Thẩm mỹ nhân đúng là vẫn đáng tin cậy nhất.
Trước sự lo lắng chờ đợi của Lưu Linh, Thẩm Yến rốt cuộc cũng phá vỡ được cửa sổ.
Thời điểm chàng giẫm nát song cửa bước vào, Lưu Linh chưa bao giờ cảm thấy chàng anh dũng, bất phàm như thế.
Trái tim thiếu nữ của Lưu Linh lần nữa loạn nhịp, vội vã chạy đến đỡ Thẩm Yến leo xuống.Tất nhiên nếu bỏ qua hành vi ôm mấy khối gỗ theo của Thẩm đại nhân thì càng hoàn hảo hơn.
Trước ánh mắt long lanh ngưỡng mộ của Lưu Linh, Thẩm Yến xếp ván gỗ chỉnh tề sang một bên bệ cửa sổ, còn rút ra mấy chiếc đinh, nhàn nhã nói: “Quấy rầy quận chúa tĩnh dưỡng, trước khi ta đi nhất định lấy thêm đinh đóng lại như cũ cho quận chúa.
Đừng lo lắng.”
“...” Đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của chàng, Lưu Linh không phản bác được.
Trong lòng nàng thầm nghi ngờ có phải người này biết rõ hết thảy nhưng giả ngốc để nhạo báng nàng hay không?
Nàng lại cứng đầu cứng cổ không chịu mất mặt.
Lưu Linh cứng nhắc nói sang chuyện khác, “Không phải chàng đến để hòa giải với ta sao? Vậy mà dùng thái độ này?”
Thẩm Yến buồn cười liếc nhìn cô nương đang ra vẻ trấn định, tự nhiên ngồi cạnh bàn, thong thả lật sách, tỏ ra phối hợp rút mấy món đồ chơi mình mới mua ngoài chợ đêm ra, đặt lên bàn: “Cho nàng tiêu khiển.”
“Trong mắt chàng ta là người mê muội đến mấy lý trí chỉ vì vài món đồ chơi à?” ánh mắt nàng dán chặt lên đống đồ chơi đặt trên bàn, hoàn toàn bị chiếc mô hình xe ngựa bằng thủ công bằng gỗ hấp dẫn.
Dù vậy cái miệng sắc sảo vẫn chẳng chịu tha ai, vẫn cố tình làm khó Thẩm Yến bằng được: “Trừ phi đêm nay chàng không rời đi, ở lại với ta, ta mới tha thứ cho chàng.”
Thẩm Yến sờ sờ cằm, bật cười không đáp.
Đến khi ánh mắt giai nhân càng lúc càng lạnh, chàng mới chậm rãi trả lời: “Đây là nhà ngoại tổ phụ của nàng.”
“Thẩm đại nhân, đầu óc chàng đúng là đen tối, ta chủ muốn an tĩnh cùng huynh nói chuyện cả đêm không làm gì hết, huynh đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Thẩm Yến nhướng mày một cái, thản nhiên bình luận: “Dối trá.”
Lưu Linh nhíu mày, đang định quắc mắt trừng chàng, đã thấy Thẩm đại nhân phất vạt áo, ngồi xuống, cầm quyển sách nàng đang giả bộ đọc, lật xem thử hia trang.
“Chàng nói ta dối trá? Vậy chàng đang làm cái gì thế?”
“Chúng ta giống nhau mà.”
“...”
Lưu Linh hậm hực, bắt bẻ một hồi, nhưng Thẩm đại nhân vẫn nhã nhặn, ôn tồn đáp lại, khiến tâm tình nàng tốt lên không ít.
Nàng cũng ngồi một bên, tùy ý chọn một cuốn sách lật qua lật lại.
Kỳ thực nàng muốn bê Thẩm mỹ nhân lên giường cùng mình ngủ một giấc.
Nhưng Thẩm Yến vừa vào cửa đã nói toạc hết mấy thứ Lưu Linh nghĩ trong đầu.
Nàng xưa nay hiếu thắng chưa từng chịu nhận thua trước mặt Thẩm Yến, vì thế đành diễn vai thục nữ đêm nay.
