Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Hôm ấy, Dư Y thức dậy, phản ứng đầu tiên là trong lòng thầm chưởi thề một tiếng. Nhất định là cô đã bị điên rồi cho nên mới điên cuồng như vậy. Áo khoác cùng giầy đều rơi rớt ở trên sân thượng, dưới giường cũng không thấy váy, ngược lại quần lót bị ném ở cách đó không xa. Cô tính đi nhặt lên, kết quả là mới vừa đụng tới mép giường thì lập tức bị kéo về.
Thể trạng của Nguỵ Tông Thao đặc biệt cường tráng, cánh tay lớn hơn so với cẳng chân của Dư Y, to hơn cô gần gấp hai lần, bắp thịt cứng rắn như sắt, sờ đến nóng hầm hập, trước ngực có vài vết sẹo mờ nhạt, nhìn như đã qua lâu rồi.
Da của anh ngăm đen, so với làn da của Dư Y thì thấy hiệu quả đối lập vô cùng rõ rệt. Một người loang lổ vết sẹo, bắp thịt cuồn cuộn khiến người ta khiếp sợ, một người trắng nõn, non mềm có thể bóp ra nước.
Nguỵ Tông Thao muốn cắn phá làn da của cô, nhìn xem có phải thật có thể cắn ra nước hay không. Dư Y “á” một tiếng, thử đẩy anh ra, lại bị anh giằng vào trong lòng, hôn đến suýt nữa là ngộp thở.
Anh rất yêu thích ngực của Dư Y, vừa một bàn tay nắm, đỉnh núi nho nhỏ, hồng hồng. Một người cao to cường tráng như vậy, chôn ở trước ngực Dư Y, ngậm lấy chơi đùa, toàn bộ thân mình của cô đều bị bao trùm, một chút cảnh xuân cũng không lộ ra được.
Dư Y cảm thấy bản thân mình thật là điên rồi. Tim của cô đập không thể khống chế được, cứ “thình thịch thình thịch”, từng chút từng chút, rung động kịch liệt, trái tim gần như vọt ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông này như là một dã thú ở trên thân thể cô, bị kiềm nén lâu ngày, điên cuồng đến mất đi lý trí. Khi anh đi vào, Dư Y có thể cảm nhận được mỗi một dây thần kinh của anh đều hân hoan vui sướng, vừa mãnh liệt lại vừa hưng phấn.
Lòng dạ của anh thâm sâu đáng sợ, nham hiểm xảo quyệt, đối với mọi thứ đều biết rõ như lòng bàn tay. Để mặc cô vắt hết óc tính kế, anh chỉ khoanh tay đứng ở ngoài quan sát, cuối cùng không ai có thể kiếm được nửa phần lợi.
Anh coi trời bằng vung, tàn nhẫn ngang ngược, dụ dỗ Dư Y, phá huỷ toà nhà mà anh khinh thường. Anh mang cô tiến vào vực thẳm nham thạch nóng bỏng, khiến cho cô nếm thử mùi vị kích thích khó có thể tự kiềm chế kia.
Chưa từng có một người đàn ông nào có thể nhìn thấu tất cả mọi động tác nhỏ của cô, có thể khiến cho cô rung động mãnh liệt, có thể áp bức cô không thể động đậy.
Dư Y thật sự cảm thấy rằng mình đã điên rồi, điên đến mức muốn cắn đứt yết hầu của Nguỵ Tông Thao.
Trên người ướt át khó chịu, ra trải giường ẩm ướt nước mưa, hai người lại chảy một lớp mồ hôi. Thể lực của Dư Y không tốt, Nguỵ Tông Thao cũng không có làm khó cô, chỉ vỗ về cô một lần, rồi ôm cô đi vào nhà tắm tắm rửa. Lúc này Dư Y mới phát giác toàn thân đau nhức không chịu nổi.
Nguỵ Tông Thao cười cô: “Rèn luyện lâu như vậy mà thể lực cũng không tiến bộ, nếu làm thêm một lần nữa, có thể vài ngày em cũng không xuống giường được!”
