Giờ lên đèn, Lục Minh An xách theo một bầu rượu nhỏ, ngâm nga một điệu hát ngắn loạng choạng đi vào trong ngõ hẻm.
Hắn ta vừa mới ở thanh lâu vui đùa cùng với mấy mỹ nhân xong, hôm nay tâm trạng khá tốt, nhìn cái gì cũng vô cùng vừa mắt.
Con ngõ này vô cùng nổi tiếng ở Nghiệp Kinh, là nơi chuyên ăn chơi của những gã con nhà giàu, phía trên có người bao che, ngầm hiểu cho đám con nhà giàu một nơi chốn vui chơi.
Ngày thường Lục Minh An cũng hay đi qua con ngõ này, nhưng ngày hôm nay cứ luôn cảm thấy không bình thường cho lắm.
Hắn càng đi, càng thấy con hẻm sâu.
Lúc vừa quẹo vào còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa, bây giờ lại là một cái ngõ hẻm tĩnh mịch không có chút tiếng động nào.
Lục Minh An càng đi càng chậm, đi đến một hàng lồng đèn chập chờn trong gió, không hiểu sao từng chiếc đèn một lại vụt tắt, tim của hắn điên cuồng đập loạn .
"Mẹ kiếp, chắc chắn là gặp ma rồi." Lục Minh An rất thức thời, giữa lúc lòng dạ bối rối, cũng không xông lên nữa, xoay người lại dự định quay trở về.
Ở đầu ngõ hẻm lại có một bóng dáng nam nhân trẻ tuổi hiên ngang trầm mặc thâm thúy.
Nhìn về phía gương mặt đen như mực của người kia, bên hông là thanh Tú Xuân Đao vô cùng bắt mắt.
"Thẩm, Thẩm đại nhân," Lục Minh An cười khô khốc, lại cố tỏ ra vẻ nhiệt tình, "Hiếm hoi lắm mới có thể gặp được ngài ở một nơi như này , không biết có việc gì có thể giúp được cho ngài?"
Lúc này hắn nhớ đến tháng trước, chuyện hắn phái người đi ám sát Cẩm Y Vệ.
Rõ ràng là không có việc gì, không biết Lục Minh Sơn đã giở trò gì ở bên trong, sau khi Thẩm Yến về kinh, đơn giản là ở bất cứ nơi nào cũng sẽ đối nghịch với Lục gia.
Vì vậy, Lục Minh An cứ luôn lo lắng Thẩm Yến sẽ đến tính sổ với hắn chuyện trước kia.
"Đúng thật là có một việc cần tứ công tử giúp đỡ," Thẩm Yến đứng chặn trên đường, nhìn người đối diện đang kinh hồn bạt vía, giọng chàng nhàn nhạt, "Ta muốn hợp tác với tứ công tử."
"...!Thẩm đại nhân thật là biết nói đùa, giữa ta và ngài..."
"Ta muốn Lục Minh Sơn chết."
"Lời nói đùa này của Thẩm đại ý hơi quá rồi." Sắc mặt Lục Minh An nhạt đi phần nào, nhưng ngược lại không lộ ra một tia khiếp đảm.
"Ngươi cũng muốn Lục Minh Sơn chết." Thẩm Yến nói ra, "Mục tiêu của chúng ta căn bản là trùng hợp với nhau, chỉ cần Lục Minh Sơn chết đi, thì sẽ không còn ai cạnh tranh với ngươi vị trí người kế nghiệp của Lục gia, ngươi không cân nhắc sao?"
Gương mặt Lục Minh An không lộ ra biểu cảm nhìn về Thẩm Yến, hắn không thể nói là thông minh nhưng vẫn có lòng cầu tiến.
Nếu như Lục Minh Sơn là gã khốn kiếp, hiện tại tất cả các nguồn tài nguyên đều nghiêng về hắn.
Chỉ là Lục Minh An không tin tưởng Thẩm Yến, ai biết được hợp tác với Thẩm Yến thì mục đích thật sự của Thẩm Yến là gì?
"Xem ra tứ công tử đã lung lay rồi, chúng ta có thể tiến thêm một bước để thảo luận." Thẩm Yến làm động tác "Mời" với hắn.
Lục Minh An do dự, nghe Thẩm Yến nói, "Trong tay ta có vài bằng chứng tứ công tử và người khác cấu kết ám sát mệnh quan triều đình..."
