Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh Ngôn nhìn ra Cảnh Thanh Nham rất sốt ruột.
Tính cách của Cảnh Thanh Nham luôn trầm ổn, giờ bị buộc đến luống cuống đủ thấy sự việc gấp gáp cỡ nào. Nếu không gấp Cảnh Thanh Nham tuyệt đối sẽ không như vậy.
Cảnh Thanh Nham cắn môi đến chảy máu, người run run nói:
- ảnh Ngôn thiếu gia, phụ thân của ta không muốn ta tìm thiếu gia, nhưng ta thật tình không còn cách nào khác. Bọn họ rất quá đáng, ta cầu xin họ cho phụ thân và ta chút thời gian nhưng bọn họ không đồng ý!
Xem bộ dạng Cảnh Thanh Nham đã giận đến tột đỉnh.
Trong lòng Cảnh Ngôn lạnh băng, hắn nói:
- Thanh Nham ca bình tĩnh đã, rốt cuộc có chuyện gì hãy nói cho ta biết.
Vẻ mặt Cảnh Thanh Nham chua xót nói:
- Là Quản Lý Xử của chợ! Những người đó đòi lấy lại cửa hàng của phụ thân trong chợ, bọn họ nói phụ thân không có tư cách sử dụng cửa hàng vũ khí đó! Lúc ta đến bọn họ đang thanh lý cửa hàng, ta xin họ cho chúng ta hai ngày tự dọn ra ngoài nhưng bọn họ không thèm nghe. Ta thấp cổ bé họng trước tộc trưởng, các trưởng lão, ta xin nhờ Cảnh Ngôn thiếu gia chuyển lời một tiếng giùm.
Cảnh Ngôn biết tiệm vũ khí Huy Hoàng của Cảnh Thần Tinh, hắn hít sâu, nói:
- Khốn kiếp, một bọn khốn nạn! Ta chống mắt xem bọn chúng muốn làm gì!
Lửa giận sắp phun ra khỏi ngực, Cảnh Ngôn sống mười mấy năm chưa từng tức giận như vậy.
Cảnh Thần Tinh là người thân thiết với Cảnh Ngôn nhất trong Cảnh gia, thân còn hơn tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh.
Nghe đám người ăn hiếp Cảnh Thần Tinh, sao Cảnh Ngôn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Cảnh Ngôn vốn nghĩ chờ về sau có năng lực sẽ mua linh đan chữa thương cho Cảnh Thần Tinh, để cái chân bị mất của gã mọc lại.
Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Đi, đi chợ!
Cảnh Thanh Nham sửng sốt:
- A?
Cảnh Thanh Nham đến tìm Cảnh Ngôn muốn nhờ hắn nói giùm, dù gì hắn cũng là tôn tử của lão tộc trưởng Cảnh gia, tiếng nói nặng ký với cao tầng gia tộc. Giờ xem dáng vẻ của Cảnh Ngôn hình như muốn trực tiếp đi xử lý.
Như vậy sao được?
Cảnh Thanh Nham hơi đổi giọng:
- Cảnh Ngôn thiếu gia, chuyện này... liên quan đến Cảnh Ngọc Cầm, nữ nhi của đại trưởng lão.
Lời ngầm là khó giải quyết chuyện này.
Cảnh Ngọc Cầm là ai?
Đó là nữ nhi của đại trưởng lão.
- Hừm hừm, lại là Cảnh Ngọc Cầm nữa! Theo ta thấy nếu không cho nàng ta một bài học còn tưởng Cảnh Ngôn ta đây ăn chay!
Thật ra Cảnh Ngôn đã đoán được rất có thể liên quan đến Cảnh Ngọc Cầm.
Từ lúc xích mích trong Như Ý các ở chợ khu tây do gia tộc quản lý, hại Cảnh Ngọc Cầm mất mặt mũi, nàng luôn canh cánh trong lòng.
Ánh mắt Cảnh Ngôn nghiêm túc, mắt lóe tia sáng lạnh:
- Thanh Nham ca, đi đi. Ca yên tâm, ta sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Chợ khu tây, tiệm vũ khí Huy Hoàng.
Bùm!
Rầm rầm!
Mấy hộ vệ lục lọi các loại tài liệu khoáng thạch trong tiệm vũ khí, tùy tay vứt ra đường cái.
Người đứng xem tụ tập càng lúc càng đông, chỉ trỏ bàn tán.
- Chuyện gì xảy ra?
- Người đó chẳng phải là người của Cảnh gia sao? Tại sao bị người Quản Lý Xử đuổi ra?
- Không lẽ phạm lỗi gì bị Cảnh gia trừng phạt?