Lời của anh khiến Dư Y mặt đỏ tai hồng, lúc ấy anh mới cảm thấy vừa lòng, ném cái khăn để cho cô tự mình rửa, bước ra khỏi phòng tắm, gọi điện thoại kêu chú Tuyền đem quần áo sạch lại đây.
Dư Y cũng không biết ở nhà cổ, hành lý đã được đóng gói từ sớm, bao gồm cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của cô.
Cô tắm rửa xong, nhận lấy quần áo Nguỵ Tông Thao đưa tới để thay, thấy ở ngoài cửa sổ vẫn còn tối như mực, không muốn cái gì cả, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.
Nhưng mà cô chưa chạm tới giường thì đã bị Nguỵ Tông Thao ôm ra khỏi phòng ngủ. Từ chỗ này nhìn lại, toàn bộ toà nhà đều tốt, nhưng Dư Y biết trong phòng ngủ của A Thành nhất định là một đống hỗn loạn, thủng một lỗ lớn, đống xi măng và gạch đá chắc chắn sẽ khiến cho người ta hoảng sợ.
Dư Y không thể bước đi được, hai chân cọ xát làm cho đau đớn, cô hít sâu mấy hơi, cương quyết nắm lấy lan can: “Anh làm cái gì vậy!” Giọng nói có chút khàn khàn.
Nguỵ Tông Thao lời ít mà ý nhiều: “Rời đi!”
Anh phải rời khỏi nơi này, khi trời còn tối mịt. Anh không phải là dời nhà, mà là đi khỏi Nho An Đường. Dư Y không biết trong lòng có cảm tưởng gì, dường như trong nháy mắt thấy nặng trĩu, ngoài miệng lại nói: “À, ngày mai tôi sẽ dọn đi.”
Nguỵ Tông Thao nhướng mày, im lặng một lát, anh mới nói: “Nóc nhà bị mưa xói sập, A Thành sẽ gọi điện thoại cho chủ nhà, em muốn cùng cậu ta chờ chủ nhà?”
Dư Y dừng một chút, rồi nói: “Tôi sẽ đi tìm bà chủ. Trước hết, anh trả lại tất cả giấy tờ cho tôi!”
Nguỵ Tông Thao không đổi sắc mặt, bàn tay buông cô ra, đi thẳng xuống lầu, khi đi đến giữa phòng khách mới mở miệng: “Tôi đưa em đi, mau lên!”
Dư Y lén thở phào một cái, vịn vào cầu thang, khó khăn đi xuống, trong chốc lát mới thích ứng được, bước đi bình thường.
Chú Tuyền lái xe chờ đợi ở ngoài sân từ lâu. Sau cơn mưa, mặt đất lầy lội, trong không khí dường như còn có hơi nước, sắc trời chưa sáng, trên đường không có bóng dáng một người nào.
Dư Y nói ra địa chỉ của bà chủ: “Qua khỏi sòng bài, khoảng năm trăm thước.”
Phía trước, chú Tuyền nhìn vào kính chiếu hậu, tiếp nhận ánh mắt của Nguỵ Tông Thao, ngầm hiểu, im lặng lái xe về phía trước, chỉ một lát đã lái ngang qua cửa của sòng bài.
Dư Y sửng sốt, lập tức vỗ lên ghế của tài xế: “Chú Tuyền, chú Tuyền đi lố rồi!”
Chú Tuyền làm ngơ cô. Dư Y lại kêu lên lần thứ hai, quay qua Nguỵ Tông Thao, nói: “Nguỵ Tông Thao, để tôi trở về!”
Nguỵ Tông Thao nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay khẽ nhịp trên đầu gối, hồi lâu mới nói: “Cho tôi một lý do.”
Dư Y nhíu mày nói: “Đây là tự do của tôi!”
Nguỵ Tông Thao chậm rãi lặp lại hai chữ: “Lý do.”
