Dịch: Amelie.Vo
Đánh dấu gì cơ?
À, là nụ hôn của em trai tôi!
Tôi phấn khởi tới nỗi lăn qua lăn lại ở trên giường:
“Tử Dạ nè! Hôm nay chị nhìn thấy em trai Châu Minh Minh của chị! Ở trong lâu đài kỳ ảo á! Không ngờ chị lại có thể gặp được nó!”
“Vậy à, em trai chị?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Là thiệt, thiệt đó.
Nó vẫn dễ thương như ngày trước! Chị còn nhớ chiếc áo khoác tai gấu đầu tiên của nó là do bố và chị đi mua ở trung tâm thương mại.
Khi ấy, chị còn cãi với bố về việc nên mua màu đen hay màu cà phê.
Bố thì bảo mua màu đen cho đỡ dơ, nhưng chị lại thấy màu cà phê mới hợp với màu mắt nâu và mái tóc lưa thưa của nó… Em trai chị thừa hưởng hết những ưu điểm di truyền từ bố lẫn mẹ, nước da của nó còn trắng hơn cả ba người nhà chị, lúc đi ra nắng nhìn sáng sủa như một thiên thần nhỏ vậy.
À, quay trở lại, mọi người hỏi nó muốn chọn áo màu nào, thì nó trả lời là màu cà phê.
Ba chị không phục, hỏi nó tại sao lại muốn chọn màu cà phê.
Nó bảo là vì chị hai chọn màu cho nó, mà nó chỉ thích chị nhất.
Lúc đó chị đắc ý lắm luôn hahahaha~”
“Hồi trước lúc còn đi học mẫu giáo, mẹ và chị cũng từng hỏi là nó thích ai nhất.
Đáp án của nó không bao giờ thay đổi: em thích chị Huyên Huyên nhất.”
Nói đi thì cũng phải nói lại, tôi bất giác nhớ đến những năm tháng ngày xưa.
Lý do mà em trai tôi thích tôi nhất, là bởi vì bố mẹ tôi không phải là những bậc phụ huynh tốt.
Hai người họ cứ cách ngày là lại cãi vả đòi ly thân, tình cảm vợ chồng lúc này lúc khác.
Mẹ tôi ghét phải chăm con trẻ, còn bố thì chê hai chị em tôi ồn ào, làm ảnh hưởng đến công việc của ông.
Từ khi lên chín, tôi đã bắt đầu chăm sóc em trai ba tuổi của mình, sau đó tôi chẳng khác nào “mẹ” nhỏ, ngày nào tan học ra việc đầu tiên mà tôi làm chính là đi đến nhà trẻ đón em trai.”
Chìm đắm miên man trong hồi ức xưa cũ, tôi vô thức mỉm cười.
Những kỷ niệm đẹp đẽ của quá khứ như đang tái hiện ở trước mắt.
Song, niềm hạnh phúc ngắn ngủi ấy mau chóng bị vùi dập bởi mặc cảm tội lỗi và nỗi thống khổ khôn nguôi.
“Ngày ấy, đều tại chị không giữ lời.
Chị không ngờ nó lại đợi chị ròng rã mười năm nay.
Chị không cách nào tưởng tượng được nó đã chờ đợi như thế nào, rốt cuộc nó đã phải trải qua những gì.
Chắc là nó hận chị lắm, chị không biết mình phải làm cách nào để bù đắp lại cho nó đây?”
Tử Dạ chăm chú nhìn tôi.
Hiển nhiên, những biểu cảm phong phú trên gương mặt tôi đã tác động đến cậu.
“Cậu ta có thể khiến chị thể hiện nhiều sắc thái cảm xúc như vậy sao?” Tử Dạ trầm ngâm.
Giây tiếp theo, cậu cúi đầu xuống cắn vào má tôi một cái!
“Ai ui!” Tôi la lên.
May thay cậu không có cắn mạnh! Nếu không chắc bật máu rồi!
Tôi cố đẩy Tử Dạ ra nhưng không lay chuyển được:
“Cái tên này, mắc mớ gì mà tự dưng cắn chị! Em tuổi chó hay gì hả?”
Tử Dạ tiếp tục đùa dai và liếm mặt tôi:
“Đúng rồi, em là con chó đó.
