Cân Cả Thiên Hạ

Kinh thiên nhất chiến


trước sau

Quay trở về với Xuân Đức.

Lúc này đây hắn đang ngồi ở bên trên miệng hố nơi trước phương đặt thi cốt Địa Ngục Băng Long, vừa chỉ đạo đám tang thi vừa chỉ huy đám Thái Cổ Phệ Ma Trùng vận chuyển vô số Chân Ma Quả từ bên trong đi ra ngoài. 

Lúc đầu hắn còn tưởng ở bên dưới phong ấn cái gì đó ghê gớm lắm, đang sợ lắm kia, không ngờ chỉ là một đống siêu siêu nhiều Chân Ma Quả.

Xuân Đức nhìn thấy không ngừng có Chân Ma Quả được vận chuyển đi ra thì không khỏi khó hiểu hỏi Bóng Ảnh ở bên cạnh.

“ Ảnh, đệ nói xem cái đám dở hơi ăn cám lợn kia vì sao bày ra trận thế lớn như vậy, dùng cả thi cốt của một con Địa Ngục Băng Long chỉ để phong ấn mấy thứ vớ vẩn này?” 

Lắc đầu, Bóng Ảnh thật thà nói:

“ Đệ cũng nào có biết, chắc là trước kia không có việc gì làm nên đám kia bày vẽ ra thôi. Hoặc giống như ca ngày trước kể chuyện ấy, thứ quan trọng thì bị lấy đi rồi nên mang đống này vào thay thế để lừa người trong thiên hạ mà thôi.”

Xuân Đức nghe xong thì cười nói:

“ Đệ nói cũng có lý lắm chứ, suy đi nghĩ lại thì cũng rất có thể như vậy, vật quan trọng bị mang đi rồi nên thay vào một đống tạp nham để lừa thiên hạ. Lúc đầu nhìn nơi này bốc lên Ma Khí ngùn ngụt chúng ta còn không phải bị dọa cho một hồi sao.”

Nguyên Ma cạnh đó đang nắm mấy quả Chân Ma Quả vừa ăn vừa nhìn Xuân Đức cùng Bóng Ảnh và Long Sát nói:

“ Đại ca, nhị ca, tam ca, mọi người có làm một miếng không? Thứ này ăn rất ngon đấy, rất giàu năng lượng tinh thuần.”

Long Sát ngồi cạnh đó cũng nhét vào trong miệng năm sáu quả sau đó nhai nuốt. Hắn gật đầu nói:

“ Năng lượng quả thật vô cùng tinh thuần nhưng mà vẫn là để cho Hắc lão ca mang đến nuôi đám ma vật kia đi, sau này đám đại ma kia béo lại ăn thịt thì có giá trị hơn nhiều.”

Mỉm cười, Xuân Đức nói:

“ Mọi người thích thì cứ ăn đi thôi, dù sao thứ này cũng nhiều mà, ăn no cũng không sao cả… Úc, có phát hiện mới.”

Xuân Đức đang nói thì kinh ngạc thốt lên, tiếp đó hắn liền nhảy xuống cái hố phía ở bên dưới. Ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma cũng đồng thời nhảy xuống phía bên dưới đi theo sát phía sau Xuân Đức.

Bóng Ảnh hỏi:

“ Đại ca, có chuyện gì vậy?”

Mỉm cười, Xuân Đức nói:

“ Đương nhiên là chuyện tốt, cứ ngỡ rằng ở phía dưới này chỉ toàn là thứ quả màu đen xì này thôi chứ, không ngờ vẫn còn một ít thứ tốt, nhanh đi theo ca nào.”

Nói xong thì Xuân Đức liền hóa thành một luồng ánh sáng màu đen cực tốc bay vụt đi bên trong thông đạo khổng lồ, ba người Bóng Ảnh, Nguyên Ma, Long Sát cũng đồng dạng hóa thành ánh sáng đuổi theo.

Phía bên dưới này giống như một cái mê cung vậy, vô tận ngã rẽ, đường thông với nhau, đường cụt, nếu không phải có đại lượng thi đàn cùng Thái Cổ Phệ Ma Trùng đi từng nơi một thì rất khó đi hết các nơi.

Sau khi đi qua không biết bao nhiêu cái lối rẽ, không biết bao nhiêu cái cạm bẫy thì Xuân Đức rốt cuộc cũng đến được nơi hắn muốn đến.

Nhìn cảnh tượng trước mắt thì Bóng Ảnh cũng phải kinh ngạc thốt lên:

“ Nhiều Huyết Thạch như vậy, đây là có chuyện gì?”

Xuân Đức liếm liếm bờ môi nói:

“ Không biết nhưng không phải việc gì xấu, những Huyết Thạch không quan trọng, quan trọng là thứ bên trong nó kìa.”

