Khi hai người tức tốc đến phòng giám đốc điều hành, đã có một quý phu nhân ngồi đó nhàn nhã thưởng trà.
Trương Viễn Hoài nhìn khí thế trảm yêu diệt ma của bà, bản chất tội đồ trong người co rút một trận, không ngừng muốn thoái lui.
Chưa gì trán hắn đã có một ít mồ hôi đọng lại.
"Không biết phu nhân đến tìm tôi là có chuyện gì?"
"Cậu là Giang Vũ, con trai lớn của Giang Quý?"
"Vâng thưa phu nhân." Trương Viễn Hoài nhu thuận thừa nhận.
Bỗng nhiên Lý phu nhân bật ra một câu sát thương: "Cậu là người yêu của con trai tôi?"
Trương Viễn Hoài: "..."
Hắn bất giác run rẩy.
Không phải vì sợ người ta biết mối quan hệ của mình nhưng mà hai người vừa mới cãi nhau, Lý Tường Khả lại chẳng có bao nhiêu tình cảm chân thật với hắn cả.
Với tình hình cam go thế này dự rằng phải mất một thời gian dài mới lay chuyển được Lý Tường Khả, nếu chưa gì đã bị phụ huynh ngăn cấm thì chuyện khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý còn khó hơn lên trời.
Hắn còn đang không biết phủ nhận khéo léo làm sao, Lý phu nhân đã thả tấm ảnh giường chiếu giả trân mà Lý Tường Khả lén chụp thả xuống bàn đánh đòn phủ đầu, làm hắn hết đường chối cãi.
Trương Viễn Hoài thõa hiệp, vì bị lộ nên thuận đó đổi xưng hô, nói giữa chừng lại lót thêm một câu làm đường lui: "Đúng là vậy, nhưng hiện tại bọn con không được tốt lắm."
Vế đầu, mặc dù thừa nhận xong thì rất có nguy cơ lớn chuyện, khả năng cao hắn và Lý Tường Khả bị hai bên gia đình cấm cản kịch liệt.
Tuy nhiên nếu đồng thời xét ở phương diện khác, đã nói ra rồi, Lý Tường Khả sẽ không bao giờ thoát khỏi cái mác người yêu của hắn nữa, cho dù phủ nhận là do hứng thú nhất thời hay có ẩn tình khác, Trương Viễn Hoài cũng có cớ đi tìm cậu ta đòi nợ tình cảm.
Vế sau là để đánh lạc hướng Lý phu nhân, khiến bà nghĩ rằng cho dù không cố ý chia cắt, hai người bọn hắn cũng sẽ tự tan vỡ, vì vậy tạm thời yên phận không nhúng tay vào, bớt mang tiếng.
Lý phu nhân nghe đến đây ngược lại không cau mày khó chịu như trong tưởng tượng của Trương Viễn Hoài, bấy giờ bà mới hạ thấp khí thế trấn áp, tỏ vẻ hài lòng nói: "Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, bất quá ta sẽ làm chủ cho con." Nói đến đây, bà không nhịn được cười một cái tâm đắc: "Ha, rất tốt, không ngờ có ngày nó lại được tích sự như thế."
"Hả?" Trương Viễn Hoài tưởng mình bị ù tai.
Bà cảm thán: "Cuối cùng Tường Khả cũng thoát khỏi yêu trảo của hai mẹ con hám lợi kia, ta đợi ngày này lâu lắm rồi."
Lý phu nhân tiếp tục trấn an hắn: "Con không cần lo lắng, vợ chồng chúng ta hoàn toàn ủng hộ con."
Trương Viễn Hoài hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ của bà.
Hắn thụ sủng nhược kinh, nụ cười trên môi vẫn ngượng ngùng gượng gạo: "Con cảm ơn."
"Nếu hai đứa kết hôn, chắc Tư Hàm sẽ chịu nể mặt mà xuất hiện ha?" Bà lén lẩm bẩm mấy tiếng, ý đồ rõ ràng là thăm dò hắn, cùng lúc khi nhắc đến cái tên Tư Hàm đôi mắt ánh lên sự mê muội.
Trương Viễn Hoài: "..." Nói vòng nói vo một hồi, hóa ra là vì Giang Tư Hàm.
Đến đây hắn cũng hiểu được động cơ thái độ của hai vợ chồng Lý gia, cuối cùng cũng an tâm thở phào một hơi.
Mối lo giảm bớt, Trương Viễn Hoài dò hỏi: "Ảnh này là do ai gửi cho dì vậy ạ?"
Với tính nết hiện tại của Lý Tường Khả, cậu ta có chết cũng không chịu gửi bức ảnh này cho mẹ mình đâu.
Người ở diện tình nghi số một là Trần Lộ, cô ta có ảnh, cô ta có động cơ, cũng có "tiền án tiền sự".
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Viễn Hoài, Lý phu nhân vẻ mặt châm biếm nói: "Là đứa con gái ngoan của Mã Hồng.
Vội vàng tố cáo hai đứa như vậy, cô ta muốn thể hiện sự tốt bụng trước mặt ta đấy à?"
Trong khi Trương Viễn Hoài tiếp chuyện trợ lực từ trên trời rơi xuống thì ở bên phía Lý Tường Khả, bấy giờ Trần Lộ mới bắt máy của cậu.
Cậu ta còn chưa kịp chất vấn, Trần Lộ ở đầu dây bên kia đã hức lên một tiếng khổ sở, sau đó là chuỗi âm thanh thút thít kìm nén đáng thương, vừa mở máy đã vỡ òa gọi một tiếng tưởng chừng tê tâm liệt phế: "Tường