Gâu!”:p
“Ha ha, nhột chị! Em đang lên cơn gì vậy nè!”
“Chị là của em.” Tử Dạ nói một cách nghiêm nghị.
“Ồ, vậy là em đang đánh dấu chị à?” Tôi hỏi
Bờ môi của Tử Dạ trượt dần từ má tôi xuống dưới, hơi thở của cậu thật ấm áp:
“Chị kể tiếp đi.”
“Kể tiếp gì cơ?”
“Không phải chị rất kích động khi nhắc tới em trai chị sao? Vậy thì kể tiếp chuyện của em trai chị đi.”
Giọng điệu của Tử Dạ lúc này có phần kỳ quái, nhưng đích thực là tôi đang rất phấn khích nên bèn kể tiếp câu chuyện dang dở:
“À ừ, đúng rồi.
Chuyện hôm nay chị nhìn thấy nó hết sức ‘thần thánh’ luôn! Thời điểm ấy, chị đang ở trên tầng ba, nơi có rất nhiều ô cửa sổ kính đa sắc, thì gặp em chị ở chỗ đó.
Sau đó, nó cứ chạy hoài còn chị thì mãi đuổi theo, suýt nữa đã chạy theo không kịp rồi.
Mai mốt có đi công viên, chị sẽ mang theo giày ba ta chứ không đi giày cao gót nữa đâu! Cũng may là chị nhanh trí cởi nó ra liền.”
“Vậy ra đó là nguyên nhân mà trên chân chị bị thương?”
Tử Dạ nhấc chân tôi lên rồi nhíu mày quan sát.
Tôi cũng vội liếc thử thì đúng là vậy thật.
Chỗ mắt cá chân trái của tôi bị trầy, phần trên gót chân hai bên bị tróc da do ma sát với quai giày, còn lòng bàn chân có một vài vết xước.
Tôi lúc lắc đôi bàn chân để chứng minh là không vấn đề gì:
“Mấy cái vết trầy xước bé tẹo này chẳng nhằm nhò gì đâu.
Hồi xưa, lần đầu tiên chị đi giày cao gót ấy, chắc là do đôi giày không vừa chân, nên ngày nào phần sau gót chân cũng bị rớm máu.
Sau này, chị đã biết cách mua miếng dán bảo vệ gót, dùng được cả một ngày trời.
Nên là mấy vết thương nho nhỏ này không sao hết, chừng mấy ngày nữa sẽ lành lại thôi.”
Thế nhưng, Tử Dạ vẫn khư khư giữ chân tôi trong tay cậu:
“Để em kiểm tra kỹ đã.”
Bàn tay cậu rất lớn, lớn đến mức khiến bàn chân tôi trông nhỏ bé lọt thỏm.
Những ngón tay cậu thon dài, mu bàn tay có những đường gân xanh nổi rõ mỗi khi cậu dùng lực.
Tôi biết đôi tay này của cậu khỏe tới cỡ nào.
Cậu có thể bế bổng tôi lên bằng một tay.
Những đồ nội thất cần đến hai người lớn mới khiêng nổi thì đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ.
Vì vậy, khi Tử Dạ ôm lấy bắp chân tôi, vô hình trung trong lòng tôi sẽ nảy sinh một cảm giác sợ hãi không tên, bởi cậu có khả năng bóp nát tôi dễ như bóp một con kiến.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, Tử Dạ chưa từng cố ý làm tôi bị thương.
Lúc nào cậu cũng rất mực ngoan ngoãn và dịu dàng.
Thế nên, nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng kia luôn chỉ là thoáng qua, xúc cảm còn lại trong tôi vẫn là sự tin tưởng tuyệt đối.
Cũng như giờ phút này đây, cậu giữ hai chân tôi để kiểm tra vết thương mà hệt như đang nâng niu một bảo vật trân quý.
Ngón tay cậu khẽ lướt qua những vết trầy xước, động tác vô cùng nhẹ nhàng, thi thoảng lại ngước lên xem phản ứng của tôi.
Lòng bàn tay khô ấm của cậu vỗ về làn da tôi dễ chịu một cách diệu kỳ.
