Edit: Anh
Beta: Hiên
Phía dưới hố tội nhân rắn độc mãnh thú, lệ quỷ hung thần cái gì cần có đều có. Chỉ nghe thanh âm liền biết không dễ đối phó, ngã xuống chính là có đi mà không có về. Sẽ trở thành bị ác quỷ hung thần, ăn tươi nuốt sống.
Bọn họ chỉ có ba người, phải bị ném xuống hai người. A Chiêu cảm thấy tỉ lệ sống sót của mình khả năng không cao, quyết định liều chết một trận. Hắn hướng về đầu tướng quân chạy đi, bị thân thể binh lính to lớn giáng một đao, đưa đầu rớt xuống hố tội nhân sâu không đáy kia.
Đáy hố sâu sâu đen thẳm kia truyền lên một trận hoan hô, cùng với tiếng động cắn xé cực kỳ tàn nhẫn, giống như ác quỷ tranh nhau thức ăn sót lại. Chỉ là nghe liền biết, thanh niên tên A Chiêu này, tuyệt nhiên không còn khả năng sống sót.
Hiện tại Nam Phong cùng Phù Dao đều không ở đây, Tạ Liên không có người có thể mượn pháp lực, y vạn lần không thể có điều sơ suất cùng Tam Lang. Vì thế, Tạ Liên mở miệng một nửa hướng bọn lính thủ lĩnh nói "Tướng quân, ta xuống đấy trước đi."
Tướng quân Bán Nguyệt Khắc Ma kinh ngạc nói "Ngươi tới trước? Ngươi vì cái gì??"
Tạ Liên đương nhiên không thể thật lòng nói bởi vì ta không sợ, y chọn một cái lý do quy củ trả lời, nói:
"Tướng quân, hắn vẫn còn là một hài tử."
Khắc Ma nghe xong, cười lạnh nói:
"Thời điểm quân đội Vĩnh An các ngươi huyết tẩy bọn ta, không nghĩ tới nơi này cũng có rất nhiều phụ nữ cùng hài tử vô tội."
Vậy là không có biện pháp.Tạ Liên đã tính toán trước, hoặc là không làm, còn nếu làm thì phải làm đến cùng, nhảy trước rồi tính, không ngờ bên kia Tam Lang đã đi trước một bước. Y trong lòng chấn động quay đầu lại. Chỉ thấy Tam Lang ôm cánh tay, dùng ánh mắt lơ đãng mà đánh giá hố tội nhân to lớn vừa mới cắn nuốt người sống kia.
Tạ liên trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ dự cảm không lành, y nói:
"Tam Lang?"
Nghe Tạ Liên ra tiếng gọi, Hoa Thành quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, nói:
"Không có việc gì."
Ngay sau đó Hoa Thành lại đi đến phía trước một bước, cả người đã đứng trong không gian cực kì nguy hiểm. Tạ Liên trong lòng cùng mí mắt đều loạn nhảy một trận bang bang, y vội la lên:
"Từ từ, Tam Lang, ngươi trước hết đừng cử động."
Duyên của trời cao, vạt áo hồng y của thiếu niên ở trong gió đêm kịch liệt tung bay. Hoa thành nhìn hắn một cái, lại cười khẽ nói:
"Không cần sợ hãi."
Thanh âm Tạ Liên run rẩy mà trả lời:
"Ngươi... Trước tiên lui trở về. Ngươi lui về rồi, ta liền không sợ hãi."
--- Tam Lang, không cần......
Hoa thành nói:
"Không cần lo lắng. Ta trước mắt rời đi trong chốc lát. Thực sự sẽ rất nhanh gặp mặt lại."
Tạ liên thành khẩn cầu nói:
"Ngươi không cần......"
Lời còn chưa dứt, thiếu niên kia liền duy trì tư thế ôm cánh tay, lại tiến về phía trước một bước, khinh phiêu mà nhảy, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối sâu thẫm không lường được.
Trong nháy mắt hắn đã nhảy ra phía ngoài kia, Nhược Da liền từ trên cổ tay Tạ Liên bay đi ra ngoài, hóa thành một đoạn lụa hồng, muốn quấn lấy thân thể thiếu niên kia. Nhưng mà người kia rơi xuống quá nhanh, lụa trắng thậm chí không có bắt được một mảnh góc áo liền ảm đạm mà thu trở về. Phía trên tường cao kia Tạ Liên lập tức quỳ xuống, mặt lao xuống hô:
"Tam Lang!!!"
Một chút âm thanh cũng không có. Thiếu niên nhảy xuống được một lúc,một chút âm thanh đều không có!
Tạ liên không rảnh quan tâm phía bên kia binh lính Bán Nguyệt đang la to, y đã hoàn toàn hoảng sợ. Nếu lụa không bắt lấy Tam Lang, Tạ Liên không kịp nghĩ nhiều, thu nó liền hướng hố tội nhân mà thả người nhảy xuống.
Tạ liên cũng không biết chính mình vì sao mà lại gấp gáp không chờ nổi, cho dù biết rõ hành động này là thiếu bình tĩnh, y vẫn cứ không oán không hối hận... Phảng phất kia là hồng y thiếu niên, là người mà đuổi xuống hoàng tuyền y cũng muốn bắt lấy...
Hoa Thành bên này, vừa rồi Tạ Liên trong nháy mắt lộ ra tâm tình bi thương , làm hắn đau lòng... Nhưng trước mắt còn không thể cho Thái Tử điện hạ biết thân phận của bản thân. Hoa Thành cho rằng giúp Tạ Liên thu thập đồ vật tại đây, cũng coi như là vì làm ca ca bị thương mà:
"Lấy công chuộc tội".
Hoa Thành thả người lơ lửng trong bóng tối đồng thời đổi trở về bản tôn của chính mình. Hồng y khoác trên da trắng như tuyết, bên hông là đoạn đao Ách Mệnh, cổ tay áo bao bởi bao cổ tay bướm bạc. Hơn nữa hắn đồng thời phóng xuất ra luồng khí Thiên Càn có tác dụng áp uy.
Dưới hố đàn quỷ lập tức như lâm đại địch, nhưng Quỷ Vương sớm đã nghẹn một bụng tức giận, cuối cùng tìm được một nơi phát tiết. Tử Linh điệp tàn sát bừa bãi, Ách Mệnh phát uy, trong chớp mắt đáy hố tội nhân khắp nơi liền biến thành xác chết tĩnh mịch.
Lúc này, Tạ Liên cũng nhảy xuống tới, Hoa Thành nhẹ nhàng dùng đôi tay vững vàng tiếp được y. Bốn phía đều là ác quỷ cùng động vật hoang dã, một khối đất sạch sẽ cũng không có. Nghĩ tới nghĩ lui Hoa Thành cảm thấy, trước mắt vẫn là bản thân ôm ca ca tương đối sẽ thích hợp.
Tạ Liên mới từ chỗ cao rơi xuống, đột nhiên tiếp đất, lúc này đầu còn có chút choáng váng hoa mắt. Y theo bản năng giơ tay, gắt gao ôm ngang đầu vai người một nhà ra tiếng dò hỏi:
"Tam Lang?"
Bốn phía một mảnh tối đen, không thấy rõ được gì, đương nhiên cũng không thấy rõ người kia là ai. Nhưng mà, Tạ Liên vẫn là bật thốt hô lên hai chữ. Đối phương không có trả lời, Tạ Liên ở đầu vai cùng ngực của hắn sờ soạng