Dịch: Amelie.Vo
Cả tôi và Tử Dạ đều trong tình cảnh hết sức ngượng ngùng.
Tôi chưa từng trải nghiệm loại tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, dù cho Tử Dạ chỉ là một cậu nhóc quỷ!
Rất nhiều ngày sau đó, Tử Dạ có xuất hiện sớm hơn vào buổi tối, nhưng hai chúng tôi vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Tôi làm việc riêng của mình, còn Tử Dạ thì lẳng lặng ngồi ở một góc.
Tôi cảm nhận được ánh nhìn khắc khoải của Tử Dạ, khiến cho tôi không tập trung nổi vào việc gì.
Tôi đành bất đắc dĩ nhắc nhở cậu:
“Cái tên ngốc này! Em cứ nhìn chị chằm chằm như vậy làm người ta mất tập trung quá! Rảnh thì kiếm gì đó mà làm đi!”
Tử Dạ cúi đầu, úp mặt vào tường làm bộ hối lỗi, hai tai cậu đỏ ửng.
Tôi thực không đỡ nổi cái dáng vẻ đáng thương kia mà.
“Em có thể đọc sách, xem tivi hoặc chơi game gì đó.”
Tôi ném chiếc iPad mới mua sang cho cậu.
Nhờ hai cái “ô dù” to tướng, tôi mua sắm rất nhiều đồ đạc cùng vật dụng mà không biết ngượng.
Cái iPad này cũng là một trong số đó.
Làm việc rồi tắm rửa xong, tôi quay sang thì thấy Tử Dạ vẫn mãi nhìn tôi, hốc mắt đã hoe hoe đỏ.
“Em đang làm gì đó?” Tôi hỏi.
Tôi vừa định bước đến thì Tử Dạ đã lấy tay che màn hình lại, trông như thể không muốn để tôi nhìn.
Nếu như không che thì cũng chẳng sao, nhưng một khi đã che thì lòng hiếu kỳ của tôi lại nổi dậy:
“Đang xem gì đó, mau mau khai thật đi ~”
“Không nói cho chị đâu.” Tử Dạ rầu rĩ cự tuyệt.
“Chà~” Nghĩ một chốc, tôi chợt cười xấu xa: “Đừng bảo là đang xem mấy thứ cấm trẻ em đấy nhé.”
Tử Dạ sửng sốt, mặt mũi thoáng chốc đỏ bừng.
Nhân cơ hội này, tôi “cướp” lấy cái iPad và vuốt màn hình bằng năm ngón tay để mở khóa.
À há! Vậy mà Tử Dạ lại đang đọc bộ manga “Thiếu nữ ngây thơ”!
Là một bộ truyện tôi đã lưu lại!
Đại khái nội dung là: Nam chính nhỏ tuổi đã yêu nữ chính từ hồi còn bé, nhưng bị nữ chính coi là con nít, nhiều lần tỏ tình đều bị ngó lơ.
Nữ chính dọn nhà đi thì quên mất tiêu nam chính.
Lúc nam chính lớn hơn một chút liền chuyển đến trường mà nữ chính học, tiếp tục theo đuổi nữ chính, nhưng mà nữ chính lại không lựa chọn anh ta.
Sau đó gia đình của nam chính gặp phải biến cố.
Vì không còn cách nào nên nam chính chỉ đành từ bỏ nữ chính rồi ra nước ngoài cùng bố mẹ.
Trước khi đi, nam chính liền tỏ tình lần cuối với nữ chính trong tuyệt vọng rồi biệt tăm biệt tích.
Ấy thế mà nữ chính chợt nhận ra mình có cảm tình với nam chính nên ra nước ngoài tìm anh.
Trải qua 7749 các loại tình tiết tréo ngoe ngược nhau lên voi xuống chó, cuối cùng hai người cũng kết thúc bằng một màn hôn nhau dưới ánh trăng cảm động phát khóc.
Vì vậy, mắt Tử Dạ đỏ lên là do… cảm động quá khóc?!
Hahahahahahahahaha!
Chuyện một quỷ hồn đọc manga thanh xuân vườn trường rồi bị cảm động tới khóc thật sự là cười rụng răng được mà!
Tay vẫn ôm iPad nhưng tôi đã nằm bò ra giường cười nắc nẻ.
Tử Dạ hụt hẫng vô cùng:
“Em biết ngay là chị sẽ cười em mà! Chị kỳ quá đi >
“Chị thích kỳ vậy đó được không ~” Tôi cười chảy nước mắt.
Tôi đinh ninh Tử Dạ sẽ phản kích, thế nhưng cậu lại chỉ nhìn tôi rồi bật cười theo.