Tôi thoải mái nằm dựa lưng vào gối nhìn Tử Dạ.
Ống tay áo dài được cậu xắn qua khuỷu tay, để lộ những cơ bắp cân đối.
Vết sẹo bên cánh tay trái của cậu, hay thậm chí là vết sẹo ở nửa bên mặt trái và sau gáy đã trở nên nhạt màu.
Lúc cậu cử động, đường viền vết sẹo sẽ hơi thay đổi, hiển hiện những đường nét cùng màu sắc dễ nhìn.
Nhắc mới nhớ, Tử Dạ đã khôi phục rất nhiều.
Tôi ngẫm nghĩ lại lần đầu tiên gặp nhau, cậu thật sự ốm đến mức nhìn không ra dáng dấp con người.
Tự bao giờ cậu đã thay đổi nhiều đến thế?
Tử Dạ trông mới cường tráng… mới gợi cảm làm sao?
Không nhịn được, tôi đánh “ực” một tiếng, chỉ thấy cậu đang cúi đầu, hôn thật nhẹ lên những vết thương trên mắt cá chân tôi.
Một cái chạm khẽ mềm mại tựa lông vũ, nhưng đủ để làm tôi choáng váng đến bay sạch hồn vía.
Ngay lập tức tôi vội vã rút chân về.
Song, cổ chân hai bên vẫn bị Tử Dạ giữ chặt.
Lòng bàn chân tôi áp lên ngực cậu, cảm giác kỳ ấm nóng vô cùng:
“Chị ơi, để em chữa lành cho chị nhé, có được không?”
Chữa lành bằng cách nào vậy? Bằng cách liếm như trước giờ ư?
Hàng loạt hình ảnh khó tả chạy ngang dọc trong tâm trí khiến tôi muốn toát mồ hôi hột.
“AAAA! Thôi thôi chị không cần đâu.
Làm ơn tha cho chị đi!” Tinh thần tôi bấn loạn.
“Chị ơi, sao chị lại từ chối vậy? Trong quyển sách kia cũng có tình tiết này mà, em nghĩ là chị sẽ thích.”
“Gì cơ?” Tôi có một dự cảm không lành.
“Thì là……”
“AAAA! Ngưng ngưng ngưng!”
Thôi xong, tôi biết ngay mà.
Nhất định Tử Dạ đã xem hết quyển sách đó rồi, cái mà cậu vừa nhắc đến là tình tiết ở phiên ngoại 4.
Trong truyện, hai cái tên biến thái kia chơi ba cái trò nhập vai này nọ, cho nên mới xuất hiện mấy chi tiết abcxyz có liên quan đến chân.
Tử Dạ định mở miệng nói tiếp.
Tôi liều mạng đẩy cậu ra:
“Cái tên chết tiệt này, em mà dám liếm là cấm leo lên giường ngủ!”
Quả nhiên trong nháy mắt, Tử Dạ liền tỏ vẻ tội nghiệp:
“Ơ? Em muốn ngủ với chị mà.”
“Cho nên, em phải như thế nào đây!” Tôi đe dọa.
Tử Dạ buông cổ chân tôi ra rồi vòng tay ôm lấy tôi.
Cậu dụi dụi vào cổ tôi như thể rất biết nghe lời.
Cuối cùng, tôi cùng hài lòng đi sấy tóc, rồi tắt đèn chuẩn bị ngủ.
“Chị ơi, sao khi nãy chị không muốn vậy?” Cậu hỏi.
“Nó kỳ cục lắm, chị chịu không được.” Tôi buồn bực đáp.
“Nhưng mà mỗi một tấc trên cơ thể chị, từ trong ra ngoài đều là của em.
Sớm hay muộn rồi cũng có một ngày em chạm vào.
Có thấy kỳ cục cũng không có tác dụng gì đâu.” Tử Dạ thẳng thắn nói một cách hợp tình hợp lý.
Chà, công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Mặt tôi đen như đít nồi:
“Khai thật đi, có phải em đã đọc hết cái quyển sách mà chị giấu kỹ kia không? Em học thuộc vanh vách mấy câu thoại trong đó rồi đúng không?”
Tử Dạ ấm ức thì thầm:
“Em nghiêm túc mà chị cứ ngó lơ em.”
