Đêm lạnh vô cùng, sắp xếp cho Lưu Linh xong xuôi, Thẩm đại nhân rời khỏi sân nhỏ của quận chúa, trở về nơi vương phủ an bài cho một đám Cẩm Y Vệ.
Sau khi chàng vào viện thì có Cẩm Y Vệ đến báo cáo tình hình hiện giờ với chàng, một đường đi theo chàng vào phòng.
Chờ Thẩm Yến uống một hớp trà, thuộc hạ hỏi: “Thẩm đại nhân, chuyện cũ của phủ Quảng Bình Vương đã điều tra đến bây giờ rồi, không truy xét nữa sao?”
Rõ ràng là Cẩm Y Vệ bên này đã biết ước định giữa Quảng Bình vương gia và Thẩm Yến.
Đám người La Phàm đã thu thập chứng cứ, chuẩn bị hủy đi bất cứ lúc nào.
Thật ra chứng cứ thật sự không nhiều lắm, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, chứng cứ rõ ràng của năm đó đã sớm bị Quảng Bình vương gia tiêu hủy gần hết.
La Phàm cảm thán trong lòng: Con rể tương lai như Thẩm đại nhân còn giúp nhạc phụ quét sạch chiến trường...!Quá chuyên nghiệp rồi.
Thẩm Yến buông trà trên tay xuống, giọng nói thoải mái: “Ta nói với các ngươi không cần điều tra hồi nào?”
“...” Mọi người kinh ngạc, trong mắt mỗi người hiện lên một vẻ khác nhau.
Tuy rằng Thẩm đại nhân không mở miệng, nhưng lúc đó Thẩm Yến nói chuyện với Quảng Bình vương gia cũng có Cẩm Y Vệ ở bên cạnh.
Lần này Thẩm Yến đến Giang Châu, bọn Cẩm Y Vệ ngầm hiểu ý, là vì Thẩm đại nhân theo đuổi cô nương mà đến.
Cho nên vừa ước định là mọi người liền cho rằng mục đích của Thẩm đại nhân đã đạt thành, không cần điều tra tiếp nữa.
Dù sao thì con rể tương lai tra vụ án của nhạc phụ, nghe vào thật sự không thoải mái lắm.
Thẩm Yến nói: “Tiếp tục điều tra, chứng cứ càng nhiều càng tốt.
Nhưng hành động nhẹ nhàng thôi, đừng để Quảng Bình vương gia phát hiện.
Thêm chút sức...!Có lẽ có thể tìm ra thứ gì đó ghê gớm.”
La Phàm như có cảm giác: “Thẩm đại nhân muốn điều tra kỹ lưỡng Quảng Bình Vương phủ?” Hắn không thể hiểu nổi: “Vương gia vừa đổ là quận chúa cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thẩm đại nhân làm như vậy hình như không ổn lắm?”
Thẩm Yến nhàn nhạt nói: “Các ngươi không cần quan tâm, ta có tính toán khác.”
Thẩm Yến không muốn nói nhiều, đương nhiên Cẩm Y Vệ cũng không tiện hỏi thăm nhiều.
Loại người như bọn họ, thường xuyên làm những chuyện không thể để lộ ra ngoài, nếu Thẩm đại nhân lấy công mưu cầu tư lợi thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Huống hồ, trong lòng một nhóm Cẩm Y Vệ xuất hành với Thẩm đại nhân đều biết rõ, chờ sang năm Hoàng đế tuyên bố, Thẩm đại nhân có thể sẽ thăng chức —— từ Thiên Hộ thăng lên Trấn phủ, nắm giữ Ty hình ngục.
Dưới điều kiện tiên quyết này, ai lại đi đắc tội Thẩm Yến?
Mặc kệ đầu xuân năm sau sẽ đi về đâu, dường như năm nay Thẩm Yến không có ý định hồi kinh mà ở lại Giang Châu.
Lò lửa hừng hực, cả phòng vừa thơm vừa ấm, Thẩm Yến ngồi bên lửa, đùa nghịch dụng cụ trong tay, trên ghế đẩu bên cạnh đặt những con dao nhỏ cả dài cả ngắn cho chàng sử dụng.
Lưu Linh ngồi ở bên khác, hai tay chống lên đầu gối Thẩm Yến, nàng nhìn chàng gọt đồ, hỏi chàng: “Chàng không hồi kinh sao? Gần sang năm mới rồi, phụ mẫu chàng không sốt ruột chứ?”