"Thẩm đại nhân, mời!" Tất nhiên Lục Minh An sẽ không để Thẩm Yến nói tiếp.
Hắn nghĩ đến, để mặc cho Thẩm Yến muốn làm gì, chỉ cần Lục Minh Sơn ngã xuống, những chuyện bên ngoài đều được.
Thẩm Yến thì có thể có mục đích gì chứ? Nhiều lắm thì muốn Lục gia trở nên suy tàn.
Nói thật thì, chỉ còn Lục gia hãy còn, chỉ cần Lục gia lọt vào tay hắn, chuyện gì hắn cũng không quan tâm.
Khi Thẩm Yến và Lục Minh An đạt được thỏa hiệp, Từ Thời Cẩm đến Phủ Định Bắc Hầu chào hỏi, cùng nâng ly nói chuyện vui vẻ với tỷ muội tốt của nàng ta.
Trong phòng, hai thiếu nữ rạng rỡ đang ngồi trước bàn, cùng xem con rối cao bằng đầu ngón tay diễn vở "Đại náo thiên cung".
Tất cả đều được điêu khắc giống y như đúc, từ đao kiếm thần khí cho tới biểu cảm sắc mặt của từng nhân vật thiên binh thiên tướng.
Từ Thời Cẩm liếc nhìn Lưu Linh đang ngồi kế bên thưởng thức tới mức mê mẩn, giọng điệu mang theo ý cưới, "Là của người khác tặng cho ta, tích cóp hơn nửa năm ta mới tích đủ cả bộ, ngưỡng mộ không?"
Lưu Linh điều khiển con rối trong tay, không để ý đến Từ Thời Cẩm.
Từ Thời Cẩm xùy một tiếng, từ chỗ Lưu Linh mà có được một cảm giác ưu việt cực lớn, nhìn ánh mắt chăm chú của nàng, cảm thấy Lưu Linh thật sự đáng thương bèn nói, "Hay là ta tặng cho Quận chúa?"
"Ta không cần sự thương cảm của cô, "Lưu Linh đứng dậy, từ trong hộp nhỏ tìm chiếc xe ngựa gỗ tinh xảo mình nhận được, nói với vẻ lãnh đạm, "Ta cũng có."
Đây giống như là sự khoe khoang giữa bạn thân với nhau.
Tâm tư Từ Thời Cảm nhạy bén, đôi mắt hơi bay bổng, cất giọng suy đoán, "Là Thẩm Yến tặng cho cô?" Lưu Linh không nói, nụ cười của nàng càng thâm sâu hơn, "Nhưng mà Thẩm Yến không biết cô thích những thứ này."
Nàng cảm thấy thật sự thú vị.
Từ Thời Cẩm và Lưu Linh thường nhìn lườm nguýt nhau, còn có thể ở chung với nhau, nguyên nhân lớn nhất chính là, hai người bọn họ có cùng chung sở thích, đều thích những món đồ chơi nhỏ trong dân gian.
Nhưng sở thích của bọn họ, còn có người cùng chung tâm ý với Từ Thời Cẩm, nhưng lại không có ai chia sẻ với Lưu Linh.
"Thẩm đại nhân đúng là nhân duyên mà ông trời đưa xuống cho ta," Lưu Linh nói, "Lần đầu tiên chàng xuất hiện, chính là lúc tâm trạng ta tồi tệ nhất.
Sau đó lần nào chàng cũng có thể an ủi ta đúng lúc.
Lần nào cũng chuẩn xác, ta càng cảm thấy, bọn ta gặp gỡ nhau chính là duyên phận trời định, ta chỉ đành tiếp nhận là xong."
"Nhưng cô đâu có nói cho hắn biết cô thích cái gì," Từ Thời Cẩm cười chế giễu, "Hắn cũng đâu có biết cô thích mấy món đồ mỹ nghệ dân dã này chứ."
"Ai biết được? Ngoại trừ cô, người bên cạnh ta không ai biết cả." Lưu Linh bình tĩnh liếc nhìn Từ Thời Cẩm,” Đây không phải là lý do để cô công kích cảm tình của ta."
Từ Thời Cẩm mỉm cười.
Trên đời này cũng có người giống như nàng ta, với món đồ mình thích quyết giữ không buông.
Và cũng có người giống như Lưu Linh vậy, chỉ thờ ơ nhìn ngắm, đến đến đi đi nàng đều có thể nhẹ nhàng dứt bỏ.
