Thẩm Yến có vị hôn thê?
Tin tức này như một tia sét vút qua trong đại não của Lưu Linh, khiến nàng hồi tưởng lại rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi.
Mấy lần nàng hỏi chàng về chuyện quá khứ của chàng, Thẩm Yến đều trả lời hoặc qua loa đại khái, hoặc nửa thật nửa giả.
Mấy lần nàng hỏi chàng đã có hôn ước hay chưa Thẩm Yến cùng chỉ hời hợt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng…
Lúc ấy nàng còn ngỡ là chàng cố tình trêu chọc mình, nhưng bây giờ nghĩa lại, thái độ đó còn có một khả năng khác…
Cảm xúc đột ngột rối bời, những suy đoán tiêu cực cứ thể ập đến khiến nàng khó lòng tiếp nhận.
Nàng cảm thấy từng giọt máu trong người đang dần đông lại, Lưu Linh hiểu rõ cảm xúc hiện tại của bản thân đang không ổn định, nhưng mà….
Thần sắc nàng đạm mạc, lạnh lùng, thậm chí ánh mắt còn mang theo sự bén nhọn, gay gắt: “Ngươi nói với ta cái này làm gì?”
Lục Minh Sơn hơi ngẩn người, ánh mắt nàng quá kiên định khiến hắn nhất thời chột dạ.
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, “Không có gì, có điều đây là việc ai cũng biết.
Dù chúng ta có đường ai nấy đi, ta vẫn rất quan tâm nàng, không đành lòng nhìn nàng bị Thẩm Yến lừa gạt.Thẩm Yến tâm cơ thâm trầm, ngoan độc, tác phong tàn nhẫn, khó đoán hắn và nàng không thể chung đường, nàng tốt nhất đừng nên quá thân cận với người này.”
Không chung đường!
Nàng lại lần nữa nghe thấy câu này, nàng chỉ cảm thấy khó chịu, bực dọc.
Khóe miệng Lưu Linh lạnh lùng cong lên, “Vậy ngươi thì sao? Tâm cơ huynh ấy có thể thâm trầm, nhưng không phải người ngoan độc, xảo quyệt như ngươi.
Nếu tình cảm giữa chúng ta có vấn đề ta ắt tự biết cách hành xử.
Còn ngươi, ở đây châm ngòi ly gián còn tưởng đó là hành động tốt đẹp sao? Đối với ta, tình cảm giữa hai chúng ta không sâu sắc đến thế! Một tên nam nhân có thể lắm mồm, lẻo mép thế này… Ai, bất luận ta và Thẩm Yến có chung đường hay không thì cũng tuyệt đối không cùng một đường với ngươi.”
“...!Nàng!” Sắc mặt Lục Minh Sơn rất khó coi, hắn biết đôi khi Lưu Linh nói chuyện độc mồm độc miệng, nhưng hắn chưa từng nếm trải, hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày, nàng sẽ nói chuyện khó nghe như vậy với mình.
Mà Lưu Linh cũng chưa có ý định tha cho hắn dễ dàng như vậy, tiếp tục dùng lời nói phản kích: “Ta không biết vị hôn thê của Thẩm Yến như thế nào? Huynh ấy không nói cho ta biết, vậy thì ta cũng không cần thiết biết.
Ta hoàn toàn tín nhiệm vào phán đoán của huynh ấy.
Chút nữa sau khi xong việc ở đây ta sẽ đi tìm Thẩm Yến, người nhìn xem, giữa chúng ta chẳng có một chút mâu thuẫn nào hết.
Còn loại người như ngươi, hiện tại đoạn đường giữa ta và ngươi đã chấm dứt, sau này vĩnh viễn đừng chạm mặt nhau nữa.”
Sắc mặt Lục Minh Sơn thoáng tái xanh.
Hắn phẫn nộ, giận đến mức gân xanh nổi lên.
Đáy mắt có một ngọn lửa hừng hực cháy, không thể khắc chế, bởi vì Lưu Linh đã giẫm lên chỗ đau của hắn.
Người như hắn?
Dạng người như hắn là sao?
Dù hắn có mang họ Lục, nhưng trước năm mười tuổi, thời điểm chưa quay lại Lục gia, hắn cùng lắm chỉ là tên tiểu tử thôn quê đọc hơn bạn bè đồng trang lứa vài cuốn sách.
Sau khi đến Nghiệp Kinh, người người xem thường hắn, người của Lục gia căn bản không muốn nhận đứa con hoang này.