Lưu Linh tự an ủi mình: Hồng tụ thêm hương gì chứ, kỳ thực chỉ cần ngồi thế này không cần thêm hương vẫn rất có cảm giác mà, đúng không?
Đương nhiên nếu Thẩm mỹ nhân cần nàng thêm hương, nàng cũng có thể phối hợp.
Lưu Linh dùng mắt ám chỉ với Thẩm Yến, nhưng lại phát hiện Thẩm mỹ nhân đang 1 tay chống trán, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền, hoàn toàn không tiếp nhận được tín hiệu mãnh liệt của nàng.
Lưu Linh tiến lại gần, lẳng lặng quan sát.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt chàng như phủ một lớp ánh sáng hoàng kim lấp lánh.
Chàng mặt mày tinh xảo, sắc nét, sống mũi thẳng, dưới quầng mắt có một tàng đen nhàn nhạt, lấn át cả vết sẹo nơi khóe mắt, khiến dung nhan chàng càng thêm tà mị, hút hồn.
Khi nhắm mắt, khí thế lạnh lùng, dọa người của chàng được thu lại, chỉ còn lại vẻ tuấn tú rung động lòng người.
Lưu Linh cúi người, thập phần chăm chú nhìn Thẩm Yến.
Trước khi chàng tới, nàng đã nghĩ ra vô số biện pháp giày vò Thẩm đại nhân.
Chàng thường ngày cao lãnh, lạnh lùng, nàng cũng kiêu ngạo, hiếu thắng chẳng kém.
Nàng cảm thấy quá trình trêu đùa Thẩm đại nhân thật sự rất thú vị.
Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ mỏi mệt, cùng quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt của Thẩm Yến, Lưu Linh đột nhiên cảm thấy mình nên đau lòng cho chàng một chút?
Mặc dù lòng nàng lạnh nhạt, chẳng có bao nhiêu tình cảm của nữ nhi thường tình, nhưng giờ phút này đây cũng không nỡ quấy nhiễu Thẩm Yến.
Thuần túy là vì dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần của Thẩm mỹ nhân thật sự quá đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến lòng nàng rung động.
Lưu Linh kéo tay áo chàng, “Chàng mệt mỏi rồi thì nên giường nằm nghỉ đi.”
Thẩm Yến lặng lẽ hé mắt, không phát biểu thêm câu nào dư thừa, cứ thế để mặc Lưu Linh đỡ mình lên giường nằm.
Trong khoảnh khắc Lưu Linh hoảng hốt cảm thấy: Từ khi nào quan hệ giữa hai người bình yên, khăng khít đến vậy, có cảm giác như một đôi vợ chồng già, đã cùng nhau trải qua một đời sóng gió.
Nhưng tình cảm của bọn họ nào đã sâu đậm đến mức ấy.
Nàng đứng bên giường, một mức thất thần nhìn Thẩm Yến, trong lòng có chút không thoải mái.
Không phải không muốn cho chàng ngủ, nhưng mà chàng không định trò chuyện với ta à? Mới ngồi với ta chưa được bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ… thế là ý gì? Nếu như đến chỗ ta chỉ để ngủ, sao không về thẳng phủ mình mà ngủ đi?
Lưu Linh cúi người, thấp mắt nhìn Thẩm Yến ôn nhu hỏi: “Thẩm đại nhân, chàng buồn ngủ à?”
“...!Gần như thế.” Thẩm Yến đáp lại.
Lưu Linh nói: “Miễn cưỡng thế này, thật sự không còn ý nghĩa nữa.
Nếu ở cùng ta chàng không cảm thấy thoải mái, vậy thì đừng ép bản thân.
Ta là một cô nương dịu dàng, hiền lành, nếu chàng muốn về nhà nghỉ ngơi ta cũng hiểu và thông cảm.”
Thẩm Yến vẫn nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng khẽ cong lên.
Dịu dàng? Hiền lành? Chàng nhìn mỏi mắt cũng không thấy phẩm chất này ở nàng.
Lưu Linh hừ cười, “Ta sẽ chứng minh cho chàng hay.” Nói rồi, nàng xoay người, rời khỏi bên giường.
Thẩm Yến: “....”
Lưu Linh thật sự buông tha cho chàng dễ dàng vậy?
