Edit: Fy
Tạ Liên buộc chặt Nhược Da, bốn người đi vào một cái hang động thật lớn. Bọn họ mới vừa vào, liền phát hiện chỗ này sớm đã có người, là một đội thương nhân cùng với một người địa phương phụ trách dẫn đường.
Sau khi hiểu biết lẫn nhau, mọi người định cùng dừng chân ở chỗ này một chút, chờ gió cát qua rồi lại khởi hành. Nhưng vào lúc này, một con rắn có cái đuôi bò cạp đột nhiên xuất hiện. Trong lúc mọi người đều bị chấn kinh, Tam Lang quyết đoán bắt được chỗ bảy tấc của con rắn*, cũng thuận tiện thắt nó lại thành một cái nơ bướm.
(*bảy tấc là vị trí tim của rắn, chỗ này bị thương rắn sẽ chết, nhưng cũng tùy giống loài và kích thước nữa.)
Cho dù Tam Lang thành thạo, Tạ Liên vẫn nhịn không được lo lắng nói:
“Tam Lang, đừng chơi nó nữa, rất nguy hiểm.”
Tam Lang nghe lời thu tay lại, quăng con rắn đã cuộn thành một đoàn vào trong góc. Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một đám rắn đuôi bò cạp nữa, bất đắc dĩ mọi người chỉ có thể rời khỏi hang động. Cũng may gió bên ngoài đã nhỏ lại, mới vừa đi vài bước đã phát hiện, ở giữa đội thương nhân có một người bị rắn cắn!
Người địa phương dẫn đường nói với bọn họ, cỏ Thiện Nguyệt trong Bán Nguyệt quốc có thể giải độc. Trùng hợp là bọn Tạ Liên cũng dự định vào đó, nên đã đáp ứng sẽ tìm giải dược cho bọn họ.
Lúc này, Tạ Liên lại nhìn thấy một con rắn đuôi bò cạp, nó đang giơ đuôi lên nhằm vào cánh tay Tam Lang. Tạ Liên không chút do dự, ở một khắc trước khi răng nanh chạm vào Tam Lang, một tay y dò ra vô cũng chuẩn xác mà nắm lấy bảy tấc của nó.
Nhưng thân hình con rắn trơn trượt, đảo mắt trượt xuống kẽ tay Tạ Liên…..Đuôi bò cạp đâm vào mu bàn tay y. Tạ Liên theo phản xạ dùng sức, bóp cho nó ngất xĩu.
Nhưng Hoa Thành thấy một màn như vậy, trong nội tâm sóng gió mãnh liệt, một thoáng phẫn nộ chậm rãi nổi lên. Cơn phẫn nộ này một nữa là đối với chình mình, một nữa là đối với con rắn làm bị thương ca ca. Hắn thế nhưng để Thái Tử điện hạ bị rắn cắn ngay trước mặt mình! Con rắn chết tiệt kia cũng dám cắn điện hạ!
Mặt Hoa Thành tức khắc trầm xuống, khiến người xung quanh không rét mà run. Hắn nhanh chóng túm lấy Nhược Da, buộc một nút chết trên cổ tay Tạ Liên, khóa đường chảy của máu độc.
Ngay sau đó, Hoa Thành rút ra một con dao găm, hơ qua ngọn lửa trong tay Nam Phong, hắn nhẹ nhàng vẽ một chữ thập nhỏ trên mu bàn tay Tạ Liên. Sau đó hồng y thiếu niên cúi người xuống, Tạ Liên không kịp ngăn cản, liền cảm giác đôi môi mỏng hơi lành lạnh phủ lên mu bàn tay sưng đỏ của mình.
Tạ Liên lưu lạc nhân gian 800 năm, thường xuyên vì vận khí không tốt mà bị thương, bị các loại côn trùng bò cạp có độc cắn không biết bao nhiêu lần. Y đã sớm không còn cảm giác gì với độc tính, dù sao cũng không chết được. Nhưng khi có người sốt ruột vì y mà hút máu độc, vẫn khiến cho trái tim Tạ Liên cứ như bị nắm lấy, cả cánh tay đều run lên nhè nhẹ.
Hoa Thành hút xong máu độc, bên môi còn lưu lại một vệt máu, hắn nhìn về phía con rắn đuôi bò cạp trên mặt đất. Chỉ nghe một tiếng “phịch" thê thảm vang lên, con rắn tím đỏ nháy mắt biến thành một đống thịt vụn màu tím đỏ, dọa đội thương nhân giật nảy mình
Bởi vì Tạ Liên cũng trúng độc, mọi người tăng tốc đến thành cổ Bán Nguyệt. Trên đường đi Tam Lang vẫn luôn không rên một tiếng, sắc mặt cực kì kém, Tạ Liên âm thầm để ý hồng y thiếu niên….Trong lòng hụt hẫng, lại không biết nên nói gì thì tốt, chỉ có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Tạ Liên nghĩ có khả năng Phù Dao nói rất đúng, bản thân chính là gây thêm rắc rối. Có thể Tam Lang căn bản sẽ không bị cắn, nhưng y vẫn không dám đánh cược. Nhưng nhìn thấy thiếu niên bên cạnh không vui, tâm tình y cũng không cách nào tốt.....
Hoa Thành bên này, nếu không phải bởi vì đang ở trước mặt Tạ Liên, hắn thật sự muốn chặt bỏ hai bàn tay của mình. Uổng công hắn là Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, thế nhưng lại để ca ca bị thương ngay dưới mí mắt mình. Hoa Thành càng ngày càng cảm thấy bản thân vô năng, không xứng ở lại bên cạnh Thái Tử điện hạ…
Khoảnh khắc ngắn ngủi này qua đi, ba người Tạ Liên Tam Lang Nam Phong, dưới sự dẫn dắt của người địa phương A Chiêu, đi tới thành cổ Bán Nguyệt. Mà Phù Dao bị bọn họ lưu lại ở cùng với đoàn thương nhân, để phòng ngừa lại có rắn đuôi bò cạp xuất hiện
Mặt khác, Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền tới trước một bước, vào trong thành cổ Bán Nguyệt. Mới vừa nhìn thấy quốc sư bị treo trên hố tội nhân, còn chưa kịp hành động, nửa đường toát ra vài tên binh lính Bán Nguyệt bị hóa thành lệ quỷ.
Quỷ Vương cực kì khinh thường nấy con tiểu quỷ này, nhưng vì không để cho Sư Thành Huyền hoài nghi, Hạ Huyền chỉ phát ra một thế công kích, dọa những binh lính Bán Nguyệt đó sợ tới mức núp vào một góc không dám hó hé.
Sư Thanh Huyền hoàn toàn không nghi ngờ giá trị vũ lực của Hạ Huyền, bởi vì ngay từ lần đầu gặp mặt, Minh Nghi trong nhận thức của y vẫn luôn không thua kém ca ca y chút nào.
Ngược lại là đám quỷ lủi thủi trốn đi kia khiến Sư Thanh Huyền mất kiên nhẫn nói:
“Những người đó lại trốn ở đâu vậy? Vừa lơ đãng đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ còn muốn ta từng bước từng bước tìm ra rồi mới gϊếŧ sao?”
Bên này Hạ Huyền lại