Nàng thích món đồ này, nàng tiếp nhận, nhưng từ trước tới nay không chủ động tranh thủ.
Đã nhiều năm như vậy, Lão Hầu Gia yêu thương Lưu Linh biết bao nhiêu, cũng không biết được Lưu Linh thích những món đồ mỹ nghệ này đến nhường nào.
Thẩm Yến trước mắt cũng như vậy.
Những chuyện xưa cũ lưu giữ sự tổn thương trong lòng Lưu Linh quá sâu đậm, Lưu Linh có thể sinh sống bình thường đến hôm nay, gánh vác tội danh tiến về những ngày tươi sáng phía trước là đã không dễ dàng gì rồi.
Cho nên quả thật đừng nên yêu cầu nàng nhiều thêm nữa.
"Kể cho ta nghe chuyện giữa cô và Thẩm Yến đi." Từ Thời Cẩm nói.
Lưu Linh ra ngoài với Từ Thời Cẩm, đi dạo ngoài dân gian.
Nhìn Từ Thời Cẩm thì quan hệ với ai cũng rất tốt, nhưng nàng ta thật sự không có bạn.
Nhất là từ sau khi nàng ta xuất cung, thiết lập quan hệ với các cô nương khác thì nhiệt tình của nàng ta nghiêng về phía triều chính hơn.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), Từ Thời Cẩm bằng mặt không bằng lòng với các cô nương, có lúc cảm thấy mệt rồi, cũng không thể làm gì khác ngoài việc tìm Lưu Linh nói chuyện.
(*)Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Hết lần này đến lần khác Lưu Linh không chung tiếng nói với nàng ta...!Lưu Linh có suy nghĩ bài xích với chuyện triều chính, không hề có hứng thú chút nào đối với sở thích của Từ Thời Cẩm.
Từ Thời Cẩm suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể tìm thấy chủ đề nói chuyện về Thẩm Yến.
Đôi mắt trông lơ đãng của Lưu Linh sáng lóe lên.
"Chàng đặc biệt khác với người thường...!Ta chính là thích dáng vẻ chàng đối với người khác thì lạnh nhạt, chỉ đối với ta thì mới có cảm giác..."
Từ Thời Cẩm cười, tất nhiên là Thẩm đại nhân không giống người thường rồi, không biết có bao nhiêu cô nương ở Nghiệp Kinh rung động vì Thẩm đại nhân đây này.
Chỉ là Lưu Linh cần thiết phải khoe khoang như này sao?
"Cô thật sự không quan tâm đến chuyện Lục Minh Sơn sao?" Từ Thời Cẩm thay đổi chủ đề trò chuyện.
Trong lòng nàng ta vẫn hy vọng Lưu Linh và Lục gia tiếp tục trở mặt, như vậy thì kế hoạch của nàng ta càng dễ dàng...
Lưu Linh lườm nàng ta một cái, "Cô muốn từ chỗ ta tính kế với Lục gia?"
Bị Lưu Linh vạch trần, nụ cười của Từ Thời Cẩm thoáng dừng lại nhưng không lộ ra vẻ cứng nhắc một chút nào, tuy nhiên có thể thấy được tâm thái ổn định của nàng ta.
"Ta sẽ không quan tâm đến Lục gia."
"Hình như điều này không phù hợp với đạo đối nhân xử thế của cô?" Từ Thời Cẩm phất phất mái tóc, cười khanh khách, "Ta cứ tưởng cô muốn làm chuyện gì đó với Lục Minh Sơn, dạy dỗ cho nhà họ Lục một chút chứ." Nếu như Lưu Linh không trở mặt với Lục gia, Từ Thời Cẩm cứ luôn cảm thấy tất cả những tầng tầng lớp lớp tính toán trước đây của mình không hoàn toàn chắc chắn, nếu vậy thì rất là tiếc nuối.
"Ta suýt chút nữa giết được Lục Minh Sơn, xem như đã trừ được một kẻ hung ác," Lưu Linh dừng lại, "Huống chi, Thẩm đại nhân không hy vọng ta sẽ tiếp tục dây dưa không rõ với Lục Minh Sơn."