Xe đã lái ra khỏi Nho An Đường, đường cái dần dần rộng ra. Dư Y bóp bóp nắm tay, nói: “Tôi chưa có tạm biệt, ít nhất cũng nên chào hỏi bọn họ một cái!”
“A Thành sẽ chào hỏi thay em!”
Dư Y lại nói: “Hành lý của tôi còn chưa có lấy!”
“Chú Tuyền đã lấy rồi, nếu như thiếu cái gì thì kêu A Thành mang đến sau!”
Dư Y cố gắng kiềm chế: “Ngày mốt tôi sẽ lãnh lương, không thể làm không một tháng này!”
Nguỵ Tông Thao cười cười, chậm rãi mở mắt ra, lấy cái ví từ trong túi ra, móc ra một tấm thẻ ném tới trên đùi Dư Y, nói: “Lấy xài trước đi, sau này sẽ mở một cái thẻ cho em.”
Dư Y không nhịn được, cười nói: “Bằng không anh cho tôi một lý do tại sao hiện tại cưỡng ép dẫn tôi đi!”
Anh không có lý do gì để dẫn Dư Y đi. Tình hình hiện giờ đã phơi bày ra rõ ràng, Dư Y sẽ không báo cảnh sát, sẽ không tự chuốc lấy phiền toái đi bán đứng anh. Thương tích của anh cũng đã lành rồi, Dư Y đã không còn công dụng và uy hiếp nữa.
Nguỵ Tông Thao liếc cô, ánh mắt bình thản không gợn sóng, thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, tôi đã nhịn thật lâu, cho nên…” Anh nhếch khoé miệng lên, cúi đầu nói: “Muốn em một lần làm thế nào đủ?”
Gương mặt của Dư Y đỏ lên, bỗng nhiên trong đầu hồi tưởng lại mấy tiếng trước đó, chuyện vội đến nỗi thoát y ở trong mưa, không kềm lòng nổi ở trên sân thượng, rồi điên cuồng trong căn phòng bị đập phá.
Khi đó cô rất kích động, chỉ cảm thấy máu huyết xông thẳng lên đầu, hưng phấn đến mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào. Cô thừa nhận Nguỵ Tông Thao là một người đàn ông mà cô chưa từng biết đến – mạnh mẽ, chín chắn lại có đủ nham hiểm, dễ dàng nắm bắt được cô – loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, mê hoặc.
Nhưng mà chẳng qua chỉ là một cuộc vui vẻ giữa nam nữ, cô nghĩ rằng sau khi thức dậy thì có thể khôi phục lại bình thường.
Xe đi xa dần, mặt trời vừa mới mọc lên ở phía đông, cho đến khi mặt trời hoàn toàn lộ ra, ánh nắng chiếu rọi bầu trời xanh lam giống như một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp. Xe đã ra khỏi khu vực nội thành của Lư Xuyên, đi thẳng về phía trước đến thành phố A. Thành phố này tiếp giáp với thành phố Hải Châu,
trụ sở của Tập đoàn Vĩnh Tân.
Thành phố A cách Lư Xuyên khoảng chừng hơn 1400 km, Dư Y ước tính cần phải tốn mười tám tiếng đồng hồ. Cô không công nhận việc làm này là một sự lựa chọn tốt, sau bốn tiếng cô đã cảm thấy mỏi mệt, mình mẩy đau nhức, căn bản là không ngồi được.
Nguỵ Tông Thao cũng không giải thích nguyên nhân quyết định của mình, anh ôm Dư Y lại, kêu chú Tuyền đi tìm một cái khách sạn. Cho tới khi vào đến phòng khách sạn, thời gian đã quá buổi trưa, Dư Y không còn sức để làm gì cả, mày nhíu lại liền bổ nhào lên giường.
Nguỵ Tông Thao đứng ở trước giường trong chốc lát, rồi mới đi đến cái bàn ở ngoài phòng ngủ để lên mạng.