“……”
Tôi xoắn xuýt tới nỗi muốn trầm cảm luôn rồi.
Một hồi sau, tôi đột ngột lên tiếng:
“Cái tên đáng ghét, rõ ràng em không có ý đó, sao cứ phải đi chọc chị!”
“Ý đó là ý gì?” Tử Dạ khó hiểu.
“Ờ… thì… là… thì là nếu như em có ý đó, em sẽ không thể ôm chị giống như bây giờ, dán sát vào người chị giống như bây giờ.
Bằng không, em… em sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
May là tôi đã tắt đèn rồi nên Tử Dạ không thấy được biểu cảm trên gương mặt tôi.
Vậy nên hẳn là cậu không biết giờ phút này tôi vừa ngượng chín cả người, vừa cảm thấy buồn bã.
Trên thực tế, một đứa độc thân từ trong bụng mẹ như tôi đây rất muốn có bạn trai.
Kiểu người như Tử Dạ, dù là nhan sắc bề ngoài hay là tính cách bên trong đều đánh gục toàn bộ trái tim tôi.
Thực lòng tôi cũng có những hy vọng hão huyền.
Thế nhưng ngay từ đầu, tôi đã biết Tử Dạ là kiểu người miệng lưỡi ngọt ngào bẩm sinh, những lời cậu nói ra đều không có chủ ý.
Cậu chỉ mạnh miệng như vậy, hơn nữa khả năng quan sát học hỏi cũng cực nhanh.
Cậu hoàn toàn không có cảm giác đó với tôi, nhưng lại khiến tôi hiểu lầm.
Có điều tôi là người, còn Tử Dạ là quỷ.
Cả hai lại chênh lệch nhau một vài tuổi, nếu chỉ là chị em thì cũng được thôi.
Tôi thở dài thườn thượt:
“Haiz, thôi bỏ đi, có nói em cũng không hiểu.”
Giây tiếp theo, Tử Dạ thỏ thẻ vào tai tôi:
“Chị ơi, người không hiểu là chị mới đúng.
Em cũng có khó chịu mà! Mỗi ngày chỉ cần là ở bên cạnh chị, em đều sẽ cố nhịn.
Em muốn có được chị, muốn cắn chị, muốn chiếm lấy chị.”
Mặt tôi tức tốc đỏ gay như da gà chọi, còn tim thì đập nhanh như đánh trống bỏi.
Trong một khoảnh khắc, tôi những tưởng mình đã nghe được một lời tỏ tình khiến người ta xấu hổ nhất từ trước đến giờ.
Song, cái từ “cắn” kia đã nhắc nhở tôi.
Ngay sau đó, tôi liền tỉnh táo lại.
“Tử Dạ, là tác dụng phụ của máu.” Tôi nói.
“Máu?”
“Em thèm khát chị là bởi vì em đang thèm uống máu chị.”
Tôi chậm rãi ổn định nhịp tim của mình:
“Còn nhớ em từng nói với chị là em nghiện uống máu chị, nên sẽ sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu.
Em muốn chiếm hết đồ ăn làm của riêng, ừ thì cũng bình thường thôi.
Nhưng mà thèm ăn một thứ gì đó với yêu thích một người nào đó, là hai chuyện khác nhau một trời một vực.”
“……”
Có vẻ như, lời nói của tôi đã làm Tử Dạ dao động.
Cơ thể cậu chợt cứng đờ, vòng tay ôm tôi cũng lỏng lẻo hơn.
Tôi quay lưng lại với cậu:
“Ờ mà lâu lâu được em thả thính như vậy chị cũng khoái lắm.
Dù sao con người ta vẫn thích sống dựa vào ảo tưởng để tìm kiếm chút niềm vui mà.
Em ngủ ngon.”Kỳ nghỉ Tết kết thúc, tôi phải đi làm trở lại.
Tháng này là tháng quyết định cơ hội trở thành nhân viên chính thức của sinh viên thực tập.
Vậy nên, tôi làm việc bạt mạng hơn những tháng trước rất nhiều, thường xong việc rất muộn mới trở về nhà.
Chị trợ lý giám đốc phụ trách quản lý tôi đã trở lại