Khi ấy hắn ngước nhìn Lưu Linh, nàng tựa một viên minh châu rực rỡ, cao quý roi sọi thế gian tăm tối, hèn mọn của hắn, trong thời điểm hắn chật vật, khổ sở nhất nàng không ngần ngại giơ tay cứu vớt hắn.
Nhưng bản chất Lục Minh Sơn với Thẩm Yến và Lưu Linh không giống nhau.
Hai người kia có thân phận quý tộc tôn quý.
Từ nhỏ đã được thụ hưởng nền giáo dục hoàn mỹ, nghiêm khắc, có người chuyên chỉ điểm, dạy dỗ lễ nghi, phong thái.
Mặc dù quá khứ của Lưu Linh và Thẩm Yến đều có tì vết, nhưng họ đều là quý tộc, thế gia danh môn chân chính.
Sinh ra, lớn lên với tất cả sự tôn quý, kính ngưỡng.
Mặc dù Lục Minh Sơn cố gắng đề cao mình, tận lực quên đi quá khứ, bắt chước, hùa theo thói quen sinh hoạt của đám tiểu thư, công tử danh môn.
Nhưng đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ tại thời điểm những kẻ kia được hưởng thụ muôn vàn đãi ngộ, sống trong giàu có xa hoa, kẻ hầu người hạ, cơm bưng nước rót, lúc đó hắn đang làm gì?
Có lẽ đang u sầu suy nghĩ đến mùa thu hoạch năm nay liệu có đủ để nuôi sống hai mẫu tử hắn?
Lưu Linh và hắn không phải người cùng một thế giới, vĩnh viễn cũng không.
Đây cũng là điều khiến hắn tự ti, thống hận nhất!
Còn Lưu Linh, sau khi cương quyết ngăn chặn hành động châm ngòi ly gián của hắn, nàng lập tức quyết tuyệt rời đi.
Nàng đã quyết định dứt điểm tất thảy, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Lục Minh Sơn nữa.
Còn việc liên quan đến Thẩm Yến…
Nàng có chút mờ mịt, ngẩn người nhìn ra xa xăm.
“Quận chúa, muốn tiểu tù giúp người hỏi La công tử không?” Đám thị nữ không nỡ nhìn quận chúa đau lòng vội vàng muốn phát huy tác dụng của bản thân.
La Phàm là cấp dưới thân cận của Thẩm đại nhân, luôn đi theo phía sau ngài ấy, chắc chắn cũng biết ít nhiều quá khứ của đại nhân.
Nhưng quận chúa vẫn trầm mặc.
Nàng đang hồi tưởng lại những lời mình và Lục Minh Sơn nói vừa rồi, cũng nhớ lại từng ký ức từ ngày quen biết Thẩm Yến.
Nàng chậm rãi mở miệng: “Gọi La Phàm đến đây một chuyến đi.”
La Phàm là người của Cẩm Y Vệ, đương nhiên không nên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Trường Nhạc quận chúa.
Trước đây cậu nhiều lần chống đối quận chúa, nhưng nàng đều tỏ vẻ chẳng quan tâm, mắt nhắm mắt nở bỏ qua.
Cậu ta muốn gặp quận chúa, đương nhiên không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là quận chúa cũng phải đồng ý.
Sau rất nhiều việc đã xảy ra, cách nhìn của La Phàm đối với quận chúa Lưu Linh… dường như… đã tốt hơn rất nhiều.
Trải qua sự trừng phạt nghiêm khắc của Thẩm đại nhân, hiện giờ cậu ta không còn dám tự tiện tiếp cận quận chúa nữa.
Ai ngờ, cậu ta không đến tìm người, Lưu Linh lại chủ động triệu La Phàm đến gặp mặt.
Lý do vô cùng đơn giản, trực tiếp: Xuất thân Cẩm Y Vệ lại là thuộc hạ của Thẩm Yến, nàng chỉ nhớ duy nhất tên La Phàm.
… Đó là bởi vì La Phàm này tưởng chừng luôn theo sát gót chân nàng.
Bình thường bị quận chúa sai xử làm cái này cái kia cũng không sao, nhưng gần đây chiến tranh lạnh giữa Thẩm đại nhân và quận chúa căng thẳng như thế, La Phàm vừa nghe tin quận chúa gọi đích danh mình, lập tức mặt ủ mày chau.
Bởi vì mỗi lần cậu ta đi gặp quận chúa về, Thẩm đại nhân cũng sẽ dùng trọng hình, phạt cậu ta.
