Mã Hồng tỏ vẻ trải sự đời đáp: "Đàn ông thượng lưu ai mà chẳng ham thích mới lạ, chơi được vài ba năm sớm muộn gì cũng phải trở về kết hôn sinh con, gánh vác gia tộc.
Chúng ta chỉ cần gửi những bức ảnh này của Giang Vũ đi, Phương Cảnh Tú còn không chết tâm à? Vấn đề này con đừng lo nghĩ nhiều, có khi còn chưa đến lượt chúng ta quản, Phương Khải đã ra tay xử lí nó rồi."
Trần Lộ nản lòng lại nói: "Mỗi lần đi gặp Phương Cảnh Tú là con chẳng hào hứng gì.
Cậu ta lúc nào cũng khiến con bẽ mặt, con nghĩ tới đã thấy chán ghét."
"Con cứ thể hiện hết mình cho Phương Khải thấy, Phương Cảnh Tú cho dù có muốn chống đối hôn sự này cũng chẳng được."
Cuối cùng cô ta thõa hiệp: "Được rồi, con nghe mẹ hết."
"Tốt, cố gắng tiếp cận cậu ta đi."
"Vâng."
Trần Lộ bị Mã Hồng lay chuyển ít nhiều, vì vậy nhanh tay soạn tin nhắn gửi đi.
[Trần Lộ: Cũng đã lâu rồi không gặp anh, ngày mai anh có bận không?]
Phương Cảnh Tú khi nhận được tin nhắn: *block*
Trần Lộ nhận được thông báo từ chối liên lạc, khuôn mặt trắng bệch ra, phẫn nộ hét lớn: "Khinh người quá đáng!"
"Nếu đã vô tình như vậy, tôi sẽ khiến cho người cậu yêu sống trong đau khổ!"
...
Đêm khuya trời trở lạnh, Phương Cảnh Tú đang gói mình trong chăn ấm thì tiếng tin nhắn ồ ạt kéo đến làm kinh động.
Cậu còn đang ngái ngủ vẫn cố chuyển mình muốn mở điện thoại, ai ngờ vừa xoay qua đã thấy một thân trên [email protected] trụi, múi bụng chình ình.
Cậu dời ánh mắt lên, cùng lúc người đàn ông cầm điện thoại của cậu mỉm cười.
Phương Cảnh Tú: "..." Đm, giật cả mình.
Cậu rướn người qua giật điện thoại lại, nhưng người đàn ông kia nhanh hơn vừa giữ chặt lấy điện thoại còn thuận tay ôm Phương Cảnh Tú đang vắt ngang người anh ta.
"Trả điện thoại đây." Cậu giãy ra khỏi cái ôm cứng ngắc của anh ta, phát quạu nói.
"Hôn anh đi." Tên đó vô sĩ đưa mặt tới gần cậu.
"N*ng c*c thì đi ra chỗ khác." Phương Cảnh Tú khinh bỉ lùi ra sau, cái miệng xinh đẹp nói lời th ô tục lại càng khơi dậy thú tính của anh ta.
Trong khi cậu cật lực vùng vẫy, anh ta ám muội di chuyển tay lên ngực cậu, khuôn mặt trở nên gian tà, liên tục phả hơi nóng vào tai cậu câu dẫn, khí thế như thể lại sắp lâm trận.
Cốc Phương Cảnh Tú kí đầu Giang Đông Thành tạo ra một tiếng lớn, cậu nhân lúc anh ta giả vờ đáng thương, nhanh như chớp giật lại điện thoại trước sự ai oán lố thấy ghê của Giang Đông Thành.
Cậu mở hội thoại vừa nhận, trong đó toàn là ảnh Giang Vũ đang nói chuyện có vẻ thân thiết với nhiều đàn ông khác nhau, nhưng mấy cái ảnh này chẳng nói lên được điều gì, đáng chú ý nhất vẫn là bức ảnh anh ngủ cùng giường với một người đàn ông không rõ mặt.
[Người lạ: Anh ta không xứng để cậu yêu.]
"Anh Vũ? Ý đồ gì?" Phương Cảnh Tú nhìn tin nhắn đối phương gửi cho mình mà cảnh giác, mày cau lên một đoạn nghi hoặc không thôi.
Giang Đông Thành dụi đầu vào eo Phương Cảnh Tú, một tay ôm ngang thắt lưng cậu, lười biếng nói: "Chắc là đang khuyên em đừng yêu anh ta nữa."
Phương Cảnh Tú nghe vậy bỗng nhiên kéo đầu anh ra khỏi eo mình, nghiêm túc tra hỏi: "Chắc không phải mày gửi đâu ha?"
Giang Đông Thành giật mình với lối tư duy của cậu, cười khổ phủ nhận: "Anh không có ngu như vậy."
Biểu cảm vừa rồi còn có chút đáng thương, cho đến khi anh bổ sung thêm thì mọi cảm giác tội lỗi của Phương Cảnh Tú đều bay sạch: "Anh ta có cần em yêu đâu."
"Cút." Ông đây cũng đâu có muốn tình yêu của anh Vũ.
Phương Cảnh Tú mất hứng kéo chăn ra muốn lấy đồ đi về, Giang Đông Thành cấp tốc kéo cậu nhốt trong lòng mình, cười lấy lòng: "Có anh cần tình yêu của em nè."
Cậu còn đang muốn khinh bỉ mấy tiếng nhưng trước khi lời nói kịp phát ra thì đã bị Giang Đông Thành nuốt chửng, chỉ có thể kịch liệt phản kháng: "Buông ra, ưm, đồ điên...!này."
Hôn nồng nhiệt được một lúc Giang Đông Thành mới thả cho Phương Cảnh Tú hít thở, anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu mà không nhịn được bật cười: "Đêm còn dài mà Phương đại thiếu gia."
Cậu mới định phản bác đã bị anh ta chiếm tiên cơ thuận thế đẩy về giường, ngay sau đó tiếng la tức tối của Phương Cảnh Tú liên tiếp vang lên.
"Mẹ nó đừng có hôn cổ