâm thế sự lại thực lòng nổi sát tâm với Lục Minh Sơn.
Nàng cho là Thẩm Yến không chịu phối hợp với mình, là đang tức giận nàng, nhưng lại không ngờ, Thẩm đại nhân lạnh nhạt như vậy là muốn trì hoãn thời gian, thuận tay đẩy Lục Minh Sơn vào đường chết.
Đây là một trò chơi tâm lý, ai cứng rắn, vững vàng đến cùng mới có thể giành thế thượng phong.
Tại thời điểm Lưu Linh bắt đầu lo lắng, rốt cục cũng nghe được lời cầu xin tha thứ của Lục Minh Sơn, “Bức thư đó là phụ thân nàng viết sau khi trở về Giang Châu, về sau cũng không thấy Quảng Bình vương phủ có động tĩnh nào khác.
Bằng vào hiểu biết của ta về Vương gia, có lẽ đệ đệ nàng vẫn còn sống!”
“...” Nút thắt trong lòng hiện tại mới chậm rãi được nới lỏng.
Quả nhiên là vậy…
Nàng biết chắc chắn sẽ như thế.
Lưu Nhuận Bình sao có thể chết không lời giải thích hợp lý vậy được.
Nếu thật sự chết rồi, nàng thực sự hoài nghi, đôi phu phụ Quảng Bình vương tốt kia có phải nhẫn tâm đến độ con trai ruột cũng không buông tha!
Quả nhiên.
Đây chỉ là lời đầu môi chót lưỡi của người phụ thân đốn mạt kia nói mà thôi.
Thiên hạ đúng là chỉ có dạng phụ thân như ông ta mới có thể động tí là nguyền rủa con cái chết đi.
Lưu Linh che mặt, cũng che cả thần sắc nàng lúc này.
Nàng thấp giọng thì thào, “Ta biết mà, ta không hại chết người….”
Nàng biết, nàng không liên tiếp hại chết hai mạng người.
Lưu Linh lui lại một bước, thân thể khẽ động, bình tĩnh ra lệnh cho hạ nhân: “Mở cửa! Cứu hỏa!”
Mặc dù quận chúa đã hạ lệnh, nhưng đám người không hẹn cùng nhìn về phía Thẩm Yến.
Thấy Thẩm đại nhân nhàn nhạt gật đầu mọi người mới nhanh chóng tiến lên cứu hỏa.
Mà đáng chú ý hơn chính là: Sau đó Thẩm đại nhân càng trầm mặc hơn, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.
Không phải đại nhân thực sự muốn giết Lục công tử đó chứ?
Lục Minh Sơn và Nhạc Linh được cứu ra từ trong biển lửa, lúc nào còn chút thể diện gì nữa?
Nhạc Linh sớm đã hôn mê, Lục Minh Sơn mặt mũi lem luốc, dáng vẻ khốn khổ, tóc tai, quần áo đều bị cháy xém một góc.
Ngày thường hắn luôn giữ dáng vẻ thong dong, thanh nhã, khí chất điềm đạm, ung dung.
Lúc này đây cả người chật vật như chó, mặc người vây xem, chẳng còn chút dáng vẻ công tử thế gia, phú quý nho nhã.
Hồi lâu sau hắn mới thở dài một hơi, loạng choạng đứng lên, ánh mắt chuẩn xác, thẳng tắp nhìn vị Trường Nhạc quận chúa tùy hứng, hống hách, đang lạnh lùng cực điểm chứng kiến tất thảy.
Bốn mắt đối đầu, đáy mắt hắn dần trở nên mờ mịt mang theo vẻ tự giễu: “A Linh, ta chưa từng nghĩ rằng nàng thực sự muốn giết ta.”
Tim Lưu Linh thoáng chốc nhói lên, theo thanh âm trầm trầm của hắn, những cảm xúc giày vò, bi thương, phẫn hận lần nữa nhen nhóm cháy lên.
Nàng siết chặt tay, giữ vững sự tỉnh táo, nhàn nhạt đáp: “Bây giờ thì ngươi biết rồi đó.”
Nàng không