Edit: Thanh Diên
Bên này Bồ Tề quán, Hoa Thành đang nghe Tạ Liên nói lại, hắn cũng chưa hỏi thăm tới chuyện của Bán Nguyệt quan ở trên Thượng Thiên đình. Lúc này, Phong Tín cùng Mộ Tình đã đánh tới. Mà... cũng không phải, là Nam Phong và Phù Dao tìm tới.
Bốn người ở trong Bồ Tề quán nhỏ hẹp, mắt to trừng mắt nhỏ. Hoa Thành bởi vì cố kỵ Thái tử Điện hạ, cho dù nhìn bọn họ không vừa mắt, cũng sẽ không ở trước mặt Tạ Liên làm trò đối phó hai người này.
Nhưng hai vị võ thần quan này lại không băn khoăn nhiều như vậy, vừa đến nơi đã nói với Hoa Thành câu đầu tiên là “Lòng mang ý xấu”, ngay sau đó liền nói thêm một câu “Mau mau hiện nguyên hình.”... Đều bị Hoa Thành dễ dàng tránh né.
Tạ Liên một phen hết mực tận tình khuyên ngăn, cuối cùng bốn người mới chịu “Hòa bình” mà xuất phát. Nhờ Nam Phong vẽ trận pháp Rút Ngàn Dặm Đất, bốn người đi tới Bán Nguyệt quan cách đó không xa, chỉ cách một cái thành trấn.
Thành trấn nằm bên cạnh một sa mạc, Hoa Thành nói với Tạ Liên: “Theo sách cổ chép lại, lúc trăng lặn, đi thẳng theo hướng sao Bắc Cực sẽ trông thấy Bán Nguyệt quan. Ca ca, huynh nhìn sao Bắc Đẩu kìa.”
Tạ Liên ngửa đầu nhìn lên trời, cười: “Sao Bắc Đẩu, sáng quá.”
Hoa Thành đi đến bên cạnh Tạ Liên, cùng y sóng vai, lại liếc mắt nhìn y một cái, cười nói: “Đúng vậy, bầu trời đêm ở Tây Bắc, không hiểu vì sao mà có vẻ sáng hơn ở Trung Nguyên một chút.”
Nam Phong và Phù Dao ở phía sau, trên mặt đồng thời cùng hiện lên biểu tình vi diệu hệt nhau, trông giống như lúc cắn hạt dưa, không cẩn thận lại cắn phải con rệp. Bọn họ cứ cảm thấy không khí chi gian giữa hai người một đỏ một trắng đằng trước có gì đó không thích hợp. Phảng phất còn có thể nhìn thấy mấy ánh sáng màu sắc rực rỡ tỏa ra.
Bốn người ở sa mạc đi thêm mấy canh giờ, khi quá giờ Ngọ buổi trưa, cùng vào một cái tiểu lâu bỏ hoang để nghỉ ngơi. Tạ Liên từ bọc hành lý giản dị sau lưng lấy ra một bình nước, đưa cho Hoa Thành, nói: “Đệ muốn uống sao?”
Hoa Thành gật đầu, đón lấy bình nước uống một ngụm, lúc này Tạ Liên mới lấy nước về uống. Y ngửa đầu nuốt xuống mấy ngụm nước trong, hầu kết đảo lên xuống. Hoa Thành trong chớp mắt ngây dại, hắn không nghĩ đến Thái Tử Điện Hạ một chút cũng không ngại, cùng dùng chung một bình nước với hắn, còn uống nước hắn đã uống qua.
Tình huống cùng người mình ái mộ gián tiếp hôn môi này làm cho Hoa Thành trong lòng ngứa ngáy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhịn xuống được. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói: “Còn nữa không?”
Tạ Liên lau đi chút nước trong veo dính ở khóe môi, cánh môi hơi ướŧ áŧ, y gật gật đầu, lần nữa đưa bình nước ra. Hoa Thành đang định đón lấy...
Lúc này, Phù Dao nói: “Khoan đã. Chỗ ta cũng có nước. Mời dùng.” Hắn ngăn chặn Tạ Liên, đem bình nước của mình đẩy đến trước mặt Hoa Thành.
Hoa Thành tuy rằng biểu tình trên mặt không thay đổi, trong lòng lại có không ít ý xem thường. Hắn thật muốn xử tên hắc y nhân xen vào chuyện người khác này một trận ra trò, quấy rầy người khác kết giao sẽ bị ngựa đá!
Hơn nữa, hắn không cần nghe cũng biết, bên trong khẳng định chính là “Hiện Hành Thủy”. Tuy rằng cái này đối với Tuyệt cảnh Quỷ vương không có hiệu quả, nhưng mà ai muốn gián tiếp hôn môi với phế vật Mộ Tình chứ.
Hoa Thành trong lòng vô cùng phản cảm, hắn đùn đẩy nửa ngày, nào ngờ tên Mộ Tình lòng dạ hẹp hòi, thế mà lại lấy Thái tử Điện hạ làm bia chắn. Hiện Hành Thủy không phải độc, Tạ Liên cũng nói trong nước này không có độc. Mà do dù có độc, Hoa Thành cũng quả quyết không ở trước mặt mọi người mà vạch trần Thái tử Điện hạ.
Vì thế, Hoa Thành ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch Hiện Hành Thủy, sau đó tiện tay đem bình nước của Mộ Tình quăng cho vỡ tan tành. Ngay sau đó, hắn lấy bình nước được đặt cảnh khuỷu tay Tạ Liên, vừa uống vừa nói: “Vẫn là nước trong bình của ca ca uống ngon nhất.”
--------Bị bắt uống nước của tên phế vật Mộ Tình, cần ca ca tới giúp ta trung hòa hương vị trong miệng...
Nhưng đường tình của Quý vương thực sự quá nhấp nhô, vừa qua khỏi cửa ải của Mộ Tình, giờ lại tới Phong Tín. Loảng xoảng một tiếng, Nam Phong đem một thanh kiếm đặt trên bàn. Hoa Thành cùng Tạ Liên nhìn thấy, đồng thời nhận ra thanh kiếm này chính là “Hồng Kính.”
Hồng Kính là một thanh bảo kiếm, lưỡi kiếm của nó có thể phản chiếu nguyên hình của người rút kiếm. Dù cho có là Hung hay là Tuyệt, đều không thoát khỏi. Hoa Thành bị hai tên người hầu này làm phiền đến mất kiên nhẫn, hắn đem Hồng Kính cầm trong tay, trực tiếp bất động thanh sắt mà cắt nát. Đây là lời cảnh cáo của Quỷ vương đến hai kẻ kia, cho họ biết...
------- Đừng có đến quấy rầy ta với ca ca nữa.
Lúc này, trên nền cát vàng rực bên ngoài, chợt có bóng dáng hai người lóe lên. Tạ Liên lập tức đứng dậy.
Hai bóng người kia một đen một trắng, nhìn cũng không có vẻ vội vàng, thậm chí có thể nói là thong dong, thế nhưng dưới chân lại như đạp gió cưỡi mây, đi cực nhanh. Người mặc hắc y dáng người cao gầy, người vận bạch y còn là một nữ quan, lưng đeo trường kiếm, tay cầm