La Phàm bất đắc dĩ nghĩ thầm: Đại nhân à nếu huynh đã không muốn ta gặp quận chúa vậy thì dứt khoát nói rõ với quận chúa luôn đi.
Huynh không chịu nói làm sao quận chúa biết được.
Lại lần nữa bị gọi đi, La Phàm khổ sở theo sau Linh Bích rầu rĩ than thở: “Quận chúa lại muốn nghe ngóng hành tung hôm nay của Thẩm đại nhân sao? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, lịch trình của đại nhân rất đơn giản, căn bản không có gì đáng nói cả.”
“Hừ!”
“...Linh Bích cô nương sao cô lại hừ ta.”
“Hừ!”
“...”
Lúc La Phàm đến, quận chúa đang ngẩn người, đứng cạnh cửa sổ.
Cậu ta phát hiện quận chúa rất thích đứng cạnh cửa sổ xuất thần.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm khoảng đất trống trong viện.
Mặc kệ đình đài lầu các xa hoa, hay đơn giản nàng ấy đều nhìn đến ngẩn người.
La Phàm mấy lần nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng nhìn của quận chúa: Chỉ là một viện chẳng mấy đặc biệt, có gì đâu mà nhìn thất thần đến thế?
Nhưng thân là một Cẩm Y Vệ trực giác của cậu ta không ngừng thôi thúc cậu ta chăm chú nghiên cứu nơi mà quận chúa đang chăm chú nhìn đến xuất thần: Nơi đó có gì hấp dẫn nàng ta? Ánh mắt nàng ta vừa trống rỗng lại chấp nhất, còn… che giấu, đè nén nỗi buồn không thể nói ra, cảm xúc u sầu triền miên, dai dẳng hệt một sợi dây thép, giống như đang chống chọi với một thứ vô hình nào không ngừng muốn kéo quận chúa đi.
Nếu như không phải rằng nơi kia là một quang cảnh hết sức bình thường, La Phàm còn nghĩ quận chúa đang định đến đó vui chơi, nô đùa.
Tại thời điểm suy nghĩ của cậu ta rối thành một mớ bòng bòng, Lưu Linh đã hồi thần.
Đám thị nữ đều yên lặng chờ đợi quần chúa moi được từ miệng La Phàm tin tức của Thẩm đại nhân, nhưng quận chúa chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nói cho ta biết hành trình mấy ngày nay của Thẩm đại nhân, ta muốn gặp huynh ấy.”
Thị nữ nghĩ: Ố, có lẽ quận chúa không muốn xác thực thông tin từ lời của người ngoài mà muốn gặp Thẩm đại nhân nói cho rõ ràng.
Như thế cũng tốt.
Thế nhưng lại một lần nữa quận chúa khiến các nàng không đoán được, “Ta muốn tặng quà cho Thẩm đại nhân, muốn làm hòa với huynh ấy, vì thế nhất định phải gặp mặt.”
Hả?? Quận chúa, người không hỏi việc liên quan đến vị hôn phu kia sao?
La Phàm rất mẫn cảm, cậu ta cảm thấy được thái độ kỳ quái của đám thị nữ xung quanh, lại thêm thái độ thản nhiên như không có gì làm khó cậu ta của quận chúa, La Phàm cười khổ đáp: “Quận chúa, nếu ta tiết lộ tung tích của đại nhân...Quận chúa à người cứ thế này… Đại nhân thực sự sẽ giết chết ta mất.”
“Ngươi không nói, ta sẽ giết chết ngươi.”
“...”
“Ngoan,” Lưu Linh phát hiện ra, hình tượng của nàng hiện giờ quá bạo lực dọa La Phàm sợ hãi lùi lại mất bước, mới miễn cưỡng ổn định ngữ khí, dịu dàng nói: “Từ giờ Thẩm đại nhân nhà ngươi sẽ do bản quận chúa đích thân chăm sóc, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.”
“...!Quận chúa người thật sự muốn… Thẩm đại nhân sao?”
“Ta giống đang nói đùa lắm à?” Lưu Ling ‘hừ’ một tiếng, “Nếu như có thể giải quyết xong vấn đề với Thẩm Yến, nói không chừng trên đoạn đường về kinh ta và Thẩm đại nhân còn có thể vui vẻ trải qua đêm Thất Tịch.”
“Người không thể.” La Phàm khẳng định như đinh đóng cột.