Đợi tôi cười mệt rồi từ từ hoàn hồn lại, Tử Dạ nhẹ nhàng nói:
“Chị ơi, mấy ngày nay chị cứ tránh mặt em suốt, lâu rồi chị không cười với em như thế này.”
“Làm gì có đâu.”
Ừ mà cũng đúng, kể từ cái hôm sự cố khó xử ấy, tôi quả thật tránh Tử Dạ như tránh hủi.
Nhưng còn không phải là vì cậu đầu têu trốn trước hay sao! Hứ!
“Em vẫn đang suy nghĩ về lời chị nói.
Em muốn biết cái gì gọi là yêu, cho nên em mới xem truyện tranh của chị.” Cậu nghiêm túc nói.
Ờ… thì thật ra nghiên cứu tình yêu thông qua truyện tranh có gì là không đúng?
“Thế, em tìm được đáp án chưa?” Tôi tò mò hỏi.
“Nhân vật chính của truyện có nói, nếu thích một người thì sẽ muốn hôn người đó…”
Tử Dạ nhìn tôi.
Đôi mắt sáng lấp lánh của cậu không những chứa đựng sự hiếu kỳ mà còn cả khát vọng ngày càng mãnh liệt.
“Chị ơi, lời này có phải là thật không?”
Thanh âm nhẹ như gió thoảng của cậu giống hệt một muỗng kem ngon lành đang lơ lửng trước mặt tôi.
Muỗng kem thoạt nhìn thơm ngon.
Nó nhất định sẽ ngọt ngào lắm, ăn vào liền tan ngay trong miệng.
Đầu óc mơ mơ màng màng, suýt chút nữa tôi đã kìm lòng không đậu.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Hai chúng tôi không hẹn mà cùng tự giác tách nhau ra.
Tôi chỉnh đốn lại vẻ ngoài rồi đi ra mở cửa.
Là Nhã Nhã.
Nhã Nhã búi tóc lả lơi, vài sợi tóc dài loăn xoăn xõa xuống.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, làn da trắng nõn nà như bừng sáng, trông có phần xinh đẹp và gợi cảm quá mức.
Cơ mà Nhã Nhã không sợ lạnh à! Tôi vội vớ lấy chiếc áo lông vũ khoác lên người cô.
“Hai người đang làm gì mà mặt mũi đỏ gay vậy?” Nhã Nhã lom lom nhìn chúng tôi, ra chiều suy nghĩ.
Tôi: “Có làm gì đâu.”
Tử Dạ: “Không liên quan gì tới chị.”
Nhã Nhã không hề tức giận.
Cô nàng lôi ra một xấp bài mỏng rồi nói:
“Mình chán muốn bệnh luôn nè, chơi cái gì tí đi.”
“OK con dê, chơi gì nè?”
Tử Dạ: “Không có hứng.”
Hễ gặp Nhã Nhã là Tử Dạ lại trở nên lạnh lùng, nhìn thật muốn chọt một cái lên gương mặt lạnh ấy!
Nhã Nhã cười khẽ:
“Mình có 15 lá bài ở đây.”
Cô nàng trải chúng lên bàn rồi lật từng tấm theo thứ tự: 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J, Q, K, A, Joker đen, Joker đỏ.
Cô tiếp tục:
“Tụi mình lần lượt rút những lá bài.
Nếu rút được lá Joker đỏ thì sẽ trở thành ‘Đức vua’, còn rút trúng lá Joker đen thì sẽ làm ‘Thằng hề’.
Đức vua có thể ra lệnh cho thằng hề trả lời câu hỏi hoặc làm một chuyện gan dạ.”
Tôi đã hiểu: “À là trò nói thật hay mạo hiểm!” (Truth or Dare)
Nhã Nhã mỉm cười gật đầu, đáp với giọng nhẹ hẫng:
“Nếu ai đó không muốn chơi, thì Huyên Huyên cậu chỉ có thể với mình thôi.
Cậu nói có đúng không, Huyên Huyên?”
Tôi: “Hai người chơi chắc cũng được mà.
Nhưng Tử Dạ em thực không muốn chơi hả?”
Tử Dạ: “Em chơi.”
Vì thế, trò chơi bắt đầu trong bầu không khí vui vẻ.
Vòng đầu tiên Tử Dạ thua còn Nhã Nhã thắng.
“Đức vua” Nhã Nhã cười tủm tỉm với “thằng hề” Tử Dạ:
“Em và Huyên Huyên tiến triển tới bước nào rồi?”
Tôi cùng Tử Dạ: “……”
Tôi: “Ơ cái đó… mình và Tử Dạ đâu có chuyện gì đâu.”
Nhã Nhã đặt ngón tay lên môi:
“Suỵt.
Huyên Huyên, cậu không được phát biểu trong khâu hỏi đáp này.”
