Cân Cả Thiên Hạ

Thế cục hỗn loạn - tâm sự cùng lão hắc


trước sau

Thiên Hành Châu - Trấn Ma Cổ Vực vốn đã là nơi không an bình gì, nơi này vốn là nơi mà mấy tên tội đồ lúc trước diệt sát gần chục “Châu” của Phong Thần Vực ẩn náu, vì nâng cao lá cờ chính nghĩa trừ ma vệ đạo, cũng đồng thời vì số tiền thưởng lớn nên có vô số cường giả cấp cao đi tới nơi đây săn giết đám tội đồ kia.

Đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy cường giả liền khiến cho Thiên Hành Châu - Trấn Ma Cổ Vực trở nên đại loạn. 

Những tiếp đó ma khí ở khắp nơi bên trên Trấn Ma Cổ Vực đồng thời bạo phát đi ra, cùng với đó vô số quái vật xuất hiện, hàng tỷ tỷ tu sĩ bị ma hóa biến thành ma vật càng khiến cho Trấn Ma Cổ Vực càng thêm hỗn loạn.

Đặc biệt là Thiên Hành Châu, nơi tâm điểm của mọi sự rắc rối. Nơi đây được cho rằng chính là cội nguồn của ma khí bộc phát lần này, vì thế vô cùng nhiều cường giả đều hướng Thiên Hành Châu mà đến. Không nhưng cường giả ngoại lại tò mò mà đến, còn có cường giả từ Vực Chủ phái người đi xuống.

Thiên Hành Châu thoáng cái trở thành nồi cám lợn, đủ mọi thứ hỗn tạp ở trong đó.

[P/s: Lý giải cho vì sao Trấn Ma Cổ Vực chỉ tương đương với Phong Thần Vực lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy. Vốn để mọi người suy luận nhưng mà nhiều bạn nt fb thắc mắc quá/laumohoi.

Khái niệm Vực Chủ: Cũng giống như đế quốc và thuộc địa như vậy, rất đơn giản.]

- --o0o---

Vài ngày sau.

Sau vài ngày ngắn ngủi khôi phục thì Xuân Đức cuối cùng cũng đã khôi phục xong. Lúc này đây hắn lại tràn đầy sức sống.

Vừa mới tỉnh dậy thì hắn liền mang Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia ra nhìn, hai mảnh lần trước cùng với một tấm lấy được mấy hôm trước, lúc này Xuân Đức hiện đang cầm 3 mảnh rồi, có điều 3 mảnh tàn phiến này cũng chỉ là một phần của Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia mà thôi.

“ Ngày xưa đánh nhau kiểu gì mà để cho bảo vật dạng này cũng bị hủy vậy lão Hắc?”--- Xuân Đức nhìn nhìn Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia vừa hỏi lão Hắc.

Lão Hắc nghe hắn hỏi thì trầm ngâm một lúc mới nói:

“ Ác liệt, cực kỳ ác liệt, lần đó gần như toàn bộ cường giả của Bắc Cao Thiên đều xuất động, không những vậy còn Nam Thiên, Đông Thiên cũng xuất lĩnh vô số tôn cấp cường giả đi đến. Ta với lão Huyễn thế đơn lực cô sau mấy chục năm đối kháng như vậy thì lâm vào hạ phong, thiếu chút nữa liền vạn kiếp bất phục rồi.”

Nhớ đến điều gì, Xuân Đức lúc này tò mò hỏi:

“ À mà này, làm sao hai lão lại bị nhiều người ghét như thế, hai làm lão ra sự tình gì khiến thiên địa không dung à.”

Nhớ đến chuyện xưa, Lão Hắc cười nói:

“ Chung quy là hai chữ lợi ích mà thôi, ta với lão Huyễn hai người chiếm 6 phần tài nguyên của Bắc Cao Thiên vì thế khiến cho đám kia bất mãn, với lần đó đám kia không hiểu làm cách nào mà mời ra được 62 cường giả cấm tộc nên bọn ta mới thê thảm như vậy.”

Nghe lão Hắc hời hợt kể như vậy thì Xuân Đức cũng cảm thấy bình thường, dù sao trên đời này cứ dính đến hai chữ lợi ích thì liền có chuyện.

Ai cũng muốn chiếm phần nhiều, không ai muốn ăn cơm thừa canh cặn cả, tất cả đều muốn ăn thịt. Vì thế mà tranh đấu diễn ra cũng là điều bình thường.

“ Lão Hắc, lão có công pháp nào giúp ta mạnh hơn nữa không, à mà phải rồi, ngày trước lão nói làm sao để hóa thân ra sáu đầu cùng chín đầu nhờ?”--- Xuân Đức hỏi.

Lão Hắc cười cười nói:

“ Xem ra định lực của Củ Củ mi cũng rất tốt đấy, nghe ta nói vậy mà chẳng thay đổi tí gì. Phương pháp giúp mi mạnh hơn à, cái kia đợi lão Huyễn tỉnh dậy lại tính, còn ta thì chịu chết. Còn về phần biến thân hả, cái này mi cũng không cần làm gì cả đâu.”

