Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cửu trọng thiên, cảnh giới cuối cùng dưới Tiên Thiên.
Trên nó là Tiên Thiên.
Cảnh Ngôn cảm nhận nguyên khí liên miên không dứt trong kinh mạch Võ Đạo, mắt vẫn nhắm nhưng khóe môi cong lên:
- Cửu trọng thiên!
Đột phá thành công rồi Cảnh Ngôn tiếp tục sử dụng linh thạch bình thường để ổn định cảnh giới.
Mặc dù với thực lực của Cảnh Ngôn lại có Thương Khung Đệ Nhất Thần Công khống chế nguyên khí, dù hắn không củng cố thì nguyên khí vẫn rất ổn định. Nhưng sau khi củng cố sức chiến đấu của Cảnh Ngôn vô tình tiến thêm một bước, lúc hắn sử dụng nguyên khí càng có thể khống chế chính xác hơn.
Sau khi vào cảnh giới cửu trọng thiên, Cảnh Ngôn hấp thu nguyên khí chứa trong linh thạch hơi không đủ.
Cảnh Ngôn cầm lên một khối linh thạch bình thường, chỉ giây lát đã thành bụi. Hắn trực tiếp đặt tay lên đống linh thạch, điên cuồng hấp thu nguyên khí bên trong.
Có ít nhất mấy chục khối linh thạch bị hấp thu cùng lúc.
Bảy ngày sau, Cảnh Ngôn ngừng lại động tác, cảnh giới đã hoàn toàn vững vàng.
Cảnh Ngôn kiểm kê tài nguyên còn sót lại, nhếch môi cười khổ:
- Chỉ còn tám trái Cửu Âm Quả, bốn trái linh thạch cực phẩm, hơn sáu ngàn khối linh thạch bình thường.
Trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến Cảnh Ngôn thắng mười một vạn khối linh thạch, giờ tài nguyên chỉ còn lại bấy nhiêu.
Tiêu hao như thế bản thân Cảnh Ngôn cũng không ngờ, đương nhiên tốc độ tiến bộ của hắn cũng vượt sức tưởng tượng.
Mới hơn hai tháng trước tu vi của Cảnh Ngôn chỉ là Võ Đạo lục trọng thiên, bây giờ đã thành Võ Đạo cửu trọng thiên.
Gần ba tháng từ Võ Đạo lục trọng thiên lên đến cửu trọng thiên, hình dung bằng từ biến thái không đủ.
Thực lực của Cảnh Ngôn càng kinh người hơn, lúc hắn ở cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên đấu cùng Lý Thiên Phúc buộc gã lùi khỏi lôi đài đối chiến.
Lý Thiên Phúc không phải võ giả cửu trọng thiên bình thường, gã nổi bật cao nhất trong số họ, rất gần với cảnh giới Tiên Thiên.
Nếu bây giờ cho Cảnh Ngôn đấu với Lý Thiên Phúc e rằng vung một nhát kiếm đã đánh chết gã. Không phải đánh bại, là trực tiếp đánh chết.
Mắt Cảnh Ngôn hấp háy, hắn không ra khỏi phòng mà tiếp tục hấp thu nguyên khí trong linh thạch, thử tu sửa sai sót thứ sáu của Trảm Nguyệt kiếm pháp.
Vì tăng cảnh giới nên tốc độ sửa Trảm Nguyệt kiếm pháp của Cảnh Ngôn cũng mau hơn.
Chỉ ba ngày đã sửa xong sai sót thứ sáu, Cảnh Ngôn cảm giác một chút cái thứ bảy rồi từ bỏ. Muốn sửa lỗi thứ bảy khó xong trong tám, mười ngày, cũng cần rất nhiều linh thạch. Chỉ tính sai sót thứ sáu đã hao hết hai ngàn năm trăm gần ba ngàn khối linh thạch của Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng:
- Thử xem có thể dung hợp Trảm Nguyệt kiếm pháp không!
Cảnh Ngôn sắp đối chiến với Cảnh Thiên Long Tiên Thiên cảnh, bây giờ tăng thêm một phần thực lực là cho hắn thêm phần hy vọng đánh bại đối thủ.
Linh thạch bình thường tiếp tục bị hấp thu, hóa thành đống bụi trắng.
Ngày thứ sáu, tia ban mai xuyên qua cửa sổ.
Cảnh Ngôn mở mắt ra, trong con ngươi rực rỡ thần quang:
- Phù!
Khí chất của Cảnh Ngôn thay đổi lớn.
- Còn chừng mấy trăm khối linh thạch, Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng và Trảm Nguyệt kiếm pháp dung hợp được hai phần rồi. Hôm nay bắt đầu gia tộc đại tái!