“Hử?” Lông mày Lưu Linh khẽ nhướng lên, lạnh lùng liếc nhìn La Phàm, khí thế bức người, ý tứ vô cùng rõ ràng: nếu ngươi không cho ta một lý do hợp lý, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.
La Phàm toe toét nở nụ cười ranh mãnh đáp: “Bởi vì dựa theo kế hoạch của đại nhân, đến trước đêm thất tịch, chúng ta đã trở về Nghiệp Kinh rồi.”
Lưu Linh thoáng sửng sốt một lát, trong lòng nhẩm tính thời gian.
Cũng đúng, dựa theo tốc độ hiện tại, chờ đến đêm thất tịch, họ đại khái đã về đến Nghiệp Kinh trước 10 ngày.
Nàng rũ mi tính toán: Sau khi trở về Nghiệp Kinh, cơ hội nàng có thể gặp Thẩm Yến sẽ càng ít.
Mà tại nơi ấy, nếu Thẩm Yến không ngầm đồng ý, dù một quận chúa như nàng cũng không có quyền ngày ngày đến tìm Thẩm Yến tâm sự.
Bây giờ không ‘giải quyết’ Thẩm mỹ nhân, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ chàng.
Nội tâm Lưu Linh vẫn một mực để ý đến vị hôn thê kia, nhưng đồng thời nàng cũng muốn có Thẩm Yến.
Có lẽ trời sinh Lưu Linh đã không đủ nhạy cảm, cho nên nàng mới không nhận ra được sự bất lực cùng cực của mẫu thân, lạnh lùng đẩy mẫu thân nàng vào tuyệt vọng để rồi chỉ còn cánh tìm đến cái chết để giải thoát.
Chính vì lẽ đó từ năm 5 tuổi, nàng đã nghĩ rất nhiều, những suy nghĩ vượt xa cả lứa tuổi của một đứa bé.
Trong đầu nàng không ngừng nảy ra những suy nghĩ lung tung.
Ba từ vị hôn thê kia khiến nàng vừa thống hận lại khổ sở.
Thế nhưng nàng tự nhủ, nàng muốn Thẩm Yến.
Thẩm Yến đã nói với nàng: Nàng không biết, ta sẽ bảo vệ nàng.
Nàng thực sự không biết, có rất nhiều thứ nàng không hiểu, cũng không biết phải làm thế nào.
Cũng như việc nàng không hiểu chàng, nhưng chàng cũng không nói với nàng…
Dừng lại!!!
Lưu Linh đè xuống hàng ngàn câu nói vang vọng trong đầu, nàng yêu cầu La Phàm: “Ngươi xem xét thời điểm truyền tin cho ta.
Ta muốn gặp Thẩm Yến.
Đừng để ta phải chờ.
Bổn quận chúa không phải người kiên nhẫn.”
“Vâng.
Được được!” La Phàm bất đắc dĩ gật đầu.
Cũng may quận chúa chỉ coi hắn là chân chạy vặt, không thật xem hắn như tay sai vạn năng.
Biện pháp đối phó với đại nhân, quận chúa tự có cách, không ép người khác hỗ trợ.
Trong lúc đó, Lục Minh Sơn không có tâm trí quan sát biến động trong mối quan hệ giữa Thẩm Yến và Lưu Linh, xem xét thời điểm thích hợp, lập tức dẫn theo Nhạc Linh rời đi.
Lúc đến là công tử tiêu sái, phong quang, thời điểm rời đi lại chật vật, chui lui chạy trốn hệt đào phạm.
Thậm chí đối với việc Lục Minh Sơn vội vã rời đi, Thẩm Yến căn bản còn chẳng thèm để ý, Lưu Linh cũng chẳng để trong lòng.
Lưu Linh còn đang sâu não một phần vì vị hôn thê của Thẩm Yến, một phần lại muốn mau chóng kết thúc chiến tranh lạnh, làm hòa với Thẩm đại nhân.
Thẩm Yến không chịu gặp nàng, chẳng lẽ cũng không đụng mặt thị nữ của nàng hay sao?
“Quận chúa! Kế hoạch này của người có vẻ lại thất bại rồi! Thẩm đại nhân vừa nghe người tuyệt thực lập tức bật cười.” Linh Tê, Linh Bích vừa về đã rầu rĩ bẩm lại.
Ánh mắt Lưu Linh thoáng sáng lên: “Y cười? Cười thế nào? Nụ cười cảm thấy thú vị? Hay là cười mỉm không rõ ý tứ? Bật cười lớn, hay chỉ lẳng lặng cong môi? Cười đẹp không?” Nàng ngừng lại, từ trên giường bò xuống, cầm bút, trải giấy, xác nhận lại với thị nữ, “Thời điểm y cười, ý cười có lan đến đáy mắt không? Vết sẹo dưới mắt phải có trở nên càng mị hoặc hơn không?”