“Họ đã quen rồi.” Thẩm Yến nhàn nhạt nói.
Tay Lưu Linh chống má: “Chuyện này phải quen thế nào được? Dù sao ta cũng không quen được.”
Thẩm Yến cúi đầu nhìn nàng một cái, cười như không cười: “Vậy thì cố gắng quen đi.”
Lưu Linh giận tím mặt: “Thẩm Yến chàng có ý gì? Chàng rủa ta năm nào cũng lẻ loi hiu quạnh một mình? Rủa ta không có người thương, không có kẻ nào yêu à? Lương tâm của chàng cho chó ăn rồi đúng không?” Nàng đột nhiên nổi giận làm cho thị nữ canh giữ ngoài cửa run rẩy, không biết đang yên đang lành sao quận chúa lại tức giận.
Nhưng một khắc tiếp theo ở trong phòng, nàng bị Thẩm Yến dùng ánh mắt khá phức tạp mà liếc một cái, Lưu Linh dừng lại, sau khi suy tư, đôi mắt nàng sáng lên vài phần trong ánh sáng của lò sưởi, trở nên dịu dàng lưu luyến: “Nói lại lần nữa —— ta phải quen gì cơ? Quen sau này, năm nào chàng cũng sẽ ở bên ta sao? Chàng sẽ luôn ở bên cạnh ta, không rời xa ta nữa?”
Thẩm Yến: Cô nương nhà chàng thật cao cấp.
Lần đầu tiên chàng thấy có người nổi giận mà còn có thể thu phóng tự nhiên, mất trí nhớ trong nháy mắt.
Một lúc lâu sau, Thẩm Yến đằng hắng một tiếng rồi cúi đầu chậm rãi nói: “Nàng thích nghĩ thế nào thì nghĩ như thế.”
Lưu Linh bất mãn, loại chuyện tán tỉnh ve vãn này, một mình nàng làm sao chơi được? Không có người phối hợp thì trông nàng sẽ như một kẻ ngốc.
Cho dù ngốc thì nàng cũng phải lôi kéo Thẩm đại nhân cùng ngốc theo.
Thế nên cho dù Thẩm Yến không để ý tới Lưu Linh thì nàng cũng cố chấp hỏi không ngừng nghỉ, ý đồ nhất định phải có được đáp án.
“Lưu Linh, ta bán mình cho nàng rồi à?” Thẩm Yến bị nàng làm phiền, cảnh cáo liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lưu Linh vẫn cười hì hì như cũ, nàng có thể phân biệt rõ ràng khi nào Thẩm Yến thật sự tức giận, khi nào thì không giận cho lắm.
Lúc chàng không quá tức giận, nàng có làm loạn hơn nữa thì cũng không sao cả.
Dưới tình huống bình thường, Thẩm Yến rất dung túng cho nàng, nàng nhảy lên mái nhà để lật ngói thì chàng cũng chỉ trấn định chờ ở dưới nhà.
Mà có đôi khi Lưu Linh cảm thấy, nàng không làm ầm ĩ với Thẩm Yến thì chàng lại cảm thấy nàng có vấn đề, sẽ tìm nàng tâm sự.
Nam nhân này thật sự quá cợt nhả!
Lưu Linh kéo ống tay áo ở cổ tay chàng: “Cầu xin chàng bán mình cho ta đi! Bao nhiêu tiền, ta dựa theo năm trả đủ cho chàng.”
“...”
“Trả theo tháng?”
“...”
“Trả theo ngày?”
“Lưu Linh, ta đang bận chính sự.” Thẩm Yến không thể không cắt đứt suy nghĩ đang bay lên thì sẽ không dừng lại được của nàng.
Lưu Linh liếc mắt nhìn chính sự của chàng một cái, chính sự của chàng chính là cầm một đống gỗ, ngọc, mảnh đồng và lục lạc, gõ gõ khối này, chặt chặt khối kia.
Chàng ngồi ở chỗ này đã rất lâu, thứ cho nàng suy nghĩ quá thấp, chính sự của Thẩm đại nhân, nàng không thể thưởng thức được.
Lưu Linh đẩy những miếng ngọc miếng gỗ của chàng ra, kéo hai tay chàng, dựa cả người mình vào lòng Thẩm Yến: “Bận chính sự gì đây? Ít nói chuyện lạc đề thôi, chúng ta lên giường nói.”
