Dưới ánh trăng, dòng nước hai bên âm u trùng điệp nặng nề, nước sông hiện lên ánh sáng màu đen lúc gần lúc xa chạm lên mạn thuyền, sau một âm thanh thật tinh tế lại từ từ trôi xa.
Chúng trôi phiêu lãng trong dòng nước, trôi đi nhưng khi còn chưa biết mục tiêu là gì.
Lưu Linh đứng ở đầu thuyền, ôm lấy ngọn đèn tầm thường vô cùng trân trọng.
Ngọn đèn đã bị tắt khi chìm vào nước, nhưng Lưu Linh vẫn còn nhớ mỗi một chữ viết trên ngọn đèn.
Chúc nàng vạn sự tốt đẹp.
Qua nghìn nghìn vạn vạn lần, nhưng chỉ chỉ cần những chữ này là đủ rồi.
Thiếu nữ mặc cẩm y mái tóc đen nhánh, trong ánh đèn, vẻ mặt nàng trầm tĩnh, tay áo bị gió thổi bay thành đường cong.
Vào khoảnh khắc này, nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, trong lòng lại bình tĩnh không gì so sánh được.
Thuở nhỏ khi tâm tính nàng gặp lúc suy kém nhất, vô số thầy thuốc tới tới lui lui giúp nàng ổn định lại.
Thân thể nàng không có bệnh, bệnh là ở tim của nàng.
Chuyện gì nàng cũng không nói với người khác, lúc đột ngột phát bệnh, mọi người đều nghĩ nàng phát điên rồi.
Vị trưởng lão thăm bệnh cho nàng lâu nhất trong thái y viện nói với nàng, "Quận chúa, người có thể nói hết mọi sự người nhìn thấy cho lão phu được không.
Một đứa trẻ năm tuổi, sao có thể chịu trách nhiệm cho cái chết của một người lớn? Quận chúa, người nên học cách tha thứ cho chính mình."
Lưu Linh nói, "Không" nàng cự tuyệt nói chuyện với bất kỳ người nào, nàng thà chịu đựng việc bị đối đãi như kẻ điên rồ.
"Người như thế này, sẽ tự ép mình phát điên đó!" trưởng lão của thái y viện nghiêm khắc nói với nàng, nhưng tiểu cô nương kia mặt trắng bệch cũng không có phản ứng lại.
"Người muốn chữa trị tốt cho bệnh tình của mình không? Nếu người cứ tiếp tục thế này, cho dù lão phu là Hoa Đà tái thế, e rằng cũng đành khoanh tay bất lực với bệnh trạng này của quận chúa." Trưởng lão của thái y viện đổi sang một cách nói khác dễ chịu hơn nói với Lưu Linh.
Lưu Linh im lặng thật lâu rồi mới nhỏ giọng cất lời, "Ta muốn."
Nàng đã suy nghĩ kĩ càng.
Nhanh chóng khỏe lại.
Mặc dù nàng bị kéo vào vũng bùn, nhưng nàng cũng đang tích cực tự cứu chính mình.
Thử không đi gây sự với người khác, thử dùng tình yêu để thay thế sự trống rỗng bên trong lòng mình.
Thử sinh sống hòa bình với người của phủ Quảng Bình vương, thử thành thân, sinh con cái, trải qua cuộc sống mà một người bình thường nên có.
Ảo ảnh của mẫu thân theo nàng quanh năm suốt tháng, lúc ban đầu nàng sợ hãi là thế, bối rối như vậy, ngước mắt luống cuống như vậy.
Nàng từ năm tuổi lớn đến năm mười lăm tuổi, không ai biết đến nỗi đau khổ của nàng.
Sau khi thái y phát hiện, nghĩ rằng tinh thần nàng xuất hiện vấn đề, cần phải nhốt lại, không được tiếp xúc với bất kỳ người nào; người thân nghe xong, suy nghĩ đầu tiên chính là "Chắc chắn ngươi chột dạ"; ngoại tổ phụ yêu thương nàng biết được, có lẽ cảm thấy nàng quá đáng thương nên càng yêu thương nàng hơn.
Tất cả những thứ đó đều không phải thứ nàng muốn, tất cả đều là thứ nàng chán ghét.
Nàng liền dùng một cách khác để chữa trị cho chính mình.
Đi ra biển, đi tây bắc, đi ra phía bắc trường thành.
Nàng cưỡi lạc đà vượt qua sa mạc trong đêm, giữa thảo nguyên rộng lớn tham gia lễ hội Naadam, từng quỳ gối một trăm lẻ tám bậc thang, từng lắc bánh xe cầu nguyện (*), đi viếng Bồ Tát để trình bày lời khấn cầu của mình.