Buổi chiều ngày hôm qua mới phát ra tin tức chủ tịch Tập đoàn Vĩnh Tân tạo bằng cấp giả. Hôm nay, trên các trang web tin tức liền thấy được tên “Nguỵ Khải Nguyên”, cổ phiếu của Vĩnh Tân vừa mới hơi tăng trở lên lại bị tụt xuống lần nữa.
Hậu quả như thế này xảy ra sớm hơn một tháng, cái này phải nhờ vào thủ đoạn của Dư Y. Nguỵ Tông Thao nghĩ rằng cô luôn muốn tìm mọi cách để thoát đi, nhưng anh lại không nghĩ tới là Dư Y muốn đuổi anh đi.
Tự mình trốn cùng với người đuổi mình, giữa hai chuyện này có quá nhiều khác biệt. Cô gái này vừa to gan lại vừa cao ngạo. Anh bỗng cảm thấy rằng lúc ấy chỉ cần cô sai lầm một lần, anh nên dạy dỗ cô cho thật tốt mới phải.
Nguỵ Tông Thao cười cười, nhướng mày nhìn về phía phòng ngủ.
Dư Y ngủ đến quên trời đất, khi tỉnh lại thì mặt trời đã lặn. Ở đây thật xa lạ, bầu trời không trong lành như ở Nho An Đường, ra giường của khách sạn vừa lạnh lại vừa cứng.
Tối hôm qua hao tốn hết thể lực, lại vẫn chưa ngủ, ngồi xe bốn năm giờ mới được nhắm mắt, hiện giờ Dư Y vẫn còn uể oải.
Cô nằm đó trong chốc lát, nghe thấy trong phòng khách không có tiếng động nào khác thì vén chăn xuống giường, đi ra ngoài phòng ngủ nhìn một vòng, thấy không có một bóng người, cô lập tức đi lục lọi vali hành lý được đặt ở cạnh sô pha.
Vali hành lý không khoá lại, trong lòng Dư Y hơi hồi hộp, vẫn còn ôm hy vọng tìm kiếm một chút.
Ở trong vali, Nguỵ Tông Thao chỉ để vài cái quần áo và đồ dùng hằng ngày để tắm rửa. Phần lớn còn lại không để ở chỗ này, vừa nhìn qua là biết liền, chắc chắn là không có giấy tờ của Dư Y. Cô lại nghĩ tới cái gì đó, đi đến máy tính đang mở ra ở trên bàn gần ban công, nhìn thấy bài post của mình lại bị lệch đi. Có người nói mình là phóng viên, cố tình đi thành phố Lư Xuyên tìm kiếm manh mối, kết quả là không đạt được mục tiêu, ngược lại chụp một cây cổ thụ, một cái hố to, người chủ mới đáng thương mới mua căn nhà này hai ngày trước đó.
Dư Y nhịn không được, cười khúc khích. Đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa kính ở phía sau kéo ra, cô lập tức quay đầu, trước mắt tối sầm lại, chỉ thấy Nguỵ Tông Thao một tay đút vào túi quần, một tay đặt ở trên lưng ghế, tay áo sơ mi cuốn lên, cúc áo ở cổ được cởi ra, mang bộ dáng nhàn hạ, hỏi: “Chuyện gì mà cười vui như vậy?”
Nụ cười của Dư Y cứng đờ trong nháy mắt. Cô không ngờ rằng Nguỵ Tông Thao lại trốn ở ngoài ban công, vừa rồi khi cô lục lọi hành lý, anh ta chắc chắn là đang nhìn cười nhạo.
“Không có gì.” Dư Y lập tức đóng trang web lại, tay phải mới vừa cử động liền bị người đè lại.
Trên người Nguỵ Tông Thao có mùi khói thuốc nhàn nhạt. Mùi hương này Dư Y chưa từng ngửi thấy qua trước đây. Thân thể cường tráng lại có hương vị dũng mãnh, tựa như mùi mồ hôi khi Nguỵ Tông Thao áp lên trên người cô ngày hôm qua.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói: “Thích như vậy không?”