Thẩm Yến chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, chàng quả thực có chút mệt mỏi.
Vừa trở lại kinh thành, một đống công việc tồn đọng của Trấn Bắc Phủ Ty chất chồng chờ chàng xử lý.
Cơ hội thăng chức, thẩm tra Vân Dịch, giao thủ với Lục gia, khéo léo đối đáp trước bệ hạ… tất cả những việc này đều đích thân chàng phải đứng ra giải quyết.
Mấy ngày trước dùng ngữ khí kia hồi âm lại thư của Lưu Linh cũng là bất đắc dĩ.
Lưu Linh nhất định không biết đống thư tình nàng gửi cho Thẩm Yến đã chất đầy hai chồng trên mặt bản chàng.
Chàng thực sự không có thời gian hồi âm từng lá một, có thể viết xuống hai chữ kia cũng là cố gắng dành chút thời gian trong lúc cấp bách.
Kỳ thực chàng không biết nàng viết gì cho mình.
Chàng chỉ vừa gặp Lưu Linh chưa lâu, nhưng chàng hiểu nếu Lưu Linh biết điều này sẽ không còn hứng thú viết thư cho chàng nữa.
Thẩm Yến bộn bề nhiều việc, nhưng không có ý định nói cho Lưu Linh hay sự vất vả, bận rộn của mình.
Rất nhiều năm chàng chưa từng tiếp xúc với nữ tử.
Tuy nhiên chàng lại muốn dùng hết khả năng của mình, tặng cho nàng một thế giới sạch sẽ, vô lo, để nàng có thể thoải mái vui, buồn, hờn giận, để nàng có thể trải qua một cuộc sống đơn giản, dễ dàng hơn.
Chàng muốn kéo nàng từ bóng đêm mịt mù.
Chàng bình thường hay đùa cợt, trêu chọc nàng là thế, nhưng nếu thực sự gặp chuyện gì, một chữ cũng không chịu nói ra.
[Nàng tâm tư sắc sảo, lanh lợi, thông minh.
Đương nhiên là quận chúa nàng suy nghĩ của nàng trưởng thành hơn tuổi rất nhiều.
Nhưng một cô nương mới mười mấy tuổi, hẳn là nên ngốc nghếch, đơn thuần, vui vẻ, vô tư.
Nếu có thể, chỉ nguyện ta có thể mang cho nàng những điều này.]
Thẩm Yên mê man trong cơn mộng mị, tinh thần cũng dần buông lỏng, cứ vậy từ từ thiếp đi.
Chàng ngủ trên giường của Lưu Linh.
Gối, chăn đệm, tất cả đều là đồ của nàng, cả người được mùi hương nhàn nhạt, thân quen bao lấy, điều này khiến chàng nhanh chóng buông bỏ cảnh giác.
Một thời gian dài qua đi, Lưu Linh cầm một cuốn sách đi đến, vén rèm lên, lần nữa ngồi xuống bên mép giường.
Nàng liếc mắt nhìn Thẩm đại nhân, lật vài trang sách ra: “Gỏi, canh, điểm tâm, bánh cuốn, thịt nướng, mì, quẩy.
Các món ăn mà được chế biến từ nguyên liệu chủ yếu là thịt động vật, như thịt kho tàu, gà xào thái sợi, canh cá...Võ Thành Vương Bắc Tề đã sáng tạo ra công thức chế biến thịt dê, Việt Quốc Công là người nghĩ ra cách làm cơm tấm, , ngu công đoạn tỉnh, phương pháp nướng đặc biệt từ Vĩnh vương gia của Lạc Dương, giữ nguyên nước thịt, vàng ruộm thơm ngon, Hàm Xuân Hầu trồng ra loại gạo Nguyệt Hoa…”
Giọng nói của nàng dần dần trầm xuống, Thẩm Yến vô tình mở mắt, mặt không chút biểu cảm nhìn tiểu cô nương đang nhỏ nhẹ đọc sách dưới ngọn đèn đầu giường.
