Tề Niên như một trưởng bối thạo đời, ánh mắt nhìn hắn không có chút ý tứ ám muội nào: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Trước kia ta và ngài có từng gặp nhau chưa? Không hiểu sao ta đối với ngài có cảm giác vô cùng thân thiết quyến luyến, có lẽ đây chính là cảm giác vừa gặp đã yêu người ta hay nói đó ah~~"
Giọng điệu đưa đẩy của hắn nghe mà nổi da gà.
Cùng lúc, Tề Niên dao động, Trương Viễn Hoài thành công bắt được khoảnh khắc hoàng loạn của y.
Chậc, cho dù có già thì vẫn là chồng yêu, anh không thoát được ma trảo của em đâu~~
Đại Lợi thầm cảm thán: "Lớn hơn hắn có mười hai tuổi mà hắn đay nghiến mãi, chỉ nhìn cái mặt ngon trai đó nói chuyện không được hả? Sao cứ nhắc hoài nổi đau của người cao tuổi vậy?"
"..." Thượng Tiêu Dao và Đại Cát cạn lời.
Mày cũng vừa dẫm lên vấn đề nhức nhói này đó.
"Thánh quân nghĩ nhiều rồi.
Ta không phải là người tùy tiện để ngươi chơi đùa."
Trương Viễn Hoài nghe y nói đến đây tưởng hết ý rồi nên muốn trêu ghẹo một phen, ai ngờ vừa mở miệng đã bị câu sau của y ém cho nghẹn họng "Đây là cảnh cáo cuối cùng."
Ya, đúng là lão cáo già có khác, chỉ nói một câu lại có thể khiến hắn bị áp bức như vậy...!nhưng mà cũng quyến rũ quá đi~
"Ah cứu."
Tề Niên vừa bỏ lại cảnh cáo liền quay lên bờ mặc y phục muốn trở về thì Trương Viễn Hoài cũng mất hứng muốn đi, có điều vừa di chuyển một cái, đầu óc bỗng nhiên choáng váng, trời đất xoay mòng mòng khiến hắn trọng tâm không vững ngã xuống dưới.
Bỏ mẹ, hình như ngâm nước nóng lâu quá nên bị ngất rồi.
Ý thức tắt lịm, hắn đã hoàn toàn chìm trong nước.
Vốn tưởng bị bỏ lại tự sinh tự diệt, ai ngờ sáng hôm sau lại có thể tỉnh dậy trong căn phòng sạch sẽ thoáng mát, hắn đoán chắc là Tề Niên bế mình về, vừa nghĩ vậy tâm tình tức khắc phơi phới như gió xuân cấp tốc đi tìm y.
Lúc này trong thư phòng, Tề Niên cầm chén thuốc vừa được dâng lên hướng về chậu cây cảnh, đang trong tư thế đổ bỏ thì một con hồ ly đỏ hình người nhanh như chớp cướp lấy.
Nói Trương Viễn Hoài là hồ ly không phải chỉ vì hắn hở chút là dụ dỗ y, mà còn là vì hắn ăn mặc vô cùng lộng lẫy, sắc đỏ rực rỡ quá đổi phô trương trên y phục của hắn chướng mắt đến nổi Tề Niên phải làm ra biểu cảm bất mãn, đau đầu.
Nhưng không thể không thừa nhận, hắn rất hợp với màu đỏ đầy tính công kích này.
Trương Viễn Hoài cầm chén thuốc nghi ngút khói đưa qua mũi ngửi thử, hương thảo dược lành tính bay lên, hắn nhận ra trong đó đa phần đều là nguyên liệu bồi bổ.
Ủa vậy đổ chi cha?
"Thuốc này có vấn đề, ngươi không cần giám sát, ta thực sự có bệnh." Tề Niên không nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Trương Viễn Hoài tò tò theo đuôi y, thật sự không hiểu hỏi lại: "Vấn đề? Giám sát?"
Vế trước y không trả lời, thong dong vạch trần: "Đừng giả ngốc nữa, chẳng phải Nữ đế phái ngươi đến đây để giám sát ta sao?"
Y vừa tỏ ra lạnh nhạt vừa đem sách ra viết viết chép chép, hắn ngó qua coi nội dung, hóa ra toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi trong phủ, tuy vậy vẫn chóng tay lên cằm xem đến say sưa chăm chú.
Đối với nghi ngờ của y, hắn bộ dạng thản nhiên phủ nhận:
"Ta không có, với lại tại sao Bệ hạ phải làm như vậy?"
Niệm Ái cho dù không biết sự tình của bọn họ thì nó cũng có lưu giữ kí ức thế giới trước, biết rõ tranh đấu quyền lực với y đều là phù du, vì vậy nó kiên dè y làm gì? Huống hồ cái chức danh cận vệ này là hắn tự bịa ra, hôm qua kêu Đại Lợi dí nó ban thánh chỉ làm nó chửi thấy mẹ nè.
Nói đúng hơn, ngược lại hắn mới là người làm khó Niệm Ái.
Tề Niên: "Thánh quân thật biết diễn.
Hoàng đế ai chẳng đa nghi, với sức ảnh hưởng của ta, nói không nghi kị đều là giả, cho dù ta sống khép mình vẫn không thể khiến bọn họ tin tưởng."
"Nếu đã khổ sở như vậy, tại sao không đến Độc Minh giáo làm giáo chủ phu nhân của ta đi?"
Tề Niên cạn lời *bỏ bút*
Nói ba câu hết hai câu tán tỉnh, đúng là không thể nói chuyện đàng hoàng với cái người này được.
Y không phản bác, quyết định làm lơ hắn.
Một thoáng trầm mặt trôi qua, còn tưởng hắn giận dỗi muốn "chiến tranh lạnh" thì bỗng nhiên có một đôi tay vòng qua vai y, bất giác hương thơm trên người hắn xông vào