(*)Bánh xe cầu nguyện là một bánh xe hình trụ (chữ Tạng: འཁོར་ལོ།; Wylie: khor lo) trên một trục chính làm từ kim loại, gỗ, đá, da thuộc hoặc sợi bông thô.
Theo truyền thống, câu thần chú Om Mani Padme Hum được viết bằng ngôn ngữ Newari của Nepal, ở bên ngoài bánh xe.
Cũng đôi khi được miêu tả là Không hành nữ, Người bảo vệ và rất thường thấy là 8 biểu tượng tốt lành Ashtamangala.
Tại lõi của hình trụ là một "Cây sự sống" thường được làm bằng gỗ hoặc kim loại với một số câu thần chú được viết trên hoặc quấn quanh nó.
Hàng ngàn (hoặc trong trường hợp bánh xe cầu nguyện lớn hơn, hàng triệu) thần chú sau đó được quấn quanh cây sự sống này.
Thần chú Om Mani Padme Hum được sử dụng phổ biến nhất, nhưng những câu thần chú khác cũng có thể được sử dụng.
Theo truyền thống Phật giáo Tây Tạng dựa trên các văn bản truyền thừa liên quan đến bánh xe cầu nguyện, việc quay một bánh xe như vậy sẽ có nhiều tác dụng tương tự như việc đọc lời cầu nguyện bằng miệng.(Trích wiki)
Cầu cho ta được thuận lợi.
Cầu cho ta được sống lâu.
Cầu cho ta một đời được như ý.
Nàng tin tưởng vận mệnh như vậy.
Và vào một ngày nào đó, một người không tin những điều này, lại được chấp thuận những lời khấn cầu này.
[Ta muốn một người, ta có như thế nào thì người ấy cũng sẽ không bỏ ta mà đi.
Ta một mình trong cánh rừng tịch mịch mưa gió bão bùng, nhưng lòng tràn ngập ngọn lửa ấm áp, bởi vì ta biết, chàng đang chờ ta.]
Đời người tựa như con sông dài, ước ao của ngày xưa cũ lại thực hiện lần nữa.
Lưu Linh quay đầu, nhìn vào màn sương u yên tĩnh u tối, dường như có thể hình thấy bóng dáng của Thẩm Yến.
Có rất nhiều niềm háo hức xông lên trong lòng nàng, cơn sóng lớn như của Trường Giang và Hoàng Hà cuộn trào hỗn loạn trong lòng nàng.
Đôi mắt nàng ẩm ướt, ôm lấy ngọn đèn kia không muốn buông ra.
"Quận chúa, khi nào chúng ta về phủ?" Người hầu theo sau e dè rụt rè hỏi, nếu đã tìm thấy đồ cần tìm vậy thì về thôi chứ? Đừng để lão hầu gia phải lo lắng chứ.
"Phái người về phủ, khi gia gia hỏi tới thì cứ nói, ta ngủ lại phủ của mình, hôm nay không về."
"Nhưng...!nhưng mà quận chúa muốn đi nơi nào ạ?"
Lưu Linh không trả lời, sau khi rời thuyền, nàng lại thả ngọn đèn trôi theo dòng nước lại lần nữa, tự mình bước lên bờ, đi dọc theo hướng dòng nước chảy.
Lúc ban đầu đám người Dương Diệp không biết nàng đi đến đâu, sau khi mục đích càng ngày càng sáng tỏ, Dương Diệp không nhịn được mà ho khan, "Quận chúa, Thẩm đại nhân bị gọi đi, có lẽ rất bận rộn, không có thời gian gặp quận chúa đâu nhỉ?" Nhìn thấy Lưu Linh không có động tĩnh gì, hắn lại nói, "Đã khuya như thế này rồi, chưa chắc Thẩm đại nhân vẫn còn ở Bắc Trấn phủ Ty."
"Ta biết rồi." Lưu Linh trả lời.
Nàng biết chứ, nhưng nàng vẫn muốn đến xem xem.
Chắc chắn Thẩm đại nhân ở Bắc Trấn phủ Ty, nếu không chàng sẽ quay về tìm nàng.
Chàng không quay về, rõ ràng là chàng không rảnh.
Tất nhiên cũng có khả năng đã quá nửa đêm, Thẩm đại nhân cho rằng nàng đã trở về, cho nên không đến làm phiền nàng.
Tuy rằng có nhiều khả năng là thế, nhưng Lưu Linh vẫn cố chấp kiên trì, chắc chắc Thẩm Yến ở Bắc Trấn phủ Ty.
