Thời Thần dẫn Thượng Tiêu Dao về chỗ của mình, vốn dĩ nơi đó lúc đầu cũng có bày trí lạnh lẽo y chang chỗ Thượng Tích, nhưng vì sau này bị tên tóc đỏ kia thường xuyên động tay động chân nên bộ dạng bấy giờ của nó cực kỳ sến súa nhức mắt.
"Thời gian tới phải bận rộn rồi." Thời Thần nhìn hai bộ phận quan trọng nhất của Thượng Tích trên bàn, cảm thán.
Thượng Tiêu Dao ngồi một bên chóng cằm, rảnh rỗi tám chuyện: "Cứ thong thả đi, chuyện gì cũng có nguyên do của nó mà."
Thời Thần nghe giọng điệu của hắn liền hứng thú: "Em biết chuyện gì rồi?"
Hắn nhún vai tỏ vẻ cái gì cũng không biết: "Không có, chỉ là linh cảm thôi."
Thời Thần cười sủng nịch xoa đầu hắn, sau đó mới quay sang động tay vào mấy bộ phận quan trọng vừa rồi thu thập từ Thượng Tích.
Trên tay hắn xuất hiện chuỗi số liệu bao quanh chúng, hắn vừa điều trị sau chấn thương cho Thượng Tích vừa nói: "Dù sao thì cũng không thể chậm chạp được, có quá nhiều người nôn nóng đợi sự xuất hiện của nó."
Thượng Tiêu Dao đáp một tiếng lười biếng: "Chậc."
Đại Cát ngay khi nhận được thông tin từ Thời Thần liền chạy đến phụ giúp, trông thấy dáng vẻ làm màu của hắn liền chướng mắt: "Nếu chán quá thì về chỗ anh làm việc đi, thân là chủ thần mà suốt ngày đi long nhong."
Thượng Tiêu Dao: "..."
Đều là làm màu như nhau, sao cậu lại ghét tui?
Nghĩ vậy nhưng hắn không có nói ra.
"È hèm, cậu lo cho mình thì hơn."
Đại Cát tâm trạng đáp: "Quên tôi cũng được, chúng tôi làm quen lại từ đầu, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi."
Đại Lợi không thể khôi phục dữ liệu bộ nhớ, thật sự quên đi mình...!Chuyện này Đại Cát chưa từng nghĩ đến, cũng không ngờ một ngày nó xảy ra mình lại có cảm giác xót xa thế này.
Thượng Tiêu Dao nhìn vẻ mặt nhăn thành một nhúm của cậu ta, không nhịn được phì cười: "Là ổn dữ chưa?"
Cậu liếc hắn một cái, hắn mới thôi cười.
Cứ tưởng thôi nhây rồi, ai ngờ hắn quay phắt sang hỏi Thời Thần:
"Xin hỏi vị đại nhân này, ngày X tháng X năm X là ngày gì?"
Thời Thần không nhìn hắn, biết thừa ý đồ của tiểu yêu tinh này nhưng vẫn thành thật đáp: "Ngày tôi tạo ra em và Thượng Tích."
Trong khi Đại Cát đã quạu lên máu não, hắn vẫn hăng hái với bộ môn chọc chó: "Vậy ngày XX tháng XX năm XX?"
Thời Thần: "Ngày em nhận được sự cho phép của Enny có thêm một tùy tùng tên Cửu Linh."
Thượng Tiêu Dao hưng phấn không thôi: "Nhớ hết về tôi đó nha, ai như mấy người~~"
Đại Cát: "An Khang." - Khốn nạn.
"Há há há." Thượng Tiêu Dao ôm bụng cười nghiêng ngã.
...
Kể từ ngày biết Thượng Tích biến mất, sức khỏe Trương Viễn Hoài bắt đầu có dấu hiệu tụt dốc.
Cho dù đã thất vọng nhiều như vậy, trong lòng hắn vẫn mang một niềm hi vọng bất diệt đối với tình yêu của hắn và Thượng Tích.
Lời nhắn nhủ của Thượng Tích hắn không nghe được, nhưng đúng như ý nguyện của y, hắn vẫn ngày ngày lặng lẽ chờ y, mặc dù quá trình đó cũng cùng lúc bào mòn trái tim hắn.
Hôm nay hắn theo thường lệ vẫn bày vẻ mặt như u linh đến công ty, vừa vào chỗ đã bị Phan Kiều dí sml.
"Không xong rồi, phía Lợi Toàn xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì?"
"Người phụ trách ăn chặn tiền đầu tư, may mà sau khi nhận được tố cáo nặc danh, kiểm sát viên của chúng ta đã phát hiện kịp thời!" Nói đến đây, Phan Kiều nghĩ đến quan hệ của hai bên mà hỏi: "Chúng ta có cần bàn lại hợp đồng không?"
Trương Viễn Hoài dứt khoác đáp: "Không cần, yêu cầu bồi thường hợp đồng rồi kết thúc hợp tác đi."
"Vâng."
"Liên lạc bên Phương Nghi."
"Đã rõ."
Sau khi xử lí vụ Lợi Toàn trời cũng đã xế, Trương Viễn Hoài tan tầm trùng hợp hoàng hôn buông xuống.
Hắn chậm lại bước chân, bất giác đến bờ sông gần công ty ngơ ngẩn ngắm nó.
Không có bất cứ động tĩnh nào, đột ngột ngay bên cạnh Trương Viễn Hoài xuất hiện một người đàn ông.
Hắn ngay lập tức bật dậy, sững sờ nhìn người vừa đến.
Miệng hắn lắp bắp loạn ngôn một hồi mới nói rõ câu, rõ ràng là bất ngờ đến kinh hãi: "Thượng, Vĩnh,..
Anh không phải Thượng Tích!"
Người đàn ông có khuôn mặt Trần Huy Ninh nhìn hắn, giọng điệu tỏ ra tiếc nuối nhưng vẻ mặt lại hiện lên sự hứng thú, hắn nở nụ cười: "Sao lại nhận ra sớm thế?"
"Mà này, tôi tưởng cậu xưng mày - tao đó, bất ngờ ghê cậu cũng lịch sự gớm.
Xem ra sự đào tạo của Thượng Tích không phải không có ích." Hắn ta làm như thân lắm liên mồm cảm thán.
Trương Viễn Hoài bị mỉa mai mặc dù khá cay nhưng hắn không muốn tốn thời gian tranh cãi, bấy giờ thẳng thắng chất vấn: "Anh chính là cái người phá đám chúng tôi có phải không? Cmn anh là ai?"
"Tôi? Hmm..." Hắn làm điệu bộ phân vân suy nghĩ, ngựa mất một lúc mới trả lời: "Thượng Tiêu Dao~" Sau đó hắn lại bổ sung thêm: "So với việc tìm hiểu