Thẩm Yến day day ấn đường, nhíu mày hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
“Kể cho chàng một số chuyện xưa, ru chàng ngủ.” Lưu Linh ngẩng đầu, tỏ vẻ ngây ngô, vô tội, thản nhiên nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Thẩm đại nhân, còn hồn nhiên cúi xuống chỉ vào cuốn sách trên tay, giải thích: “Đây là mấy thực đơn và công thức nấu nướng gia gia của ta thu thập được, nghe nói đã thất truyền từ rất lâu rồi.
Chàng xem ta đối xử với chàng tốt biết bao nhiêu… Ta đọc tiếp nhé.
À đến đâu rồi nhỉ, công thức làm món ăn đầu tiên, dấm, đường, cá chép, rau…”
Nàng tiếp tục làm bộ làm tịch đọc.
Thẩm Yến nâng trán: Ai cần nàng nửa đêm nửa hôm ngồi ở đầu giường đọc truyện cổ chứ? Mà làm gì có nhà nào lấy thực đơn và công thức nấu ăn ra để ru ngủ? Nàng bị ấm đầu đúng không?
Đêm hôm khuya khoắt, nàng ngồi bên mép giường chậm rãi niệm tên các món vị, nguồn gốc, cách nấu, đúng là việc người thường không nghĩ ra được.
Thẩm Yến nghiêm túc thưởng thức dung nhan người bên cạnh, kiên nhân ngồi chờ xem Lưu Linh nó thể hâm đến trình độ nào.
Chàng lớn tần này còn chưa gặp qua vị cô nương nào nửa đêm nửa hôm cầm sách giảng cho tình lang câu chuyện về nguồn gốc, xuất xứ, cách làm các món ăn còn dùng giọng điệu cực kỳ du dương, trầm bổng, dạt dào tình cảm để miêu tả.
Lưu Linh đọc hồi lâu, bất tri bất giác giương mắt, thoáng kinh ngạc nói: “Có phải ta quấy rầy chàng nghỉ ngơi không? Vậy ta không đọc nữa.”
“...Ừ.” Thẩm Yến đáp, ngữ khí có chút phức tạp.
Lưu Linh quả thực dừng đọc, nàng cất sách lên giá, cầm nến đặt trước bàn cạnh giường, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Ánh nến vừa tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối, ánh trăng mờ mờ chỉ đủ soi chiếu một góc tường nhỏ.
Cả hai đều im lặng.
Lúc này nàng và Thẩm Yến thật giống một đôi tình nhân vụng trộm hẹn hò, phản ứng đương nhiên cũng như những cặp uyên ương khác --- dù sao cả hai đều là người trẻ tuổi, lại ở trong cùng một phòng, chung chăn chung gối.
Lặng yên.
Tiếp tục lặng im.
Tiếng ve sầu ngoài cửa sổ cùng tiếng côn trùng trong trẻo, hòa với tiếng gió đêm xào xạc mơ hồ vọng vào.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh giường yên tĩnh hồi lâu, cho đến tận khi mắt thích ứng được với ánh sáng, nàng vẫn cứ ngồi đó.
Nàng đột ngột xoay người, nắm lấy cổ tay Thẩm Yến.
Đối diện với nàng là ánh mắt trong trẻo, sâu thăm thẳm, hoàn toàn tỉnh táo như thể người vừa nằm ngủ ban nãy không phải chàng.
Thẩm Yến nói tiếp thay nàng, “Nàng muốn nói, chúng ta cùng đi ăn cơm, đúng không?”
Đương nhiên rồi, lâu lắm mới được gặp, đâu thể ngủ được, chàng nhất định phải chơi với ta.
Thẩm Yến đứng lên, nắm chặt tay Lưu Linh: “Phòng bếp Hầu phủ ở đâu?”
Tâm tình Lưu Linh khoái trá: Thẩm Yến và nàng đúng là tâm linh tương thông.
Đều vị danh sách công thức nấu ăn kia của nàng hại.
Nàng ôm cổ Thẩm Yến, ngọt ngào lắc lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn hờ hững với ý tưởng đến phòng bếp: “Đến đó làm gì? Ta không giỏi nấu ăn.
Trình độ của chàng chẳng lẽ tốt sao?”
Cuối cùng Lưu Linh đổi quần áo, được Thẩm đại nhân bế trên tay, chạy Đông trốn Tây, đi khắp Hầu phủ tìm đường chạy ra ngoài.