Không đợi Thẩm Yến từ chối, Lưu Linh đã ngã vào lòng chàng, ngửa đầu hôn yết hầu của chàng, bàn tay thuần thục sờ loạn bên hông chàng, sờ đến trái tim nóng nảy của chàng, hơi thở đột nhiên biến đổi.
Lưu Linh nhiệt tình hôn chàng hơn nữa.
Nhìn nam nhân này trong lòng, Lưu Linh hạ quyết tâm: Nàng muốn đối xử tốt với Thẩm Yến, nàng muốn gả cho Thẩm Yến!
Nàng không muốn lấy phu quân ở xa!
Lúc trước mất đi hết cả niềm tin, nàng cảm thấy gả cho ai cũng không sao, nàng cảm thấy Thẩm Yến sẽ không quản nàng nữa.
Thẩm Yến quả nhiên không quản nàng nữa.
Nhưng chàng lại hối hận.
Chàng nói sẽ không cho nàng cơ hội thứ hai nhưng chàng lại đến Giang Châu để tìm nàng, cũng vì nàng giải quyết chuyện của phụ thân nàng.
Chàng đang cứu nàng, nàng cũng phải cố gắng tự cứu mình, cố gắng xứng đáng với chàng.
Lưu Linh không muốn gả đến Di Cổ Quốc, nhưng Hoàng đế cũng đã hạ ý chỉ rồi.
Dưới loại tình huống này, phải làm gì thì Hoàng đế mới đổi ý đây?
Nếu như là Lưu Linh trước kia, nàng sẽ trực tiếp tiến vào Nghiệp Kinh, thẳng thắn trước mặt Hoàng đế, nói rõ ra vấn đề của nàng, giải quyết như thế nào, có thể giải quyết hay không thì nàng không quan tâm.
Thật ra Lưu Linh biết: Đó là biện pháp giải quyết tồi tệ nhất.
Nàng làm như vậy chính là đi tìm đường chết, đụng đầu vào chỗ chết, đầu rơi máu chảy.
Khi chỉ có một mình nàng, như thế nào cũng không sao cả.
Nhưng Lưu Linh phải bảo vệ Thẩm Yến thật tốt, nàng không muốn Thẩm Yến bị tổn thương dù chỉ một chút.
Nếu là ngày trước trong tình huống thế này, thật ra đối tượng thích hợp nhất để thảo luận chính là Từ Thời Cẩm.
Lưu Linh cũng thông minh nhưng chút thông minh ít ỏi của nàng toàn dùng để tự oán hận, nói về chơi chính trị, chơi mưu lược, chơi tâm nhãn, những phương diện này, tất cả nàng đều thua Từ Thời Cẩm.
Nếu có người có thể giúp nàng nghĩ cách thì người này chỉ có thể là Từ Thời Cẩm.
Khi không có khúc mắc lợi ích, Từ Thời Cẩm đều sẽ giúp nàng.
Cuối cùng thì Lưu Linh cũng nhớ tới, trước khi rời kinh, Từ Thời Cẩm nói có thể giúp nàng nhưng lại bị nàng từ chối.
Sau khi trở về Giang Châu, bởi vì không còn mong đợi gì nên Lưu Linh cũng không trả lời mấy phong thư sau này của Từ Thời Cẩm.
Hiện tại, nàng lại mang theo tâm tình thấp thỏm, thông báo tình huống của mình, cũng mời Từ Thời Cẩm giúp nàng hợp mưu, làm cách nào để có thể trốn tránh lời cầu hôn của Hoàng tử Di Cổ Quốc, ngược lại thuận lợi gả cho Thẩm Yến.
Từ Thời Cẩm trả lời rất nhanh, hiển nhiên nàng ta vẫn luôn chú ý đến chuyện bên này.
Ngay sau khi Lưu Linh viết thư cho nàng ta, nàng ta đọc ngay.
Trong thư, Từ Thời Cẩm nói: Chớ hành động thiếu suy nghĩ.
Trước tiên cô đừng vội từ hôn, tình huống ở Nghiệp Kinh bên này có biến, vì phòng ngừa người bên ngoài nhìn trộm, ta chỉ có thể nói sơ lược, chờ sang năm ngươi đến Kinh thành rồi nói sau.
Nhưng A Linh à, vì để cô vui vẻ, ta nói cho cô một tin tức tốt, chính là sau khi hôn sự của cô và Hoàng tử Di Cổ Quốc được định thì Thẩm đại nhân tới tìm điện hạ, bằng lòng gia nhập đội ngũ tiễn hôn, đi theo cô một đoạn đến Di Cổ Quốc.