Cảnh Ngôn đứng lên mở cửa phòng bước ra ngoài.
Cảnh Ngôn đứng trong sân hít vào không khí trong lành, khép hờ mắt. Vài loại võ học không ngừng diễn luyện trong đầu Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn gật gù:
- Võ học sau khi dung hợp gọi là Trảm Nguyệt kiếm pháp mới đi.
Cảnh Ngôn nhìn hướng chân trời phía xa:
- Gia tộc đại tái, ta muốn lấy hạng nhất!
Gia tộc đại tái năm năm một lần là một buổi thịnh yến.
Nếu có thể giành được hạng nhất thì sẽ được nhiều phần thưởng tài nguyên. Mỗi mùa gia tộc đại tái giải thưởng khác nhau, nhưng lần nào thưởng cho cũng làm tất
cả thành viên Cảnh gia đỏ mắt. Trưởng lão cảnh giới Tiên Thiên cũng xem trọng giải thưởng gia tộc đại tái.
Chỉ tính thưởng linh thạch, hạng nhất được một vạn.
Cảnh Ngôn cũng cần nhiều tài nguyên dùng cho lúc đột phá Tiên Thiên cảnh.
Lúc này bên ngoài cửa viện khép kín lao nhao ồn ào:
- Ngươi không thể đi vào!
- Ta phải vào, ta có chuyện tìm Cảnh Ngôn thiếu gia!
- Nhưng Cảnh Ngôn thiếu gia đang bế quan.
- Ta thật sự có việc gấp, các ngươi cho ta vào đi, nếu bị Cảnh Ngôn thiếu gia biết là các ngươi làm hỏng việc sẽ trách cứ các ngươi!
Cảnh Ngôn cau mày:
- Có chuyện gì?
Hôm nay là ngày gia tộc đại tái, nhiều tử đệ trẻ của Cảnh gia tụ tập lại, Cảnh Ngôn cũng đang đợi chính thức mở màn khoảng một canh giờ nữa. Nghe giọng bên ngoài hình như có người muốn vào sân của hắn, hộ vệ đang ngăn cản đối phương.
Khi Cảnh Ngôn đi ra cửa viện, mấy người bên ngoài thấy hắn đều hành lễ.
- Cảnh Ngôn thiếu gia!
- Cảnh Ngôn thiếu gia...
Hộ vệ liếc Cảnh Thanh Nham, nói:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, người này ồn ào đòi đi vào, nói là có chuyện gấp tìm thiếu gia.
Cảnh Ngôn kinh ngạc hỏi:
- Thanh Nham ca, sao đến đây?
Người khắc khẩu với hộ vệ ngoài tiểu viện của Cảnh Ngôn là Cảnh Thanh Nham.
Cảnh Thanh Nham là nhi tử của Cảnh Thần Tinh.
Bây giờ Cảnh Thanh Nham không ở trong trạch viện Cảnh gia, mấy năm trước đã bị gia tộc phái ra ngoài quản lý sản nghiệp gia tộc, bình thường ít khi về.
Cảnh Ngôn chợt hiểu, hôm nay là ngày bắt đầu gia tộc đại tái, có lẽ Cảnh Thanh Nham trở về tham gia.
Gia tộc đại tái Cảnh gia miễn tử đệ phù hợp điều kiện đều có thể báo danh tham gia, dù ở trong trạch viện gia tộc hay đang bên ngoài. Chỉ có hai quy định, một là dưới cảnh giới Tiên Thiên, hai là tuổi dưới hai mươi lăm.
Cảnh Thanh Nham lớn hơn Cảnh Ngôn một chút nhưng chỉ chừng hai mươi hai tuổi, hoàn toàn phù hợp điều kiện tham gia đại tái.
Cảnh Ngôn nhiệt tình mời Cảnh Thanh Nham:
- Thanh Nham ca mau vào đi.
Cảnh Ngôn và Cảnh Thanh Nham luôn rất thân nhau. Trước khi Cảnh Thanh Nham rời khỏi trạch viện Cảnh gia hễ rảnh rỗi hai người sẽ ngồi chơi với nhau. Huống chi phụ thân của Cảnh Thanh Nham là Cảnh Thần Tinh, thanh Lưu Quang kiếm mà hắn đang dùng được Cảnh Thần Tinh tặng cho.
Mắt Cảnh Thanh Nham đỏ ngầu nói:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, bọn... bọn họ cũng đuổi phụ thân của ta đi!
Giọng Cảnh Thanh Nham chất chứa căm hờn cố nén tức giận.
Cảnh Ngôn biến sắc mặt hỏi:
- Cái gì?