"Vì sao chứ?" Nụ cười của Từ Thời Cẩm càng thâm sâu, lại có chút không có ý tốt, "Ngài ấy ghen sao? Ngài ấy có chủ nghĩa nam tử mạnh như vậy, đưa ra bao nhiêu yêu cầu với cô, cô cũng không phải là người thích bị người khác quản."
Nàng ta không hề kiêng nể khi gây chia rẽ mối quan hệ giữa Lưu Linh và Thẩm Yến, cứ luôn cảm thấy lần này như thế nào ấy.
Trong lòng nàng ta lại đang suy nghĩ bản thân mình sẽ lại thu được lợi lộc gì.
"Chàng chẳng nói gì cả, nhưng ta biết chàng hy vọng ta sống giản đơn vui vẻ.
Chuyện buồn, không vui đều sẽ có chàng ấy che chở cho ta." Lưu Linh nói với vẻ bình tĩnh, "Ta không hỏi, nhưng ta đoán, chàng đang đối phó với Lục gia.
Mà chàng vốn không nên bị cuốn vào đây....!Ta nhớ cô từng nói, Cẩm Y Vệ cần phải thanh sạch một chút."
Từ Thời Cẩm ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Lưu Linh.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt thiếu nữ trắng trẻo đôi mắt đen láy, vẻ mặt trước sau vẫn bình tĩnh, "Có đôi khi ta nghĩ, không đáng."
Chuyện gì Thẩm Yến cũng không nói, nhưng nàng biết được tâm ý của chàng.
Càng biết thì càng thấy buồn.
Có rất nhiều người nói bọn họ không hợp nhau, nàng cũng chẳng để tâm, kiên quyết kéo Thẩm Yến vào.
Mà hiện tại, nàng đã nhìn thấy sự ích kỷ của bản thân.
Nàng suy nghĩ, chàng nên được nhận thứ tốt đẹp hơn.
"Không có gì mà không đáng cả." Từ Thời Cẩm đột nhiên kéo tay nàng, ngày hè nhiều mồ hôi, tay Lưu Linh lại lạnh như khối băng.
Trong lòng Từ Thời Cẩm khó chịu, mỗi một lần suy nghĩ của Lưu Linh lại phập phồng to hơn một chút, lần nào rơi vào bi quan, tay của nàng cũng sẽ trở nên lạnh như thế này.
Giọng nói Từ Thời Cẩm ấm áp, "Quận chúa xứng đáng với tất cả những đối đãi dịu dàng."
Lưu Linh cúi đầu, cười cười, trong lòng hơi ấm áp.
Đây là người bạn thân tốt nhất của nàng, cho dù nàng ta không hề nương tay, nhưng vào lúc nàng cần thì vẫn ở bên cạnh nàng.
Cảm tình giữa nàng và Từ Thời Cẩm, người ngoài khó mà có thể hiểu thấu được.
Nếu như có người gây xích mích với nàng, nói Từ Thời Cẩm đã lợi dụng nàng như thế nào, nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Nàng chỉ tin tưởng rằng Từ Thời Cẩm sẽ không gây tổn thương tới nàng.
"Chàng ấy cũng vậy." Lưu Linh lên tiếng.
[Giữa ta và cô, có như thế nào cũng sẽ có một người sống tốt một chút.]
Nàng và Từ Thời Cẩm hai bên trầm mặc, chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào.
Thị nữ theo hầu đứng không gần không xa bị bỏ rơi phía sau, hai cô nương bị người ta xô đẩy, thúc về phía trước, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đợi đến khi tiến gần về phía trước hơn, hai người mới nhận ra là buổi ném tú cầu chọn chồng của nữ nhi một thương nhân.
Cô nương mặc đồ cưới màu đỏ thướt tha yếu đuối đứng ở trên lầu, vén khăn trùm đầu, một đôi mắt sáng chuyển động, nhẹ nhàng lướt qua đám người ở dưới lầu một vòng, âm thanh cổ vũ bên dưới càng lúc càng lớn hơn.
Nữ nhi xinh đẹp, khom lưng hướng về phía nam nhân.
Người thương nhân miệng cười toe toét, ném tú cầu để cầu nhân duyên của trời đất, ở vùng đất Nghiệp Kinh mà năm người thì ba người đã có thân phận không tầm thường, trở thành một giai thoại cũng là một chuyện tốt đẹp.
Từ Thời Cẩm và Lưu Linh ngửa đầu, có chút hứng thú nên đứng lại xem một lúc.
