Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh Thần Tinh không muốn gây rắc rối cho Cảnh Ngôn, lúc trước gã đã dặn Cảnh Thanh Nham đừng đi tìm hắn cũng vì vậy.
Cảnh Thần Tinh trừng Cảnh Thanh Nham đứng bên Cảnh Ngôn.
Cảnh Thanh Nham cúi gằm mặt, khá sợ phụ thân Cảnh Thần Tinh.
Trong lòng Cảnh Thanh Nham rối bời, vốn hy vọng Cảnh Ngôn tìm nhân vật cao tầng trong gia tộc giải quyết chuyện này, nhưng hắn khăng khăng đến đây. Cảnh Thanh Nham không biết Cảnh Ngôn muốn làm gì, chẳng lẽ xung đột ngay mặt với Cảnh Ngọc Cầm?
Cảnh Ngôn sải bước đi qua con đường nhỏ đám đông nhường ra:
Cảnh Ngôn nhìn đám người Cảnh Ngọc Cầm đầu tiên sau đó chuyển sang Cảnh Thần Tinh, khom người chào:
- Thần Tinh thúc thúc!
Biểu tình Cảnh Thần Tinh nghiêm túc nhìn thẳng Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ngươi không nên đến. Hôm nay là ngày gia tộc đại tái, mau quay về chuẩn bị đi.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Không vội.
Một nam nhân để chòm râu dê đến gần Cảnh Ngôn:
- Ha ha, Cảnh Ngôn thiếu gia đến nơi này làm gì?
Người này tên Cảnh Minh Dương. Quản Lý Xử trong chợ khu tây bình thường do ba quản sự giải quyết các việc của chợ, Cảnh Minh Dương nằm trong số đó.
Cảnh Minh Dương thuộc mạch đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, là gã dẫn người Quản Lý Xử đến tiệm vũ khí Huy Hoàng, muốn đuổi Cảnh Thần Tinh ra khỏi chợ.
Sáng sớm hôm nay Cảnh Ngọc Cầm tìm Cảnh Minh Dương, nói ra ý nghĩ của mình, Cảnh Minh Dương không chút do dự vỗ ngực bảo đảm để gã lo. Cảnh Minh Dương cho rằng đuổi thành viên Cảnh gia đã hết thời như Cảnh Thần Tinh quá dễ dàng, nếu gã làm tốt chuyện này chắc chắn kiếm được hảo cảm của Cảnh Ngọc Cầm, càng thân với đại trưởng lão hơn.
Cảnh Ngôn đột nhiên xuất hiện khiến Cảnh Minh Dương hơi bất ngờ.
Thân phận địa vị của Cảnh Ngôn hơn Cảnh Thần Tinh nhiều, từ sau khi hắn đánh bại Lý Thiên Phúc trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến thì địa vị của hắn lại tăng vọt trong Cảnh gia.
Cảnh Minh Dương nghe một số đường tin tức biết cao tầng Cảnh gia một lần nữa xem trọng Cảnh Ngôn. Nhưng gã không e dè, Cảnh Ngôn tuy quan trọng nhưng so với đại trưởng lão thì chẳng là cái đinh gì.
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Minh Dương chằm chằm, lạnh lùng hỏi:
- Cảnh Minh Dương, ngươi muốn làm gì?
Cảnh Minh Dương biến sắc mặt, mắt lóe tia sáng lạnh. Gã là quản sự Quản Lý Xử trong chợ, địa vị không thấp. Cảnh Ngôn vừa tới đã gọi thẳng tên gã, còn dùng giọng điệu chất vấn, rõ ràng không tôn trọng gã.
Mắt Cảnh Minh Dương rực cháy lửa giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Cảnh Ngôn thiếu gia không thấy ta đang làm gì sao?
Cảnh Minh Dương không sợ Cảnh Ngôn, huống chi có Cảnh Ngọc Cầm ở một bên. Nếu Cảnh Ngọc Cầm không được còn có đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ đứng sau lưng.
Cảnh Ngôn nhà ngươi có thể lật trời sao?
Cảnh Ngôn nhẹ gật đầu nói:
- Ha ha, ta có thấy, nhưng ta muốn biết lý do tại sao ngươi muốn đuổi Thần Tinh thúc thúc của ta đi?
- Lý do?
Trước đó Cảnh Minh Dương không nghĩ đến lý do gì, nhưng đầu óc gã xoay chuyển nhanh, dù gì là quản sự Quản Lý Xử của chợ, không có chút năng lực thì không làm công tác này được.
Cảnh Minh Dương sắc mặt âm trầm nói:
- Có người khác muốn cửa hàng của Cảnh Thần Tinh, vì ích lợi của gia tộc cần Cảnh Thần Tinh nhường lại cửa hàng.