"Ta không đi quấy nhiễu chàng, không làm phiền chàng chỉ đứng xa xa nhìn một chút." Lưu Linh nói với chính mình.
Nàng đi từ tối tới khi trời sáng, đi xuyên qua hơn nửa Nghiệp Kinh, chỉ ôm theo một quả tim muốn được hắn.
Linh hồn nàng tựa như đang đứng cao cao giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống thể xác nàng, nhớ lại những chuyện đã từng trải qua trong ngần ấy năm.
Nàng có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Yến, thiên ngôn vạn ngữ.
Lòng nàng dao động, nhưng lại cảm thấy bất kỳ những ngôn từ cũng đều khô cằn, đều không thể nào nói ra được niềm yêu thích mà Thẩm đại nhân mang tới cho nàng.
Nàng bước đi cả quãng đường dài như vậy, giống như đi qua một hành trình từ trong bóng tối bước ra ánh sáng.
[Nhưng ta biết ta không xứng với chàng.]
Con người đều như vậy, người hấp dẫn bạn, người đó tốt đẹp là vậy, bạn luôn không xứng với người đó.
Nếu đã không xứng, nhưng vẫn luôn hy vọng xa vời.
Hy vọng xa vời thật sự là một chuyện mà chính bản thân không cách nào kiểm soát.
Tiêu hao thời gian suốt cả đêm ở nơi này, Lưu Linh rõ ràng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Sự mệt mỏi khiến tim nàng đập thất thường, đi đường rất vất vả.
Nhưng so với niềm vui được nhìn thấy Thẩm Yến, tất cả những chuyện đó đều không còn quan trọng.
Đã đi một đường rất dài, lúc Lưu Linh có thể nhìn thấy Bắc trấn phủ ty từ phía xa xa, cảm thấy giống như có một kiểu thân thiết.
Nàng đứng ở đầu ngõ, ánh trăng vành vạnh, nàng nhìn về hướng đó thất thần.
Muốn hàng đêm được đứng trước cổng của hắn, hàng đêm đứng dưới cửa sổ của hắn, chỉ để chờ đợi hắn mỉm cười với nàng.
Lầu của Bắc trấn phủ ty cao chót vót, hai con sư tử đá ở cổng uy vũ, cánh cửa lớn đóng chặt, cánh cửa hé mở, ngọn đèn lồng màu đỏ bay liêu phiêu trong gió.
Dương Diệp tiến lê trước, muốn gọi cửa thay cho quận chúa thì đã bị Lưu Linh hô to giữ lại.
Lưu Linh nói, "Ta chỉ muốn nhìn hắn một chút, không muốn làm phiền hắn."
Nàng đứng dưới cây hòe lớn bên ngõ hẻm, tựa sát vào thân cây, trượt xuống từ từ rồi ngồi xuống.
Trường Nhạc trưởng công chúa tôn quý, ở nơi nào cũng duy trì dung nhan xinh đẹp.
E rằng có lẽ đây là lần đầu tiên, nàng tùy tiện ngồi như thế này.
Trong đêm u tối, thiếu nữ với nhan sắc my miều ngồi dưới gốc cây hòe, hai đầu gối khép lại, tay ôm chân, cằm gõ gõ lên đầu gối, đôi mắt trong trẻo xinh xắn như quả nho đen nhằm chằm chằm vào cửa Bắc trấn phủ ty.
Trong lòng Lưu Linh rất bình tĩnh, nàng chỉ muốn nhìn như thế này trong chốc lát.
Người hầu và thị nữ vẫn luôn đi theo quận chúa lúc này liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút bất lực.
Ai có thể ngăn cản quận chúa chứ? Không ai cả.
Bọn họ chỉ đành đứng ở một nơi không xa, chờ đợi quận chúa.
Trời đang dần dần có chút biến chuyển, ánh trăng dần dần mờ nhạt, ở phía đông có một mảng sáng màu trắng, che chắn ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng.
Sắc trời chuyển từ tối thành sáng, mỗi một khoảnh khắc, đều có thể cảm nhận được sự thay đổi đó.
Thất thập nhị khuyết lâu đài tiền,
Liên hoa bảo ca tầng tầng khai (*).
Câu thơ này chính là để tả cảnh tượng sáng sớm ở Nghiệp Kinh.
Tiếng chuông đồng từ trong hoàng cung vang tới tận trong phòng, âm thanh trong trẻo giống như ngọn sóng lớn, lấy hoàng thành làm trung tâm, vọng ra bốn phía xung quanh, tiếng chuông vang khắp Nghiệp Kinh.