Lưu Linh nghiêng đầu, nghiêm túc thảo luận với thị nữ hồi lâu, sắc mặt nàng vẫn lạnh đạm, vô cảm, đôi mắt hạnh lại sáng lên, rực rỡ, lấp lánh tựa sao trời.
“Y có mập lên không? Hay gầy đi? Ngoại trừ cười còn biểu hiện nào khác không?”
“...” Đám thị nữ bị sự nhiệt tình của quận chúa dọa sợ ngây người, hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi, “Quận chúa người không sao đó chứ?” Không phải chỉ là cười một tiếng, đơn giản thế thôi ư?”
Thẩm đại nhân lạnh lùng, đáng sợ, khí thế lại bức người như vậy.
Mỗi lần đứng đối diện đại nhân bọn họ chỉ cảm thấy lạnh như chôn người trong tuyết, vừa khó thở vừa sợ sệt, tim đập, chân run, mồ hôi lạnh chảy ướt áo.
Nhưng lại sợ quận chúa hiểu lầm các nàng ái mộ đại nhân, cho nên thời điểm truyền lời, đám thị nữ căn bản không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Vì thế sao biết được một tiếng cười của Thẩm đại nhân, trong ý nghĩ của quận chúa lại phong phú, hoa mỹ như thế?
Lưu Linh chống cằm, thở dài: “Ta bị bệnh thật rồi, bệnh ‘thèm Thẩm Yến’.
Chàng ta không ở bên ôm ta, hôn ta, ta cảm thấy nhân sinh cực kỳ nhàm chán, vô vị, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa.”
Linh Tế nhíu mày: “Cuộc sống không còn ý nghĩa? Thế nhưng quận chúa lần trước truyền lời nói người không muốn sống nữa, Thẩm đại nhân cũng không chịu gặp người.” Nàng nhìn lén sắc mặt quận chúa, mạnh dạn nói, “Quận chúa, Thẩm đại nhân hình như không thích người, hay là quên đi thôi?”
Dù sao việc Thẩm đại nhân có vị hôn thê, quận chúa còn chưa hỏi cho rõ!
“Ngươi thì biết cái gì?” Lưu Linh lặng lẽ lườm nàng, “Thẩm đại nhân sao có thể không để ý ta được? Không phải trước đây y nói “Cùng nàng vui vẻ’ sao? Y thích ta, quan tâm ta…” Nhìn biểu cảm trên mặt đám thị nữ viết rõ dòng chữ “Quận chúa điên thật rồi”
Lưu Linh thực sự bực bội: “Vẫn câu nói kia, nếu các người không thể lý giải được tình cảm của ta, vậy thì thôi đi, đừng cố xen vào, dùng cách nhìn của mình áp đặt lên người khác! Ta sai sử các ngươi làm gì thì cứ làm tốt việc của mình là được!”
Lại một đêm yên bình, Thẩm Yến đi về hướng phòng mình, mấy thuộc hạ theo sát chàng báo cáo tình hình công việc.
Nam nhân mặt mày lạnh lùng, chàng bất giác vươn tay xoa xoa mi tâm.
Trước khi bước vào phòng, chàng nhác thấy bóng dáng thị nữ của Lưu Linh thoáng qua.
Một thoáng đó toàn bộ mệt mỏi, căng thẳng sau một ngày làm việc hoàn toàn bị quét sạch.
Lại tới.
Đáy mắt chàng thoáng qua tia ấm áp.
Lưu Linh lại mang cho chàng ngạc nhiên gì đây?
Chút chuyện nhỏ kia, bởi vì sự cứng đầu, ương bướng của nàng, đã ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của Thẩm Yến.
Nhưng qua vài ngày chàng cũng không còn tức giận nữa.
Nhưng Thẩm mỹ nhân từ nhỏ đã kiêu căng, cao ngạo thành thói, nào đã từng chủ động theo đuổi cô nương nào.
Chính trong lúc Thẩm Yên đang trù trừ không biết làm sao hòa giải với Lưu Linh, thì nàng đã hừng hực bổ nhào tới làm lành.
Hành động này của nàng hoàn toàn không thoát khỏi mí mắt Thẩm Yến.