Cảnh Ngôn cười khẩy nói:
- Nói vậy là Thần Tinh thúc thúc của ta không giao tiền thuê?
Cảnh Minh Dương hừ nhẹ:
- Thế thì không, Cảnh Thần Tinh có giao tiền thuê nhưng quá thấp. Ta làm như vậy cũng vì ích lợi của gia tộc, Cảnh Ngôn thiếu gia là thành viên Cảnh gia chắc cũng thông cảm điều này? Ích lợi gia tộc mới là quan trọng nhất.
Cảnh Minh Dương thầm nghĩ nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch dám đấu với ta.
Cảnh Ngôn gật gù:
- Ừm, đúng là ích lợi của gia tộc quan trọng nhất.
Thấy Cảnh Ngôn đồng ý Cảnh Minh Dương
thầm sướng.
Tiểu tử, ta lăn lộn Quản Lý Xử nhiều năm chẳng lẽ không đối phó được nhãi ranh nhà ngươi?
Cảnh Ngôn hỏi:
- Cảnh Minh Dương cho ta biết người định thuê cửa hàng này chấp nhận mỗi năm thanh toán bao nhiêu tiền thuê?
Cảnh Minh Dương sửng sốt:
- Hả?
Người thuê cửa hàng hoàn toàn là Cảnh Minh Dương hư cấu ra, lẽ tất nhiên không nhắc tới tiền thuê.
Cảnh Minh Dương ngập ngừng nói:
- Cái này... tiền thuê mỗi tháng hai mươi khối linh thạch, một năm hai trăm bốn mươi khối.
Vị trí tiệm vũ khí Huy Hoàng quá hẻo lánh, nằm góc trong cùng cái chợ, bình thường không ai ghé vào. Tiền thuê mỗi tháng hai mươi khối linh thạch đã là rất cao, nếu tăng giá thêm nữa đừng nói Cảnh Ngôn không tin, Cảnh Minh Dương cũng không tin.
Cảnh Ngôn trực tiếp lấy ra hai trăm bốn mươi khối linh thạch:
- Chỗ này có hai trăm bốn mươi linh thạch. Cầm đi, đếm kỹ cho ta.
Hơn hai trăm linh thạch là con số lớn đối với võ giả bình thường.
Mỗi năm tiền kinh doanh của tiệm vũ khí Huy Hoàng chỉ có vài trăm linh thạch.
Cảnh Thần Tinh cau mày:
- Cảnh Ngôn...
Đó là hơn hai trăm linh thạch!
Cảnh Ngôn không đợi Cảnh Thần Tinh nói hết câu đã cười cười lắc đầu:
- Thúc thúc cứ giao cho ta.
Trong Cảnh gia một võ giả Võ Đạo bát trọng thiên mỗi tháng được thưởng có hai trăm khối linh thạch. Cảnh gia không có bao nhiêu võ giả Võ Đạo bát trọng thiên, phần thưởng này chỉ cho võ giả dưới ba mươi tuổi lĩnh, lớn tuổi hơn không được tham gia trắc nghiệm thực lực nhận thưởng.
Cảnh Minh Dương không còn lý do nào khác, gã liếc qua Cảnh Ngọc Cầm, cười nói:
- Nếu vậy thì... cho Cảnh Thần Tinh thuê đi, Cảnh Ngôn thiếu gia thật hào sảng. Vậy ta đi lấy hiệp nghị.
Cảnh Ngôn lắc đầu, cười khẩy nói:
- Không gấp, chuyện này giải quyết xong rồi chúng ta bàn đến việc thứ hai. Cảnh Minh Dương nhà ngươi dẫn ngươi đến đập phá cửa hàng của Thần Tinh thúc thúc, ảnh hưởng việc buôn bán, phá hoại danh dự tiệm vũ khí Huy Hoàng. Ngươi phải bồi thường tổn thất này.
Cảnh Minh Dương suýt nhảy cẫng lên:
- Cái gì?
Bồi thường tổn thất? Bồi thường cái quy gì? Tiệm vũ khí này bán ế muốn chết, vài ngày không biết được một mối làm ăn không, dù ta làm chậm trễ một chút cũng không gây ra tổn thất gì.
Cảnh Minh Dương suy nghĩ thoáng qua liền biết Cảnh Ngôn tính trấn lột mình.
Cảnh Ngôn vừa nói vừa gật gù:
- Ta nói thẳng đi, ta vừa tính sơ tổn thất cửa hàng của Thần Tinh thúc thúc phỏng chừng hơn hai ngàn bốn trăm khối linh thạch. Vậy đi, ngươi đền hai ngàn bốn trăm linh thạch là được.