Một mình Thẩm Yến còn thoải mái, thêm Lưu Linh cùng tầng tầng lớp lớp canh phòng của Hầu phủ, thoát ra cũng mất một lúc.
Thẩm Yến nhăn mi đánh giá lớp phòng vệ chặt chẽ như bưng của Hầu phủ: “Ban đêm Nghiệp Kinh mà phòng vệ nghiêm chỉnh được bằng một nửa Hầu phủ, bệ hạ đã chẳng cần đến Cẩm Y Vệ chúng ta làm gì.”
“...!Ta luôn cảm thấy lời chàng nói có hàm ý, giống như đang mắng ta.”
“Ta đang mắng ai cơ?”
“....!A Cẩn thận! Có thị vệ đang đi tới kìa.”
Đêm hôm khuya khoắt, được Thẩm Yến vụng trộm bồng ra khỏi nhà, đi tìm quán ăn, là một thể nghiệm mới lạ đối với Lưu Linh.
Nàng thấy vô cùng thú vị, Thẩm Yến bế nàng, giống hệt một chú khỉ giật mình, nhảy tới nhảy lui, trốn đông trốn tây vậy mà vẫn có thể tránh thoát hết thảy tầng tầng lớp lớp thị vệ, đưa nàng bình an ra khỏi phủ, không người hay biết.
Khó trách mấy năm nay danh tiếng của Cẩm Y Vệ tại Nghiệp Kinh nổi như cồn, vừa nghe thấy tiếng đã không rét mà run.
“Đang suy nghĩ gì thế? Mau dẫn đường đi.” Thẩm Yến vỗ vỗ vai nàng.
Lưu Linh “A” một tiếng, liếc nhìn phương hướng, đưa tay chỉ: “Đi bên này.”
Thẩm Yến thú vị nhìn nàng.
Thẩm Yến từ trong Hầu Phủ đưa nàng trốn ra ngoài.
Hầu phủ vốn là địa bàn của nàng.
Còn Lưu Linh lại chỉ cho chàng quán ăn, đáng lẽ ra đối với địa thế Nghiệp Kinh, Thẩm Yến vốn thông hiểu hơn.
Dưới sự chỉ huy của nàng, hai người trái quặt, phải rẽ, đi đến một con hẻm nhỏ.
Nơi đó quả thực như nàng nói có một quầy thịt nướng.
“Lưu cô nương, cô tới rồi? Một năm không thấy cô, vợ chồng lão nhớ mong cô nương lắm đó.” Lão bản và lão bản nương nhiệt tình chào mới, lại liếc nhìn Thẩm Yến phía sau lưng nàng.
Hai người tức khắc bị khí thế bức người và ánh mắt lạnh lùng của chàng dọa sợ, toàn thân cứng đờ, bối rối chuyển ánh mắt, hỏi: “Vẫn như cũ đúng không?”
“Hôm nay ta chỉ ăn chay, không ăn thịt.” Lưu Linh đáp, tựa như rất quen thuộc chốn này.
“Ngồi đi.
Đồ nướng ở đây rất thơm.
Tại Nghiệp Kinh ta còn chưa tìm thấy quán nào ngon hơn.”
Nghe được lời tán dương của thiếu nữ, lão bản nương lập tức vui vẻ bật cười, có phần tự hào: “Cô nương nói rất đúng! Quầy hàng nhà chúng ta không dám nhận là đệ nhất thiên hạ, nhưng chắc chắn là quán thịt nướng ngon đệ nhất Nghiệp Kinh! Chỉ tiếc nhà chúng ta không đủ tiền, chỉ có thể mở trong hẻm nhỏ này cho nên ít được người khác biết tới, kiếm không được bao nhiêu…”
Ánh mắt Thẩm Yến nhàn nhạt rơi xuống mặt bàn đầy dầu mỡ bên dưới, lại thấy Lưu Linh thần sắc thản nhiên, vui vẻ nói chuyện với cặp vợ chồng chủ quán.
Chàng ngồi ngay bên cạnh nàng, khẽ cảm thán: “KHông ngờ so với ta nàng còn thông thuộc hang cùng, ngõ hẻm của Nghiệp Kinh hơn.”
