Trong quá trình di chuyển về nhà chính mình, biểu hiện của "Lý Tường Khả" ngày càng bồn chồn, nôn nóng.
Cậu ta đã bát nháo đủ trò mà không xoay chuyển được Trương Viễn Hoài, bấy giờ chung cư ở ngay trước mắt nhưng lại cứng đầu không muốn hắn vào.
Đến tận nước này vẫn luôn mồm khuyên ngăn hắn một cách vô cùng khả nghi và phiền phức.
Thời điểm đi qua đoạn đường khuất camera, bài "diễn văn" thuyết phục đột ngột im bật, thay vào đó là tiếng xé gió vút lên một cái mãnh liệt.
May là Trương Viễn Hoài từ sớm đã đề phòng nhân tố đáng ngờ này, vì vậy mới có thể né cú đánh lén của "Lý Tường Khả" một cách hoàn hảo.
Cậu ta bị bại lộ ý đồ, tất nhiên không sai khác có ý nghĩ "ném lao thì phải theo lao."
Nhanh như chớp, "Lý Tường Khả" lại phóng tới chỗ Trương Viễn Hoài, mỗi một đòn tung ra đều mạnh mẽ dồn dập đến nỗi chỉ cần trúng một cái liền có thể đánh ngất hắn.
Trương Viễn Hoài bị bất ngờ vì khả năng tấn công có kỹ thuật vô cùng bày bản của cậu ta.
Tuy nhiên hắn cũng nổi giận rồi, quyết không cho cậu ta cơ hội đạt được ý nguyện.
Giao đấu mấy chiêu liên tiếp, "Lý Tường Khả" vừa nghi hoặc vừa hứng thú, ánh mắt nhìn hắn đầy hào hứng: "Bất ngờ ghê, anh có thể đánh lại tôi?"
"Bất ngờ thật, cậu cmn là ai?" Trương Viễn Hoài đáp trả.
Đánh đấm liên tục không phải là phương án hay, hai người dằn co một hồi, bỗng nhiên Trương Viễn Hoài nhảy ra khỏi hỗn chiến, tầm mắt nhìn sau lưng cậu ta, tỏ vẻ sững sờ: "Tường Khả?"
Thế mà cậu ta bị lừa, giấu đầu hở đuôi quay phắt lại.
Tất nhiên phía đó không có gì ngoài âm mưu ám toán của Trương Viễn Hoài.
Ngay lập tức từ sau lưng, một đòn chân mạnh mẽ nhắm ót cậu ta giáng xuống, tiếng té ầm tức khắc vang lên.
"Lý Tường Khả" tạm thời mất khả năng chiến đấu, Trương Viễn Hoài liền nhân cơ hội mở cửa nhà Lý Tường Khả chạy vào.
Bất ngờ là cửa không đóng.
Qua khe cửa, hắn thấy chàng trai có khuôn mặt quen thuộc đang gắt gao ôm lấy một người phụ nữ yêu kiều trên đùi.
Cơ thể của họ dính chặt lấy nhau, nụ hôn trao đi nồng nhiệt ướt át, cũng nóng bỏng tới nổi thiêu rụi trái tim Trương Viễn Hoài thành tro.
E là chỉ một lát nữa thôi, thân thể đôi bên sẽ hòa quyện vào nhau rồi cùng trải qua thời khắc tuyệt diệu có thể tạo ra một đời người rồi.
Lúc này người đóng giả Lý Tường Khả cũng đến theo.
Cậu ta nhăn nhó bước đến bên cạnh hắn rồi cùng nhìn vào khe hở, xác nhận cảnh tượng không thể miêu tả bên trong là thật liền bất lực cảm thán "Tự tạo nghiệt".
Sau đó cậu lại nhìn sang Trương Viễn Hoài mắt đã đỏ hoe, quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?"
Hắn không nghe lọt từ nào, chết lặng quay ra, cùng lúc Lý Tường Khả nghe tiếng động nên vô thức nhìn ra cửa.
Khoảnh khắc cực ngắn ngủi ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Lý Tường Khả hiếm hoi tinh ý nhận ra hắn đang phải chịu đựng một cú sốc vô cùng to lớn.
Cậu ta có tật giật mình, bất giác đẩy Trần Lộ trên người ra, vội vàng đuổi theo hắn.
Có điều vừa ra tới cửa thì Trương Viễn Hoài cũng đã biệt tâm.
Ngoài sảnh đã không có một bóng người, đột ngột chuông điện thoại reo lên.
Lý Tường Khả tức tốc nhận máy, giọng điệu phẫn nộ hét một tiếng: "Lý Tường Minh!"
"Nghe~" Ngữ khí bên kia vô cùng phởn.
"Cmn anh nói cho rõ ràng, tình huống vừa rồi là gì? Chẳng phải anh đã hứa thay em đi với Giang Vũ rồi sao? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?" Cậu ta phẫn nộ chất vấn.
"Có chơi có chịu thôi, mày quạu cái gì?" Nói một câu bất bình xong, Lý Tường Minh mới bỏ thái độ thiếu đòn, nghiêm túc bổ sung: "Giang Vũ quá nhạy bén, có lẽ từ khi anh xuất hiện, anh ta đã nhận ra rồi.
Hơn nữa anh ta đánh đấm rất cừ nha."
"Mẹ kiếp cái đồ gay chết bầm này, tình huống bây giờ mà anh còn khen anh ta được?"
"Sao không?"
Tút Lý Tường Minh cất điện thoại, thầm mắng Lý Tường Khả là "Tra nam vô lễ" vì dám tự tiện tắt máy của mình, sau đó vẫn tiếp tục theo đuôi Trương Viễn Hoài.
Cậu ta hoàn toàn không có ý xấu, chỉ là sợ trong lúc thiếu suy nghĩ hắn làm chuyện dạy đột nên mới bỏ công âm thầm hộ tống hắn về nhà, đến tận khi đảm bảo đối phương an toàn mới lặng lẽ rút lui.
Trước khi bỏ đi còn ngán ngẩm buông một câu "Uổng cho một tấm chân tình."
Trong khi đó, Trương Viễn Hoài đang cảm thấy hoang mang cực độ bởi vì hắn không cảm nhận được Thượng Tích kể cả trên người tên đực rựa kia!!!
Anh