Cảm thấy mỏi mỏi lưng, Xuân Đức lúc này nằm dài ra, sau đó mới hỏi:

“ Vì sao lại không cần làm gì?”

Lão Hắc đáp:

“ Thì chỉ cần mi tấn thăng lên một hình thái sinh mệnh mới thì thần thông kia lại gia tăng thôi. Ví dụ nhé, mi bây giờ ba đầu thì mỗi
đầu đều có năng lực khác nhau đúng không,một cái đầu phun long tức mà không có nguyên tố kèm theo là sinh mệnh hình thái đầu tiên lưu lại đấy…”

Nghe lão Hắc nói đến đây thì Xuân Đức cũng liền ngộ ra, hắn lúc này nói:

“ Hiểu rồi, hiểu rồi, hai đầu còn lại một đầu có thể phun băng, đầu còn lại là phun ra độc tố, cái này đều là truyền thừa từ hình thái sinh mệnh phía trước. Nói như vậy ta chỉ cần tấn cấp sinh mệnh thì thần thông kia liền trực tiếp tăng lên khỏi cần luyện tập, có đúng như vậy không?”

Lão Hắc cười khà khà nói:

“ Không sai, thông minh đấy. Đợi khi nào mi đủ chín đầu thì đừng nói đám cặn bã chí tôn, dù có cả cộng thêm đám cấm tộc đến cũng không là đối thủ của mi, đến lúc đó chúng ta lại lần nữa xưng bá Bắc Cao Thiên.”

Xuân Đức nghe vậy thì cười hỏi:

“ Vì sao không xưng bá luôn Cao Thiên mà chỉ ở Bắc Cao Thiên thôi.”

Lão Hắc cười mắng: 

“Dã tâm của mi cũng không nhỏ đâu, vậy mà muốn thống trị cả cao thiên, còn điên cuồng hơn cả ta cùng lão Huyễn nữa. Nhưng mà khó lắm,Cao Thiên rất lớn, lớn đến mà ta còn không biết nó rộng bao nhiêu, với năng lực quản lý chúng ta cũng có hạn, đám kia ở nơi xa làm gì chúng ta làm sao quản được, vì thế tìm vẫn là nên ở một phương làm bá chủ đi.”

Nhớ đến điều gì, lão Hắc đột nhiên hỏi:

“ Đúng rồi củ cải? Nghe nói mi là đến từ một cái tinh cầu cặn bã nào có đúng không? Thế cái tinh cầu kia ở đâu, buồn buồn chúng ta tìm về nơi kia nhìn xem một chút.”

Xuân Đức nghe vậy thì nhớ về quê hương của hắn, hắn cười khổ nói:

“ Ta mà tìm được thì đi về lâu rồi, nơi kia an bình lắm, ở đó cả đời có khi không phải giết lấy một người.”

Lão Hắc cười gian nói:

“ Ta nghe lão Huyễn nói lúc ngươi ở cái tinh cầu kia cuộc sống cũng không ra sao có phải không, hắc hắc, hắc hắc, nghe nói mi hay bị người bắt nạt lắm. Cố gắng tìm về tinh cầu kia đi, sau đó để ta giúp mi báo thù.”

Xuân Đức nghe thế thì xem thường nói:

“ Mấy kẻ hay bắt nạt ta bây giờ đã chết mất xác từ hồi nào rồi, có khi xương cũng chẳng còn nữa, yên đi lại luân hồi mấy kiếp rồi cũng nên. Mà thôi, ta đi ra bên ngoài xem đám thú nuôi của ta dạo này thế nào rồi, đôi khi lại thích nuôi mấy con gì đó cho vui cửa vui nhà.”

Nói xong thì Xuân Đức liền ngồi dậy, sau đó vươn vai, vặn eo mấy cái.

Lão Hắc lúc này tiếp tục cười gian nói:

“ Ta thấy vẫn là nên nuôi nhốt một ít yêu tu, nhân tu, ma tu, quỷ tu gì đó làm vật cảnh, cần thì giết mà ăn, trước kia ta cũng nuôi nhiều lắm, buồn buồn lại cầm một đám đến ăn sống, được ta ăn sống đám kia còn mừng rơi nước mắt.”

Vốn cho rằng Xuân Đức sẽ chửi cho bản thân một trận nhưng mà không ngờ Xuân Đức lại gật đầu nói:

“ Ý tưởng không tệ đâu, ta cũng cần nuôi một ít làm thức ăn mà, ta cũng ăn thịt cả chứ đâu có ăn chay, đợi có thời gian lại kiếm thú nuôi. Thôi ta ra ngoài đây. Khi khác nói chuyện tiếp nhé lão.”

“ Ừ. Đi đi, khi nào rảnh lại vào nói chuyện.”--- Lão Hắc cười nói.

Tiếp đó Xuân Đức nhoáng người lên một cái liền biến mất không thấy đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện