Hắn tâm tình vô cùng thư thái cho đến khi tìm được Thượng Tích.
"Đột nhập vào phủ Thừa tướng có mục đích gì? Còn không chịu khai? Trước tiên đánh hai mươi trượng đi."
Lúc này hắn bị thân tín của Tề Niên kìm hai tay lại thành cái bánh quẩy, đôi mắt trừng to như thể không tin nổi bời vì nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng khi nói mấy lời này của y.
Vốn dĩ hắn đi tìm Thượng Tích bàn chuyện yêu đương, à nhầm chuyện về tên phá rối Thượng Tiêu Dao thì lại xảy ra biến cố bất ngờ mà chính hắn cũng chẳng hiểu lí do.
Lúc này Đại Lợi thành thật khai ra ngọn nguồn cho hắn.
Cớ sự là sau cuộc trò chuyện cảm lạnh với Hạ Tâm, Thượng Tích bị phong bế bộ nhớ chủ thần, chỉ có thể thành thật làm một Thừa tướng lão cán bộ.
Trương Viễn Hoài nào biết yêu cầu của mình lại khiến y bay màu kí ức như vậy, hắn muốn chửi mà trời xanh có thấu đâu.
"Cmn lại khó chơi rồi." Giờ khắc này hắn không khỏi nghĩ đến quãng thời gian trầy trật tán tỉnh Tiêu Quân mà khóc không ra nước mắt.
Cái tên khốn đó một khi bị phong bế bộ nhớ liền lì như bò, cưa làm sao cũng không chịu đổ hết đó trời ơi!
Mẹ kiếp, giờ hắn muốn bắt chuyện với THỪA TƯỚNG ĐẠI NHÂN còn khó nói chi đến việc thảo luận với y về người tên Thượng Tiêu Dao không có trong trí nhớ y.
Hắn cứ thế bị bắt nằm sấp lên cái ghế dài trơn, mãi đến khi cái trượng đầu tiên chuẩn bị đánh xuống mông vẫn trưng đôi mắt ủy khuất nhìn Tề Niên không thèm chớp mắt lấy một cái.
Nhưng mẹ nó bộ dạng xinh đẹp yêu nghiệt của hắn suýt bị đánh thành hồ ly hóa kiếp mà y vẫn không có chút biểu hiện xót thương nào làm hắn cáu muốn chết.
Khoảnh khắc trượng lớn hạ xuống, Trương Viễn Hoài lật người, hắn giơ thẳng cái chân nuột nà, một phát dễ dàng đá nó văng xuống đất.
Nhìn động tác vừa rồi của hắn mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng như vậy mà lực đạo thật kinh người, đến nổi khiến hai thân tính của Tề Niên phải khẩn trương bày ra tư thế bảo vệ chắn trước người y.
Trương Viễn Hoài cười gượng khó xử, hắn giơ tay tỏ thiện ý, vừa nói vừa móc một cái kim bài Nữ đế ngự phong ra: "Ta không có ác ý, cũng không có mục đích xấu."
May là hồi nãy đòi con quỷ nhỏ cho một cái kim bài miễn tử, không thì giờ khó nói chuyện rồi.
Thấy nó Tề Niên cau mày, càng không hài lòng với hắn.
Nữ đế vừa mới đăng cơ bao lâu, sao có thể tùy tiện giao kim bài cho một tên không đáng tin như thế chứ?
"Các hạ đến đây có việc gì?"
"À chưa giới thiệu, ta là Mộc Huyền--?" Mấy người nhìn ta như vậy là có gì?
Trương Viễn Hoài đối diện với đôi mắt hừng hực lửa giận của hai tên thân tín mà nổi quạu.
Bấy giờ Tề Niên chậm rãi lên tiếng, hắn mới vỡ lẽ.
"Ở ngục tối Độc Minh lâu như vậy, tất nhiên ta biết ngươi là Thánh quân Mộc Huyền."
Ơ? Y không nhớ ra người yêu của mình thì thôi, tại sao còn giữ cái mớ kí ức bẻ cong sự thật đó làm gì dị đuma? Chả trách hai đứa thuộc hạ của y thấy hắn như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp, cảnh giác như vậy!
Đương không bị mang tiếng cố ý làm khó y, chuyến này có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan cmn ức.
Trương Viễn Hoài khóc trong lòng nhiều chút, bề ngoài tỏ ra dễ tính huơ tay cười giả lả như thân thiết lắm, cuối câu còn cho y một ánh mắt ám muội: "Chỉ là tình thế ép buộc thôi, ta thật sự không có cố ý, ta thương ngài còn chẳng kịp mà~~"
"To gan!" "Láo xược!"
Hai tên gà mẹ kia phản ứng gắt gao đồng loạt hét lên.
Trương Viễn Hoài mất hứng: "..." Y không phản đối, hai ngươi la cái gì mà la?
"Thánh quân đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt, có điều, ta không phải hoa cũng chẳng phải nguyệt để ngươi có thể v3 vãn."
"Tất nhiên phong hoa tuyết nguyệt không bằng ngài, ngài là người đứng trước mặt ta--"
Hai tên Dương Đông và Kích Tây nghe đến đây mặt liền ngu ra, chỉ có Tề Niên biểu cảm thản nhiên đón nhận ý tứ của hắn.
Y cứ như mặt nước mùa thu tĩnh lặng, chẳng gì có thể làm y dao động, khiến Trương Viễn Hoài càng muốn trêu chọc, quậy cho cái mặt nước mùa thu đó biến thành mùa hè...! chính là muốn nó trở nên nhiệt tình nóng bỏng.
Lúc này hắn cong môi, ý cười ngập tràn, tư sắc rực rỡ chậm rãi nhấn nhá: "Mà người trước mặt...là người trong lòng~"
Mẹ nó, không hiểu sao càng làm trò tán tỉnh hắn càng hăng máu.
Tề Niên: "..." Ranh con.
Đang khoái chí, bỗng nhiên nụ