Bất đắc dĩ hai nàng thân phận là nữ tử, cô nương muốn gả chồng kia có xinh đẹp hơn nữa thì sức hấp dẫn vẫn có giới hạn đối với họ.
Đoàn người đều chen đứng dưới lầu, lộn xộn ồn ào, Lưu Linh và Từ Thời Cẩm lại đi hướng ra ngoài.
"Sao cô lại chạy? Hiếm hoi mới gặp được một chuyện vui, tại sao lại không xem?" Từ Thời Cẩm hỏi, nàng ta trước nay thích nhiều chuyện, càng ầm ĩ thì càng thấy vui.
"Ta không thích ném tú cầu ném tới ném lui, ném trúng vào người của ta và cô." Vẻ mặt Lưu Linh vô tình, "Là cô muốn cưới cô nương nhà người ta hay là ta?"
"Ấy..." Từ Thời Cẩm cúi đầu nhìn nhìn trang phục nam tử văn sĩ trên người nàng ta và Lưu Linh, rốt cuộc cũng mất hứng.
Hai vị cô nương nhất trí chen ra ngoài, nhưng trong nháy mắt đã có một món đồ từ phía trên rơi trúng đầu, rơi vào trong lòng Lưu Linh.
Người Lưu Linh nổi hết da gà, nghĩ tới lẽ nào vận may của mình lại hỏng bét tới như vậy à?
Trước tiên nàng ném cái vật rơi trên người mình khiến nàng khiếp sợ xuống đất, nghe thấy âm thanh lanh lảnh, mới cúi đầu xem xem.
Nhưng chỉ thấy những mảnh sứ vỡ rơi trên mặt đất.
Thì ra rơi vào trong lòng nàng, cuối cùng là một cái ấm trà!
Là người phương nào trêu đùa nàng?!
Nàng lạnh mặt ngẩng đầu, thấy mình bị dòng người đẩy tới một chỗ dưới tửu lâu, bên cửa sổ lầu hai, có một nam tử mặc áo hoa ngồi đó.
Sắc mặt trong trẻo, tay chống cằm, tay áo rủ xuống lan can.
Nhìn thấy nàng thì ngẩng đầu, nam tử cười dịu dàng, "Thật ngại quá ta trượt tay, đã đụng trúng đường muội.
Đường muội mau lên đây, để Cô...!để ta nói lời xin lỗi với hai vị cô nương."
Tay áo của Lưu Linh bị kéo.
Sắc mặt nàng không biểu lộ gì rồi ngoảnh đầu lại, Từ Thời Cẩm ở sau lưng nàng nở nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ, chớp mắt với nàng.Thấy Lưu Linh nhìn nàng ta, nàng ta nói với vẻ vô tội, "Cô nhìn ta làm gì? Cũng đâu phải ta ném trúng cô, cô nên tìm vị kia để tính sổ." Nàng ta chỉ ngón tay về phía người ở trên lầu.
Lưu Linh nhìn Từ Thời Cẩm, "Cô lại tính kế ta?"
"Không có, lần này thật sự không có," Từ Thời Cẩm cười rồi kéo nàng, "Thật sự là trùng hợp."
Không trách Lưu Linh nghi ngờ.
Vị ở trên lầu là đương kim thái tử Lưu Vọng.
Hắn còn một thân phận khác, là tình lang mà Từ Thời Cẩm không thể gặp mặt...!trước mắt, chỉ có Lưu Linh biết.
Sau khi Từ Thời Cẩm xuất cung, rất hiếm có cơ hội được gặp mặt thái tử điện hạ.
Mặc dù nàng ta tìm cơ hội để vào thỉnh an thái hậu, nhưng không phải thường xuyên có thể gặp mặt Lưu Vọng.
Lưu Linh càng không thể không nghi ngờ, Từ Thời Cẩm đang lợi dụng mình, để có cơ hội tốt gặp gỡ Lưu Vọng.
Nhưng Từ Thời Cẩm nói không phải, vậy có lẽ thật sự là trùng hợp vậy.
Chỉ là Lưu Linh đứng bất động dưới lầu, vì sao nàng phải thành toàn cho Từ Thời Cẩm và Lưu Vọng được gặp riêng với nhau?
Nhưng nàng và thái tử không thân quen với nhau.
Từ Thời Cẩm nhất thời nhìn quý công tử ngồi bên cửa sổ bên lầu, thoáng chốc quay sang nhìn Lưu Linh đang chuẩn bị đi, rất bất đắc dĩ.