“Đương nhiên.” Lưu Linh lấy một cái đĩa đặt trước mặt chàng, “Trước kia ta sống rất khổ sở, mệt mỏi, lúc nào cũng phải cố gắng tìm cho mình động lực sống.”
Tựa như có một con dao đâm thẳng vào tim chàng.
Lòng Thẩm Yến trùng xuống, chàng liếc nhìn sắc mặt Lưu Linh, nàng rất bình tĩnh, thoải mái, thản nhiên lật mở một góc trong quá khứ tối tăm, buồn bã của mình, như thật sự chẳng chút để tâm.
“Trước kia? Nàng như thế nào?” Thẩm Yến tỉnh bơ hỏi lại.
Lưu Linh ngẩn người, nàng trầm ngâm một lát mới chậm rãi đáp lại: “Chàng có thể tưởng tượng một đứa trẻ bảy tám tuổi chẳng khác nào một tên đao phủ.
Đúng! Chính là như thế! Ta trước kia là kiểu như thế đó.
Tất cả mọi người đều nói ta bị điên.”
“....”
“Đừng sợ.
Ta nói đùa thôi” Lưu Linh bật cười, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
“Đồ nướng tới rồi đây!” Giọng nói hào sảng, thân thiết của lão bản nương truyền tới cứu rỗi cuộc nói chuyện đột ngột rơi vào trầm mặc.
Lưu Linh thản nhiên vươn tay định đón lấy, lại bị Thẩm Yến Vô thanh vô tức nắm chặt.
Nàng có hơi sững sờ, nhìn Thẩm Yến nhổm dậy cầm đĩa thức ăn đặt xuống.
(*)Vô thanh vô tức: không tiếng động
Chàng cầm một cây xiên nấm hương nướng đút tới bên miệng nàng: “Nếm thử đi.”
Lưu Linh ngơ ngác há miệng, mỹ vị quen thuộc xông vào mũi mới khiến nàng hoàn hồn.
Lưu Linh gật đầu, thật lòng tán dương: “Rất ngon.”
Lúc này Thẩm Yến mới chịu buông tay, nàng xoa xoa bàn tay vẫn còn hơi ấm của chàng, ngẩng đầu nhìn Thẩm đại nhân nhà mình dùng tư thế trang nghiêm, đĩnh đạc tựa như đang làm công vụ ngồi ăn xâu nướng.
Lưu Linh chống cằm, mặt mày thỏa mãn, chớp chớp mắt: “Thẩm đại nhân.
Ta biết chàng đối xử tốt với ta.
Thứ gì ngon nhất, tốt nhất đều muốn đút cho ta ăn trước.
Ta thấy các cặp tình nhân khác cùng thường đút cho nhau ăn…”
Lưu Linh định nói: “Giờ đến lượt ta đút cho chàng ăn nhé.”
Thẩm Yến buông xâu đồ nướng xuống, đầu cũng không thèm ngẩng, nhàn nhạt đáp: “Thật ra nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ta là Cẩm Y Vệ, đối với thức ăn không rõ lai lịch, nguồn gốc trước nay luôn kiểm định cẩn thận trước khi ăn.
Đút cho nàng, vốn là để nàng thử độc trước.” Chàng ngẩng đầu, mỉm cười nói tiếp: “Thế sự khó lường, người muốn đầu độc ta nhiều như sao trời vậy.”
“...!Thế sự khó lường, hiện tại ta sẽ bóp chết chàng tại đây luôn.” Lưu Linh nhào tới, bàn tay còn chưa chạm được đến một sợi lông tơ của Thẩm đại nhân đã bị chàng dễ dàng chế trụ.
Tiếng củi lách cách, khói bếp ấm áp vờn quanh, vụn than hồng âm ỉ cháy, vợ chồng chủ tiệm thịt nướng hiền hòa nhìn đôi nam thanh nữ tú đang thoải mái cười đùa, khẽ đưa ánh mắt nhìn nhau: Xem ra Lưu cô nương đã lớn, đã đến tuổi gả cho người ta rồi!
Đôi vợ chồng già nhớ cô bé