...
Tiêu Tiểu Nam ngơ ngác mở tròn mắt, nhìn Nguỵ Gia Lạc đang từ từ thâm nhập vào bên trong khoang miệng, đầu lưỡi tê dại bị liếm một cái, cậu giật mình run lên, cảm giác thật...kì quái?
Tiêu Tiểu Nam đỏ mặt đẩy hắn ra, "Khoan, khoan đã...đây là bệnh viện đó?"
"Ngoan nào." Nguỵ Gia Lạc giữ tay cậu, giọng nói khàn đặc, "Chưa đủ đâu."
"Đừng...ưʍ..."
Tiêu Tiểu Nam bị Nguỵ Gia Lạc áp thân lên trên, tay chân cũng không nhúc nhích được, kêu một lúc liền hết sức, mặc cho hắn điên cuồng càn quấy.
Tiếng nước bọt va chạm nhau thật mờ ám, Nguỵ Gia Lạc đem hàm trên của Tiêu Tiểu Nam liếm qua một lần, sau đó từ từ tiết ra một ít nước bọt, bắt cậu nuốt xuống, chuyển sang hôn hôn ở bên ngoài.
Khoé miệng Tiêu Tiểu Nam chảy xuống một vệt nước óng ánh, cậu căn bản không quan tâm Nguỵ Gia Lạc đang muốn làm gì, chỉ sợ rằng cửa phòng đột nhiên có người mở ra, nghĩ đến là thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
Nguỵ Gia Lạc dịch lưỡi ra ngoài, "Đừng phân tâm."
Tiêu Tiểu Nam: "...Ừm..."
Nguỵ Gia Lạc tiếp tục hôn xuống, lại đưa lưỡi vào từ từ liếʍ ɭáρ, một lúc đã ép Tiêu Tiểu Nam hít thở không thông, khắp nơi đều tê rần ẩm ướt, cả khoang miệng tràn ngập mùi pheromone thanh mát.
Chụt...chụt...
Nguỵ Gia Lạc hài lòng hôn xuống hai cái, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Tiểu Nam gò má đỏ hồng, ánh mắt hung dữ trừng mình.
Khoé môi Tiêu Tiểu Nam còn dính nước bọt, Nguỵ Gia Lạc không muốn lãng phí liền cuối xuống nuốt lấy, cười nói: "Cậu ngọt ghê."
Tiêu Tiểu Nam tức giận che miệng, "Cút!"
Tiêu Tiểu Nam muốn quơ tay đánh người, Nguỵ Gia Lạc lập tức chộp lấy, "Đừng giận, nghe tớ nói."
Tiêu Tiểu Nam mím môi quay mặt sang hướng khác, cố gắng bình tĩnh một chút.
Nguỵ Gia Lạc nhìn cậu mặt đỏ tai cũng đỏ, không nhịn được cưng chiều, "Là đánh dấu tạm thời thôi, như vậy pheromone của cậu mới ổn định lại."
"Pheromone?" Tiêu Tiểu Nam vẫn không hay biết về tình trạng của mình, "Tớ bị làm sao vậy?"
Nguỵ Gia Lạc bất lực, "Bé cưng, sao cậu lại không chú ý đến thân thể của mình chút nào vậy?"
Tiêu Tiểu Nam làm lơ, ậm ừ vài tiếng.
Nguỵ Gia Lạc thở dài, "Bỏ đi, cậu còn nhớ mấy tên cùng cậu đánh nhau hôm đó không?"
Tiêu Tiểu Nam suy nghĩ một chút, "Có, nhưng cậu đừng lo, bọn họ không dám gây chuyện nữa đâu."
Nguỵ Gia Lạc đột nhiên lạnh giọng: "Tụi nó dùng pheromone tấn công cậu?"
Tiêu Tiểu Nam nhíu mày, vừa nghĩ đến liền thấy buồn nôn, "Ừm, sao cậu biết?"
"Ngu ngốc!" Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam vẫn bình thản như vậy liền tức giận, nhất thời không khống chế được âm lượng, "Tụi nó là Alpha, lỡ như trên người cậu không có dấu hiệu của tớ, thì cậu tính làm gì hả, sẽ phát tình rồi đợi tụi nó cắn?"
Tiêu Tiểu Nam bị quát cho chút sợ, im lặng vài giây rồi rũ mắt nói: "Ừ, tớ ngốc, không cần cậu lo đâu, tớ biết tự bảo vệ bản thân."
"Ý tớ không phải vậy mà." Nguỵ Gia Lạc nhận ra mình lỡ lời, cụp tai xuống thăm dò: "Bé cưng?"
Tiêu Tiểu Nam lạnh nhạt, "Ừm?"
Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam giận rồi, lập tức tiến tới ôm người dỗ dành: "Xin lỗi, tớ không cố ý nạt cậu, tớ chỉ lo lắng thôi, sau này cậu đừng làm gì dại dột như thế nữa, có được không?"
Tiêu Tiểu Nam còn tính đáp trả, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, cậu vội đập hắn một cái.
Nguỵ Gia Lạc bất mãn lui về.
Bác sĩ mỉm cười hiền hậu, "Cháu tỉnh rồi à, còn khó chịu chỗ nào không?"
Tiêu Tiêu Nam ngồi thẳng, "Hơi mệt thôi ạ."
Bác sĩ đi đến kiểm tra nước đã truyền xong hết chưa, ánh mắt chú ý đến đôi môi sưng đỏ của Tiêu Tiểu Nam, lúng túng quay mặt sang chỗ khác.
"Ừm, cháu vẫn còn đang sốt, hạn chế vận động quá sức đi, sẽ khỏi bệnh nhanh hơn."
Tiêu Tiểu Nam: "?"
Nguỵ Gia Lạc hừ lạnh, "Chính bác sĩ là người kêu cháu dấu hiệu cậu ấy mà?"
Bác sĩ ôm đầu, "Đúng là thế, nhưng cháu cũng phải chú ý tình hình chứ?"
Nguỵ Gia Lạc nhún vai, không cãi nữa.
Tiêu Tiểu Nam bất giác lại đỏ mặt, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cháu có thể xuất viện chưa ạ?"
Bác sĩ gật đầu: "Có thể, lát nữa đến quầy để kê đơn thuốc rồi chia theo liều lượng mà uống."
"Cháu cảm ơn."
Tiêu Tiểu Nam nãy giờ