Đồng thời Thẩm đại nhân đã dâng lên tấu chương, nói đủ loại ưu và nhược điểm, nói Cẩm Y Vệ cần phải thành lập một nơi ở Di Cổ Quốc, truyền lại tin tức thăm dò được.
Thẩm đại nhân tự mình xin ở lại Di Cổ Quốc, vì Cẩm Y Vệ mà làm chuyện này.
Hoàng đế cực kỳ vui mừng, đã phê chuẩn tấu chương này.
A Linh, nghe được Thẩm đại nhân vì cô trả giá nhiều như vậy, có cảm thấy vô cùng vui vẻ hay không?
Cầm tờ giấy, Lưu Linh ngã ngồi xuống, đỡ lấy trán.
Chưa nói đến vui vẻ nhưng ít nhất nàng cũng biết tấm lòng của Thẩm Yến dành cho nàng.
Quang minh chính đại, nhiều lý do như vậy, trong lòng lại chỉ có một mình nàng.
Nhưng Thẩm Yến chưa từng nói với nàng.
Lúc nàng không hiểu chàng, lúc nàng hiểu lầm chàng, lúc nàng nghĩ tại sao chàng không chủ động một phen thì Thẩm Yến lại yên lặng làm nhiều như vậy.
Thẩm đại nhân không phải là người ít nói, khi chàng trêu chọc nàng, chàng luôn nói đến mức nàng không còn sức lực để phản bác, nhưng khi chàng chân chính vì nàng làm đến bước này thì chàng lại không nói một lời.
Im lặng đến mức không còn gì để nói, dịu dàng đến nỗi ngôn ngữ cũng không kịp diễn tả.
Đây chính là Thẩm Yến.
Thẩm đại nhân… của nàng.
Lúc đi câu cá bên hồ, hai người bày xong xuôi đồ đạc rồi ngồi xuống, Thẩm Yến ném dây câu đi, chầm chậm đợi cá ngốc mắc câu, Lưu Linh từng chút từng chút ngồi xuống, giống như vô tình hỏi chàng: “Ta nghe nói, tháng trước chàng có đến Giang Châu một chuyến? Chàng đến làm gì vậy? Đến gặp ta sao?”
Thẩm Yến liếc mắt nhìn nàng một cái, trong ánh mắt chờ mong của nàng, chàng bình tĩnh đáp: “Đi ngang qua.”
“...” Lời ngon tiếng ngọt của Lưu Linh bị cứ thế bị chàng làm nghẹn lại.
Nàng buồn bực, yếu ớt ỉu xìu hỏi: “Chàng thích ta đúng không?”
Nàng cũng đã tưởng tượng ra Thẩm Yến chắc chắn sẽ trả lời “Không thích” hoặc “Ai nói ta thích” hoặc những từ như vậy.
Chờ chàng nói thế thì nàng sẽ có một đống lời trả lời lại chàng, chặn miệng chàng, làm nũng với chàng vân vân.
Thẩm Yến nói: “Đúng vậy.”
“...” Lời ngon tiếng ngọt của Lưu Linh một lần nữa bị nghẹn lại.
Sao cái người này lúc nào cũng không ra bài theo lẽ thường hết vậy?
Chàng không thể để nàng nói những lời dễ nghe sao?
Lưu Linh thừa thế xông lên, lần thứ hai vắt hết óc suy nghĩ đề tài, há miệng muốn nói chuyện, trong khoảnh khắc miệng nàng mở ra, Thẩm Yến thấp giọng: “Suỵt, đừng nói chuyện, cá sắp mắc câu rồi.”
“...” Lưu Linh sắp bị chàng làm cho tức đến phát khóc rồi.
Chờ Thẩm Yến cuối cùng cũng câu được ba con cá béo, lúc định kết thúc công việc thì phát hiện xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Chàng nghiêng đầu, Lưu Linh ngồi sát bên vai, nhưng Lưu Linh mang khuôn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm mặt nước, gợn sóng trên mặt nước lăn ta lăn tăn, nàng nhìn mà say sưa, tựa như có thể nhìn đến khi thiên hoang địa lão.
Đáy mắt Thẩm Yến như có ý cười, chàng đằng hắng một tiếng: “Ừm, ai đó...”
Lưu Linh càng tức giận hơn: “Ai đó”? Ngay cả tên ta mà chàng còn không thể gọi ra miệng nữa sao?
Thẩm Yến đẩy đẩy