Chàng cảm thấy thú vị, muốn biết tiểu cô nương này có bao nhiêu thủ đoạn dỗ dành chàng? Có thể nháo đến mức độ nào?
Đám Cẩm Y Vệ đi theo đại nhân vào phòng, vẫn chuyên tâm báo cáo sự vụ.
Thẩm Yến nhìn lướt qua phòng một lượt phát hiện một bức thư đặt dưới chậu cây.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của thuộc hạ, chàng điềm nhiên đi tới rút lá thư ra.
Chàng vừa nghe cấp dưới báo cáo công việc, vừa chậm rãi lật giở lá thư ra đọc.
Đây là… phong thư Lưu Linh viết cho chàng… lại còn là một bức thư tình?
Lời lẽ trau chuốt, thẳng thắn, không chút giấu diếm thể hiện tình cảm ngưỡng mộ dành cho chàng.
Thẩm Yến mở miệng, khóe môi hơi cong lên.
Chàng không cần đọc hết cũng hình dung được khẩu khí trong thư của nàng.
Dáng vẻ bình tĩnh, sắc mặt ngay thẳng, lời lẽ chính trực, khí thế bức người, dù lời lẽ có sến súa đến đâu nàng cũng có thể mặt không đổi sắc thản nhiên nói ra.
Vì dùng lời lẽ, câu từ để viết nên nàng càng không biết tiết chế.
Ai có thể ngờ, một Trường Nhạc quận chúa mắt cao hơn đầu, lạnh lùng băng giá lại năm lần bảy lượt chủ động trêu chọc chàng.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, có lẽ chàng cũng không tin.
Trong mắt Cẩm Y Vệ, nét mặt Thẩm đại nhân khi đọc phong thư kia, nói một cách có ý tứ chính là… tràn ngập nhu tình.
Biểu cảm này thực sự vô cùng đáng sợ!!
Lưu Linh đổi từ 1 ngày 3 phong thư thành 1 ngày 5 phong thư, rồi tăng số lương lên hẳn 0 phong, khí thế tựa hận không thể ngồi chầu chực trước cửa phòng Thẩm đại nhân cả ngày viết thư tình cho chàng ta.
Thế nhưng có vẻ hành động này không mấy hiệu quả!!
Lưu Linh lẩm bẩm một mình, “Chắc vì cách hành văn quá rụt rè, cẩn trọng, cho nên chưa thể khiến Thẩm đại nhân cảm nhận được yêu thương da diết của ta?”
“...” La Phàm lại lần nữa bị quận chúa lén lút gọi tới, vô tình nghe được kế hoạch theo đuổi Thẩm đại nhân của quận chúa, ôm đầu, vỗ trán thầm nghĩ: Thế mà còn rụt rè?? Vậy trên đời này chắc không còn ai cẩn trọng hơn người được đâu!
Nếu như những cô nương từng thầm thương trộm nhớ Thẩm đại nhân mà cũng có ý chí chiến đấu kiên cường, đáng sợ giống quận chúa, chỉ sợ Thẩm đại nhân sớm đã không giữ nổi thân trong sạch.
Lưu Linh đột nhiên nảy ra sáng kiến khác: “Bằng không đổi sang hát tình ca để bày tỏ thì sao?”
La Phàm bị óc tưởng tượng diệu kỳ của nàng dọa cho mặt mũi tái mét, lắp bắp nói: “Không… không! Không được! Thẩm đại nhân chắc chắn sẽ giết chết ta mất!”
“Tại sao huynh ấy lại muốn giết ngươi?” Lưu Linh kỳ quái hỏi.
“...!Đại khái bởi vì ta đã nghe được những thứ không nên nghe.”
Lưu Linh bật cười: “Vậy nghĩa là Thẩm Yến cũng thích ta!”
“Quận chúa có phải người đang hiểu lầm gì rồi không?” La Phàm hoảng hốt la lên: “Người phải tỉnh táo lên! Tuyệt đối không thể dễ dàng xúc động như thế! Nào! Bảo trì sự vô cảm!”
Tưởng tượng quận chúa bị mấy lời vu vơ của cậu ta truyền cảm hứng, bừng bừng khí thế ôm đàn đến trước cửa phòng Thẩm đại nhân hát tình ca… rồi trước hoa dưới trăng tình chàng ý thiếp hò hẹn cùng đại nhân… Hình ảnh ấy quả thực quá đẹp, đến mức cậu ta không dám tưởng tượng tiếp!!
La Phàm dùng hết toàn bộ vốn từ ngữ từ khi sinh ra đến giờ mới