Lão Tôn nổi trận lôi đình.
"Lại là một cái nuôi tốn tiền! Sinh con gái à! Bụng mày có phải cũng giống kỹ nữ như mẹ mày không hả! Đúng là không biết cố gắng! Đồ đê tiện!"
Ông ta chửi mắng giống như phát điên rồi, đùng đùng đòi vọt vào bên trong, Hi Đệ bắt lấy ông ta, nhưng người nhỏ sức lực cũng bé, bị ông ta dùng một chân đá sang một bên, trên đùi đau nhức.
Con bé cố gắng bò dậy đi kéo lão Tôn, lôi kéo quần áo cũng không ngăn được ông ta, bị ông ta kéo cùng vào phòng.
Trong phòng mùi tanh nồng nặc, sợ làm bẩn giường, Niệm Đệ nằm ở đống cỏ khô.
Cô vừa mới sinh con xong, đau đớn giống như bị nghiền nát, dưới thân đều là máu cùng nước ối.
Cô để trần hai cái đùi, hạ thân cũng không có cái chăn che lại, ngay cả nhau thai còn chưa lấy ra.
Cô cảm thấy chính mình giống như một con gia súc vậy.
Chủ nhân vọt vào, cướp đoạt đứa trẻ vừa mới sinh ra trong lòng ngực cô, ngược lại bước đi, lột ra đứa trẻ còn dính máu tươi đầm đìa, xem hạ thể của nó, kiểm tra thực hư xem nó là con gái hay con trai.
Đứa trẻ khóc ầm ĩ, thanh âm to lớn vang dội lại bén nhọn.
Lão Tôn dường như không thể tin được, lại lột ra xem một lần nữa: "Thật không có dương vật! Thật không có chim!"
Ông ta giơ đứa trẻ lên cao, giống như muốn ném chết một con gia súc mới sinh, mỗi một miếng thịt trên mặt ông ta đều vặn vẹo đáng sợ đến không giống con người.
Lãnh Đệ khóc lóc vươn đôi tay đi đoạt lấy: "Cho tôi! Cầu xin ông! Đưa tôi đi mà!"
Lão Tôn đá con bé đập vào trên tường, tiếng khóc của Lãnh Đệ lập tức im bặt.
"Cha! Cha!" Hi Đệ lôi kéo chân ông ta, bò lên trên người ông ta, kéo lấy cánh tay ông ta để tranh đoạt.
Lão Tôn vài lần không ném ra được đứa trẻ, Niệm Đệ cũng chống mặt đất run run bò đến.
"Diệu Tổ! Còn có Diệu Tổ còn chưa nhìn đâu!" Hi Đệ hô to.
Tay lão Tôn cứng lại.
Tất cả mọi người đang chống đối ông ta! Kỹ nữ lại sinh là một đứa trẻ kỹ nữ! Cháu trai lớn của ông ta cũng thành kỹ nữ!
Ông ta mắng tục một tiếng, ném đứa bé thật mạnh vào trong lòng ngực Niệm Đệ, đá Hi Đệ ngã lăn quay, dẫm lên bụng con bé một cái thật mạnh, quay đầu đi ra ngoài.
Hai người Lãnh Đệ cùng Hi Đệ bò lại gần, cùng Niệm Đệ chạm trán ghé vào một chỗ.
Tiếng khóc của đứa trẻ biến mất.
Trước mắt Niệm Đệ hoa lên, tay chân cô phát run, nhất thời không biết đoàn thịt trên tay chỗ nào là đầu, chỗ nào là chân, mặt vào là ngực, mặt nào là lưng.
Cô chỉ có thể dùng tay sờ, cái tròn tròn mềm mại này, còn không lớn bằng một bàn tay, là đầu.
Cái này là lỗ tai.
Cái này là cái mũi.
"Còn đang thở." Niệm Đệ bỗng nhiên nói.
"Còn đang thở." Niệm Đệ lặp lại một lần.
Hi Đệ luôn luôn quật cường đột nhiên khóc lớn lên: "Lão súc sinh..."
Lãnh Đệ lấy tay che lại miệng con bé.
Lão Tôn đi ra ngoài.
Cuống rốn dùng dao phay cắt một cái thành hai nửa, Lãnh Đệ lặng lẽ đun nước, không dám đun lâu, chỉ hơi bay lên khói trắng, đun đến âm ấm, tắm rửa sạch sẽ cho đứa trẻ.
Tay chân dứa trẻ vẫn nguyên vẹn, còn sống.
Hi Đệ vẫn luôn ngồi dưới đất.
Niệm Đệ cũng trần phần hạ thân ngồi dưới đất.
Cô nhìn con bé, hỏi: "Hi Đệ, làm sao vậy?"
Hi Đệ đầu đầy mồ hôi lạnh: "Không đứng dậy nổi."
Chân con bé bị lão Tôn đá gãy xương.
Sau khi sinh bảy đứa con gái, lão Tôn đã không thể thừa nhận nhiều thêm nữa.
Dưới cơn thịnh nộ, ông ta dùng lực không hề suy nghĩ.
Lãnh Đệ ôm đứa bé, Niệm Đệ cùng Hi Đệ cả người dơ bẩn mà ôm nhau.
-------------------------------------
Lão Tôn đón quả phụ cùng con trai bà ta về nhà.
Con trai quả phụ tên là Kế Tông.
Chân Hi Đệ bị gãy xương, Niệm Đệ tuy rằng đang ở cữ cũng cố gắng bò dậy, rốt cuộc không có năng lực áp chế lão Tôn như trước kia, Lãnh Đệ cũng bị làm mai sau mấy ngày.
Cô còn phải ở nhà làm việc hầu hạ mấy ngày làm trâu làm ngựa, hầu hạ Kế Tông.
Niệm Đệ vẫn luôn sợ con gái cô có tật gì đó, bị lão Tôn ném hỏng người.
Niệm Đệ không ngừng quan sát con bé, phát hiện nó có thể nghe được, có thể nhìn, có thể ăn, có thể khóc.
Là một đứa trẻ mạng lớn.
Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Hi Đệ ngầm gọi đứa nhỏ này là "Thạch Đầu (*)".
(*) Thạch Đầu là hòn đá.
Ý chỉ cứng rắn như hòn đá nhỏ vậy.
"Cứng cáp, bị quăng ngã cũng không sao." Cô nói.
Lão Tôn xem mẹ con Niệm Đệ như không khí, chỉ có khi Thạch Đầu khóc mới chửi ầm lên.
Còn may Thạch Đầu cũng không khóc nhiều.
Ông ta hoàn toàn là nhìn trên mặt mũi Diệu Tổ mà chịu đựng.
Nhưng mà, đến ngày nghỉ