- Suỵt, nhỏ giọng chút. Nói cho các ngươi biết, nữ nhân kia là Cảnh Ngọc Cầm của Cảnh gia, nữ nhi của đại trưởng lão, thân phận không đơn giản. Ta đoán người tiệm vũ khí đắc tội Cảnh Ngọc Cầm nên bị đuổi đi.
- ...
Cảnh Thần Tinh đứng một bên, mặt không biểu tình nhìn đám hộ vệ. Cánh tay Cảnh Thần Tinh run nhẹ, mặt không lộ vẻ gì nhưng nhìn động tác nhỏ là biết tâm tình của gã tuyệt đối không bình tĩnh.
Một tiếng quát the thé chói tai vang lên:
- Cảnh Thần Tinh, bằng vào ngươi cũng dám chống đối Ngọc Cầm cô cô? Hừ, hãy
nhớ kỹ, đây là kết cục khi dám chống đối Ngọc Cầm cô cô. Lão phế vật không biết sống chết, ta thấy ngươi sống chỉ lãng phí tài nguyên, ngươi tìm một chỗ chết cho rồi!
Người nói chuyện là Cảnh Xuyên Lăng, gã và Cảnh Ngọc Cầm đứng gần đó. Biểu tình của hai người vui vẻ sung sướng, ánh mắt cao ngạo nhìn Cảnh Thần Tinh chằm chằm.
Từ sau lần Cảnh Thiên Long và Cảnh Ngôn ước chiến thì Cảnh Xuyên Lăng lăn lộn với nhóm Cảnh Ngọc Cầm, giờ gã thành tay sai của nàng.
Ánh mắt Cảnh Ngọc Cầm ác như rắn độc quét qua người Cảnh Thần Tinh:
- Cảnh Thần Tinh, ngươi không cho ta sống khỏe thì ngươi cũng đừng hòng sống yên. Ngươi hại ta mất công tác trong Như Ý các thì ta cho ngươi hết chỗ đứng trong chợ! Hừ, không ai cứu được ngươi!
Hôm qua Như Ý các thông báo xa thải Cảnh Ngọc Cầm, nàng chính thức mất công tác.
Biết kết quả này, Cảnh Ngọc Cầm luôn cố kiềm nén lửa giận cuối cùng bùng nổ. Cảnh Ngọc Cầm đổ hết trách nhiệm chuyện này lên đầu Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh.
Bây giờ Cảnh Ngọc Cầm không có cách nào đối phó Cảnh Ngôn, nhưng xử một Cảnh Thần Tinh tàn phế dễ như húp cháo.
Vì vậy sáng sớm hôm nay Cảnh Ngọc Cầm mang theo người Quản Lý Xử khu chợ đến kiếm chuyện với Cảnh Thần Tinh.
Cảnh Xuyên Lăng đắc ý chanh chua nói với Cảnh Ngọc Cầm:
- Ngọc Cầm cô cô, theo ta thấy trực tiếp đuổi lão phế vật này ra khỏi Đông Lâm thành luôn đi. Lão ta có một nhi tử thì phải, hình như ở một cái trấn bên ngoài, kêu lão lăn đi chỗ nhi tử của lão đi.
Cảnh Ngọc Cầm nhìn quét xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Cảnh Thanh Nham:
- Ý này hay! Mà nhi tử Cảnh Thanh Nham của lão đâu? Mới rồi còn ở đây mà.
Cảnh Xuyên Lăng cười gian:
- Ha ha, chắc sợ quá chạy rồi, bỏ lại phụ thân của mình.
Chợt một tiếng quát vang lên đằng sau đám đông vây xem.
- Dừng tay!
Quần chúng nghe tiếng quát bản năng đưa mắt nhìn.
- Ai vậy?
- Hình như muốn xen vào chuyện này, lá gan lớn quá dám xen vào chuyện của Cảnh Ngọc Cầm.
Có người nhận ra Cảnh Ngôn:
- Đó là Cảnh gia! Cảnh Ngôn của Cảnh gia! Mới trước đó hắn đã đánh bại Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến!
Cảnh Ngôn từng rất nổi tiếng, nhiều người biết mặt hắn, nên hắn vào chợt dễ dàng bị nhận ra.
Đám đông tự động tách ra một con đường nhỏ cho Cảnh Ngôn, Cảnh Thanh Nham đi vào.
Cảnh Ngọc Cầm, Cảnh Xuyên Lăng thấy Cảnh Ngôn đến thì sầm mặt xuống, mắt rực cháy lửa giận.
Cảnh Thần Tinh thấy Cảnh Ngôn đến, nhíu mày hỏi:
- Cảnh Ngôn, sao... ngươi đến đây?