Như cái gì? Hai má Dư Y ửng đỏ, nghe thấy Nguỵ Tông Thao cười cười: “Thích đập phá nhà không?” Anh đưa tay tiến vào cổ áo của Dư Y, vân vê nắn bóp, cảm giác sự đầy đặn cùng mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Thích tôi làm vậy với em không?”
Ngực Dư Y hơi phập phồng, cố nén tiếng rên rỉ, cách lớp áo bắt lấy tay anh. Trên gương mặt là nụ hôn bồi hồi của anh, cô nghe anh nói: “Tôi có thể cho em coi trời bằng vung, kiêu căng ngạo mạn, cũng có thể làm thoả mãn em. Ngoại trừ tôi, không ai có thể cho em, em còn muốn tìm giấy tờ gì nữa, chạy đi đâu?” Anh dùng sức bóp mạnh một cái, nghe thấy Dư Y “ưm” một tiếng, không nể tình gì nữa, cuốn lấy lưỡi của cô, khi tiến vào khiến cho cô không hít thở nổi, còn hỏi cô mấy lần là có thoả mãn không. Dư Y đâu còn có thể trả lời. Cô chỉ nhìn thấy làn da ngăm đen, thân thể to lớn ở trước mắt. Cô vẫn còn đắm chìm trong sự rung động không thể kiềm chế được của tối hôm qua. Cô kêu càng lúc càng lớn. Ngoại trừ sự đau đớn ban đầu, cảm giác còn lại chỉ là run rẩy vì hưng phấn.
Cô cảm thấy mình đã điên rồi, bên tai chợt nhớ đến giọng nói của Nguỵ Tông Thao: “Đã muốn như vậy với em từ lâu rồi!” Lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cho cô không thể nói gì.
Đầu óc của cô trống rỗng sau khi chấm dứt, không còn ý thức gì nữa, duy trì im lặng hơn mười phút, cho đến khi phát hiện ở dưới thân có động tĩnh, cô mới nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Đây là chết dưới hoa mẫu đơn sao?” Dừng một chút rồi nói: “À đúng rồi, tiếng Trung của anh không giỏi, tôi muốn nói là anh sức cùng lực kiệt.”
Đây là cô đang vãn hồi tiếng thét mất mặt cầu xin tha thứ trước đó, rõ là kiêu ngạo, cũng không chịu tỏ ra yếu thế. Nguỵ Tông Thao cười đến mức khoái trá, thật muốn làm cho cô sống không được chết không xong.
Dư Y lại nằm trong chốc lát, rồi hỏi: “Trước đây chúng ta đã gặp qua?”
Cô không muốn hỏi vấn đề này, chuyện mấy năm trước đây cô cũng không muốn ngoảnh đầu lại nhìn. Nhưng cô vẫn nhịn không được mà hỏi đến, hồi lâu mới nghe Nguỵ Tông Thao trả lời: “Tôi đã gặp em ba lần.”
Dư Y ngoảnh mạnh đầu lại nhìn anh. Nguỵ Tông Thao đang cười cười, không hề để ý đến cô, cầm điện thoại lên kêu hai phần đồ ăn, đẩy cô xuống, đi vào phòng tắm.
Dư Y nằm ở trên giường cố gắng nhớ lại, trong ấn tượng không có người nào là Nguỵ Tông Thao. Cô không thể không thừa nhận bề ngoài của Nguỵ Tông Thao rất xuất sắc, khí thế bức người, nếu đã gặp qua, cô không thể không có ấn tượng gì.
Cô nghĩ đến thất thần, khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên thì giật mình, nhớ là lúc trước kêu đồ ăn lên, cô mới mặc thêm áo choàng đi ra mở cửa.
Ngoài cửa đang đứng một người phụ nữ, đầu tóc ngắn già giặn, trang điểm khéo léo, mặc quần áo đắc tiền, màu đỏ phối với quần màu đen, chân mang giày cao gót hơn mười phân, ánh mắt khinh miệt nhìn xuống Dư Y: “Nguỵ Tông Thao đâu?”
Dư Y lười nhác dựa vào cửa, khẽ nhướng mày.