Tôi: “……”
Nhã Nhã nhìn về phía Tử Dạ:
“À chắc là do câu hỏi chưa rõ ràng lắm.
Thôi để đổi sang câu khác cụ thể hơn.
Em có biết size quần lót của Huyên Huyên không?”
Trời, kịch tính dữ vậy à? Có phải lẽ ra tôi không nên đồng ý chơi cái trò này không?
Cơ mà hẳn là Tử Dạ không biết đâu!
Nếu như “thằng hề” không trả lời được câu hỏi, lời nói thật sẽ trực tiếp biến thành thử thách lớn.
Nào ngờ, Tử Dạ giơ bàn tay phải lên, làm động tác thu ngón tay lại, mặt ửng hồng:
“Bây lớn thôi, chắc là cỡ này.”
Giây tiếp theo, tôi phi ngay một chiếc gối vào đầu Tử Dạ.
Nhã Nhã nhìn chăm chú vào bàn tay cô:
“Cỡ một gang tay thôi sao?”
“Cỡ một gang tay” không phải là từ dùng để miêu tả vòng eo nhỏ nhắn ư? Bàn tay Nhã Nhã vốn đã không to! Với lại… với lại cô nàng chỉ từng nhìn thấy chứ chưa sờ qua bao giờ mà!
Tử Dạ cũng không né tránh, để mặc tôi cầm gối đập một trận.
Cậu lóng ngóng đáp:
“Cỡ đó, cỡ đó đúng rồi!”
Tôi vừa quê vừa tức:
“Mình nghi ngờ hai người đang bóng gió rằng mình bị lép!!!”
“Không lép.” Lần đầu tiên, bọn họ lại ăn ý như vậy.
AAA! Tôi muốn phục thù!
Vòng thứ hai, tôi thuận lợi rút lá “đức vua” còn Nhã Nhã bóc trúng “thằng hề”.
Quá tuyệt, tôi có thể hỏi Nhã Nhã một câu hỏi.
Thú thật, Nhã Nhã là một chị gái bí ẩn.
Tôi có rất rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô nàng.
Lần này đã có cơ hội nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu hỏi từ câu nào.
Suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng tôi hỏi:
“Nhã Nhã, có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?”
Kỳ thực, tôi có cảm giác như Nhã Nhã luôn tự bọc mình trong lớp áo giáp dày bất kể đối mặt với ai.
Chính xác thì cô nàng kể cho tôi nghe rất nhiều thứ nhưng tôi vẫn cho rằng cô đang giấu tôi một số chuyện mấu chốt.
“Ừ có.” Nhã Nhã trả lời cực mau.
“Là chuyện gì?”
Nhã Nhã cười híp mắt:
“Huyên Huyên, cậu chỉ được hỏi một câu thôi.”
Ơ, biết vậy tôi đã hỏi vấn đề xấu hổ hơn rồi!
Tôi: “Mình sẽ thắng mấy vòng tiếp.”
Nhã Nhã: “Mình chống mắt lên chờ nè.”
Tuy nhiên, liên tục mấy vòng mà tôi vẫn không thắng được!
Tử Dã thắng hai lần, một lần thắng Nhã Nhã, còn một lần thắng tôi.
Lần thắng Nhã Nhã, cậu lạnh nhạt hỏi:
“Chị là người song tính à?”
(Bisexual – Song tính luyến ái: thích cả nam lẫn nữ)
Trong đầu tôi toàn là: Cái tên nhóc ngây thơ này cũng biết cả khái niệm song tính luyến ái? Học ở đâu ra vậy?
Nhã Nhã khẽ nghiêng đầu suy tư:
“Trước mùa đông năm ngoái, chị vẫn nghĩ mình là gái thẳng.
Còn bây giờ e là chị đang rất có hứng thú với một người.
Nếu như vậy cũng tính thì chắc gọi là les nhỉ?” (lesbian)
Nhã Nhã tự cười một mình.
Còn sắc mặt Tử Dạ lại cực kỳ tệ.
Vậy có chuyện gì đã xảy ra vào mùa đông năm trước? Chuyện Nhã Nhã giấu, có phải là sau lần từ biệt tôi, cô nàng đã tình cờ gặp được một cô gái nào đó đặc biệt? Tôi vắt óc suy diễn.
Lúc Tử Dạ làm “đức vua” còn tôi làm “thằng hề”, Tử Dạ yêu cầu tôi nhận một thử thách.
Cậu nói với tôi:
“Chị ơi, chị có thể ôm em một cái không?”
Trước đây, Tử Dạ rất hay bám dính lấy tôi, thích cọ cọ hoặc ôm chặt tôi.
Vóc người cậu cao lớn, nên