Nàng ta giữ Lưu Linh, nhỏ giọng cầu xin, Lưu Linh làm như không nghe thấy.
Tình bạn của cặp bạn thân này từ trước tới nay là điều khiến người ngoài khó hiểu.
Từ Thời Cẩm không thể không nói cho nàng biết, "Ta đang muốn liên hệ với Thẩm đại nhân, kết liên minh với thái tử rồi lật đổ Lục gia."
Bước chân của Lưu Linh dừng lại, cuối cùng Từ Thời Cẩm cũng nói cho nàng nghe một tin tức.
Từ Thời Cẩm cười bất đắc dĩ, "A Linh à, hiện tại chúng ta là người chung một đường.
Cô đừng nói tuyệt tình đến mức này chứ?"
Được thôi, vì Thẩm Yến, Lưu Linh bằng lòng giúp Từ Thời Cẩm một lần.
Lưu Linh và Lưu Vọng là anh em họ chân chính, mối quan hệ cực kỳ gần gũi.
Phụ thân của bọn họ là anh em họ, mối quan hệ này có chút xa thì không cần bàn đến, nhưng mẫu thân của hai người là cùng xuất giá từ một nhà.
Là đích trưởng nữ phủ Định Bắc Hầu của hoàng hậu đã tạ thế, lúc mẫu thân của Lưu Linh còn tại thế, còn phải gọi một tiếng "Tỷ tỷ".
Bất kể là lúc trước hay bây giờ, Lưu Linh và Lưu Vọng đều thường xuyên gặp mặt nhau.
Chỉ là mối quan hệ của hai người chẳng ra làm sao.
So với Trường Nhạc quận chúa không nóng không lạnh, thái tử điện hạ rõ ràng là càng có nhiều đề tài nói chuyện với Từ cô nương dịu dàng uyển chuyển động lòng người hơn
Đi lên lầu, Lưu Linh chào hỏi Lưu Vọng một tiếng, liền tự giác ngồi bên cửa sổ, để lại không gian cho Từ Thời Cẩm và Lưu Vọng.
Ban đầu nàng nghe thấy vài câu, giọng nói Lưu Vọng ấm áp: "Ta xuất cung là mượn cơ hội đi thăm lão gia tử Trần gia, gần đây nhà của ông ấy có chút không yên bình...!tiện thể đến Từ gia, lại chỉ gặp được tỷ tỷ của nàng, không gặp được nàng, đoán là nàng đã ra ngoài."
Giọng nói Từ cô nương êm dịu, "Trần gia sao? Ta vẫn còn chưa thương lượng với bọn họ, tự mình đi trước có chút mục đích không tốt, chờ ta tìm được cơ hội rồi tính tiếp...!Mấy ngày trước đã gặp tôn nữ của Hà hàn lâm, nàng ta bất cẩn tiết lộ với ta một ít thư họa của gia gia nàng ta..."
Tình nhân gặp mặt trò chuyện chỉ có thể trò chuyện như thế này, thái tử điện hạ và Từ cô nương cũng xem như độc nhất vô nhị.
Lưu Linh tự rót cho mình chén trà, cảm thấy có chút vô vị.
Tầm mắt nàng nhìn về nơi xa xăm, tâm tư bay bổng hơi xa.
Từ Thời Cẩm là con mắt của Lưu Vọng, nàng ta không hề giống với các cô nương mảnh mai yếu đuối một chút nào.
Vào năm đó, ai lại có thể dự liệu được chứ?
Nàng nhớ về năm đó, Từ gia vốn muốn kết thông gia với Thẩm gia, gả Từ Thời Cẩm cho Thẩm Dục.
Ngày hôm đó trời đổ mưa to, Lưu Linh ra ngoài, xe ngựa bị Từ Thời Cẩm chặn lại.
Cô nương ướt nước mưa tới chật vật, quỳ trước mặt nàng, ánh mắt khát vọng như vậy, "Ta không thể gả vào Thẩm gia, Thẩm gia muốn quy ẩn, Thẩm Dục không thể làm nên chuyện...!Ta gả cho hắn, cả đời của ta vừa nhìn đã thấy ngay kết cục, không thể trông cậy một chút nào! A Linh, ta nghĩ đến cuộc sống như vậy lập tức cảm thấy sợ hãi!"
Từ