Tất cả những huyết thạch nơi này cũng không phải là xếp thành từng khối riêng lẽ mà đã được đúc luyện thành từng khay rồi, nhìn mỗi khay thế này thì Xuân Đức liền có thể đoán được đại khái đồ vật ở bên trong.

Không kịp chờ đợi, hắn liền bảo Bóng Ảnh đi tới ôm đến một cái hộp được chế bằng Huyết Thạch.

Bóng Ảnh không do dự lập tức đi tới ôm lấy một cái hộp ở ngoài cùng, sau
đó mang đến trước mặt Xuân Đức. Nhìn Xuân Đức hắn nói:

“ Mở ra nhé đại ca.”

Xuân Đức gật đầu nói:

“ Mở ra đi, nhìn xem bên trong là cái gì?”

Long Sát cùng Nguyên Ma cũng là kiềm không được nói:

“ Nhanh mở ra đi nhị ca. Đừng có lề mề nữa.”

Nghe mọi người nói vậy thì Bóng Ảnh không do dự nữa mà mở ra nắp hộp. Nắp hộp vừa mở ra thì mọi người chỉ thấy một luồng sát khí, lệ khí, oán khí, ma khí cực kỳ cường đài đập thẳng vào mặt.

Nếu là tu sĩ bình thường chắc đã bị dọa cho chết khiếp rồi nhưng bốn người Xuân Đức đều là đại ma đầu giết người như ngóe nên đối với sát khí, lệ khí, oán khí, ma khí kia cũng không cảm thấy gì cả.

Bốn người ngưng mắt mà nhìn, chỉ thấy ở bên trong nằm lặng yên một thanh “Thủy Kiếm”, thực tế gọi nó là “Hắc” thủy kiếm thì đúng hơn, bởi vì thành kiếm này nhìn như thu thủy có điều là màu đen, một màu đen đến yêu dị.

Thanh “Hắc thủy kiếm” này dài hai mét, toàn thân đen nhánh, dọc theo thân kiếm có khắc mấy văn tự cổ xưa những văn tự kia lúc này đây đang sáng tối bất định đồng thời tản mạn ra hơi thở cực kỳ tà ác. 

“ Leng keng…”

Đột nhiên cả thanh kiếm rung lên kịch liệt, phát ra âm thanh như đang run rẩy.

“ Ầm…”

Cái nắp hộp lúc trước vừa được Bóng Ảnh mở ra vậy mà lúc này lại tự động đóng lại.

Xuân Đức cùng ba người khác thấy vậy thì đều kinh ngạc, không biết thanh kiếm này lại làm sao, thân là một thanh tà kiếm vậy mà lại còn e thẹn gặp người lạ.

Có điều suy đoán kia nhanh chóng bị loại bỏ và bốn người cũng hiểu ra nguyên do. Chỉ thấy từ bên trong thân thể Xuân Đức vọt ra một đám tiểu khí linh, vừa đi ra ngoài thì ánh mắt bọn nó sáng rực như ngôi sao phương nam.

Giống như là cảm nhận được ánh mắt của bọn nó, thanh “ Hắc thủy kiếm” kia lúc này cũng phát ra âm thanh “ Leng keng” càng thêm kịch liệt.

Nó như đang muốn nói “ Các ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi” đại loại như vậy.

Tiểu Mộng liếm môi một cái, bộ dạng thèm muốn nói:

“ Nơi này có không ít thứ tốt, mọi người tính xem nên chia nhau thế nào đây. Vẫn là một lần ăn sạch hay là chia làm nhiều lần ăn.”

Xuân Đức nghe thế thì nhất thời mặt đen lại, hắn bóp nhẹ má của Tiểu Mộng nói:

“ Không được ăn, thứ này đối với ba ba có tác dụng, cấm đứa nào ăn đấy.”

Tiểu Mộng không vừa lòng nói:

“ Nhưng cái này Mộng Mộng cùng với mọi người tìm thấy trước ma, trước khi ba ba mở ra thì bọn con đã biết bên trong có thứ gì rồi, suy ra cái này là của chúng con.”

Nghe được Tiểu Mộng lý sự cùn thì Xuân Đức không khỏi lườm yêu một cái, hắn dùng ngón trỏ chọc chọc vào má Tiểu Mộng nói:

“ Không lý do lý chấu gì hết, cái này là của ba ba, mấy đứa lần này không có phần đâu.”

Tiểu Mộng nghe thế lập tức không chịu, con bé ôm lấy ngón tay Xuân Đức mà cắn, vừa cắn vừa la lên:

“ Oa oa, không chịu, không chịu đâu, ba ba vô lý, thứ này là bọn còn tìm thấy trước, ba ba nhanh trả lại đồ ăn cho bọn con.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện