Hai hôm nay Tiêu Tiểu Nam ngủ đặc biệt nhiều, sau khi tỉnh dậy cũng không biết mặt trời đã lặn hay chưa, thứ duy nhất kéo lại nhận thức cho cậu chính là tiếng chuông inh ỏi, reo không ngừng.
Tiêu Tiểu Nam nhấc tay lên lấy điện thoại, thật lâu sau mới nhấn nút nghe.
"Bé cưng, đang làm gì đó?"
Giọng nói của Nguỵ Gia Lạc vừa truyền đến, Tiểu Tiểu Nam cảm giác cả căn phòng như được sưởi ấm, cảm xúc rối ren cũng bị cuốn vào không khí, cậu chậm rãi thở đều, "Tớ đang..."
Nghe được âm thành kì lạ của mình, Tiêu Tiểu Nam lập tức im bặt.
"Sao lại khóc nữa rồi?"
"Không phải." Tiêu Tiểu Nam sinh tính khí, mãi một một lúc sau mới trả lời: "Cậu nghe nhầm đó, tớ không có khóc."
"Hửm, là vậy sao?"
Giọng nói của Nguỵ Gia Lạc lúc thăng lúc trầm, Tiêu Tiểu Nam nghe một chút lại cảm thấy tủi thân, im lặng không nói gì.
"Nhóc mít ướt này...cậu đang ở đâu?"
Tiêu Tiểu Nam uể oải trả lời: "Phòng cậu."
"Ồ, ngoan ghê ta."
Tiêu Tiểu Nam bực bội, "Này cậu..."
Cạch...
Cửa phòng từ từ được mở ra, Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn một bóng đen cao lớn đang đứng sừng sững ở trước mắt.
Nhưng mà, cho dù người nọ có hoá thành tro đi chăng nữa thì Tiêu Tiểu Nam vẫn sẽ nhận ra ngay lập tức, cậu vội vàng đứng dậy, chạy ào tới.
"A?" Nguỵ Gia Lạc nhanh nhẹn dang tay, bắt lấy vật nhỏ đang kích động, "Có bị đập đầu không?"
"..."
"Bé cưng ơi?"
Tiêu Tiểu Nam bất động vùi mặt vào bả vai Nguỵ Gia Lạc, hơi thở dần dần ổn định lại.
"Sao cậu về sớm vậy?"
Nguỵ Gia Lạc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng nổi bật trong bóng đêm, "Nhớ cậu nên về."
Tiêu Tiểu Nam vẫn chưa tiếp nhận nỗi cách bộc lộ tâm tình trực tiếp như này, ngượng ngùng buông Nguỵ Gia Lạc ra, "Vậy hả."
"Lạnh lùng quá đi." Nguỵ Gia Lạc ngoài miệng trách móc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, cuối người muốn hôn cậu.
Tiêu Tiểu Nam tưởng hắn chỉ muốn hôn nhẹ, cũng ngẩng đầu đáp trả, đột nhiên trên mặt xuất hiện thêm một bàn tay lớn, cậu giật mình đẩy ra.
"Đợi, đợi chút!"
Nguỵ Gia Lạc nhíu mày, cảm giác được đầu ngón tay vừa lướt qua thứ gì đó cộm cộm.
Tiêu Tiểu Nam sợ hắn nhìn thấy bộ dạng đầy thương tích của mình, liền nghĩ kế sách chuồn lẹ.
"Tớ đột nhiên có việc..."
Nguỵ Gia Lạc lập tức bắt lấy cổ tay Tiêu Tiểu Nam, lôi vào trong rồi mới bật đèn lên.
"Cậu..."
Nguỵ Gia Lạc sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Tiểu Nam, trên mặt, cánh tay đều xuất hiện mấy vết xanh tím nổi bật, gò má còn dán thêm một miếng băng y tế, hắn mới đi có hai hôm mà đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Tiêu Tiểu Nam đảo mắt, "Trầy xa xíu thôi."
"Cậu đánh nhau?"
Tiêu Tiểu Nam quay mặt sang hướng khác, Nguỵ Gia Lạc càng thêm tức giận, "Không phải lúc trước đã hứa không đánh nhau nữa sao?"
"Xin lỗi." Tiêu Tiểu Nam cuối đầu, nghĩ lại bản thân đúng là hồ độ thật, chưa rõ đầu đuôi đã lôi người khác ra khiêu chiến, bây giờ còn khiến Nguỵ Gia Lạc phải hao tâm tổn sức, lo lắng cho mình.
Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam, trước giờ cậu luôn nhẫn nhịn rất tốt, sẽ không có vụ đột nhiên muốn gây chuyện với người khác, chẳng lẽ là bị bắt nạt rồi?
Nguỵ Gia Lạc nghiến răng, "Ai làm?"
Tiêu Tiểu Nam không cảm thấy việc mất mặt này có gì đáng để bàn luận, "Không, tớ nổi hứng thôi."
"Tiêu Tiểu Nam." Nguỵ Gia Lạc bộ dáng nghiêm túc, nắm vai cậu, "Nói thật."
Tiêu Tiểu Nam nhìn lung tung vào mắt hắn, không nhịn được nuốt nước bọt, chậm chạp nói:
"Có một đám người đánh chủ ý xấu lên người cậu, tớ đã cảnh cáo một lần rồi, sáng hôm đó cậu đột nhiên mất tích, tớ tưởng bọn chúng bắt cóc cậu nên đã chạy đến quậy một trận."
Nhiệt độ trong phòng bất ngờ giảm xuống, Tiêu Tiểu Nam run rẩy nói tiếp: "Tớ thắng, nhưng vẫn bị đình chỉ học một tuần, chỉ vậy thôi."
"Lần sau đừng như thế nữa." Nguỵ Gia Lạc muốn giận cũng giận không nổi, kéo Tiêu Tiểu Nam