(*)Dịch nghĩa: Ở trước lầu gác bảy mươi hai tầng, từng cánh hoa sen nở rộ tầng tầng lớp lớp.
Cùng lúc đó, mặt trời đỏ mọc lên, gió sớm thổi tan cái heo lạnh của buổi đêm, Nghiệp Kinh từ trong giấc mơ choàng tỉnh dậy, người bán hàng rong còn chưa vào chợ trong thành, quan viên các phủ căn cứ vào sự thay đổi từ bốn hướng mà châm đèn lồng, chờ đợi lên triều.
Trong cái chớp mắt của Lưu Linh, cánh cổng lớn của Bắc trấn phủ ty đã mở.
Vô số cẩm y về từ trong đi ra, trang phục chỉnh tề, đang trong tư thế lên triều.
Bọn họ đi vào từ một hướng khác, cả đoàn người của Lưu Linh không chắn đường của bọn họ.
Trước mắt Lưu Linh nhanh chóng xuất hiện người mà nàng vẫn luôn chờ đợi.
Thẩm đại nhân không nhanh không chậm, bước theo sau, cùng đi ra ngoài với nhóm đồng liêu.
Nhưng dáng điệu của hắn vẫn là đẹp nhất.
Khi một người còn đứng nhìn từ phía xa xa, diện mạo còn chưa nhìn thấy rõ, hắn nhìn người kia có một cảm giác, một kiểu sức quyến rũ với từng cái phất tay nhấc chân, và càng thu hút người khác hơn cả chính là ở đôi mắt.
Thẩm đại nhân chính là kiểu người chói sáng, đi đến nơi nào, mọi người đều có thề nhìn thấy hắn.
Lưu Linh đứng lên, ánh mắt sáng lấp lánh vừa quyến luyến vừa ngây dại nhìn ngắm nam nhân trẻ tuổi kia.
Nàng đã chờ cả một đêm, dường như chỉ vì một cái nhìn này.
Vào một thời không có dấu hiệu báo trước, Thẩm Yến đột nhiên ngẩng đầu chuyển dời tầm mắt, nhìn thẳng sang hướng Lưu Linh đang đứng.
Lưu Linh sững sờ, ánh mắt giao nhau cùng Thẩm Yến.
Ánh mắt hắn đen láy trầm ổn, không chứa thứ dư thừa nào.
Lưu Linh lại nhớ đến sự tốt đẹp mà hắn dành cho nàng.
Hai người đối mắt nhìn nhau giữa một khoảng cách không gần không xa, trong ánh mắt chất chứa quá nhiều tâm tình đang chuyển động.
Thẩm Yến rời khỏi đồng liêu của chàng, sải bước đi về phía Lưu Linh.
Nhịp tim vốn vẫn ôn hòa, lại theo nhịp bước chân khi hắn đi tới mà nhảy đập kịch liệt.
Nàng rất thích người này!
Thích hơn tất thảy những người khác!
Nàng có rất nhiều lời muốn nói với chàng...
Thẩm Yến đứng trước mặt nàng, dáng người hắn cao lớn như vậy, Lưu Linh phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy hắn.
Hắn nhìn nàng cả nửa ngày, ánh mắt trầm ổn đang dần dần có chút thay đổi, thay đổi trở nên chó chút phức tạp.
Chàng duỗi tay, đặt lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng hất đi giọt sương vương trên tóc nàng.
Giọng Thẩm Yến khàn khàn, "Nàng đã chờ ta cả đêm sao?"
Chỉ một dấu vết rất nhỏ cũng không thể nào qua được mắt Thẩm đại nhân.
Lọt vào trong tầm mắt là Lưu Linh giữa vầng sáng đứng dưới gốc cây, nhìn chàng với vẻ đầy chăm chú.
Chàng sờ thấy chút ẩm ướt trên mái tóc nàng, nhìn gương mặt hơi trắng bệch của nàng, gương mặt trầm tĩnh, cũng đoán được chút ít.
Trái tim của Thẩm Yến giống như có một đôi bàn tay siết chặt, đau đớn khó chịu.
Lại có một mũi dao bén nhọn, cắt máu thịt đi một đường dài.
Chỉ nghĩ đến hắn ở Bắc trấn phủ ty còn có chút ít thời gian nghỉ ngơi, còn Lưu Linh thì lại chờ đợi cả đêm, Thẩm Yến càng cảm thấy bắt đầu từ cổ họng rồi tới lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, trái tim đã trở nên không còn thuộc về hắn.
Lòng bàn tay Lưu Linh đổ mồ hôi,